← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

“TÔI KHÔNG BIẾT,” Mars nói.

Decker, Davenport và Jamison ngồi đối diện anh ta trên chiếc bàn trong phòng Mars. Cũng như Decker, anh ta đã tắm táp sau khi tập luyện và thay quần áo sạch.

“Anh phải biết gì đó chứ.” Decker quả quyết. “Anh đã từng lọt chung kết Heisman cơ mà. Anh đã đi lễ trao giải ở New York. Họ có đi cùng anh không?”

“Không,” Mars đáp ngay. “Tôi có rủ nhưng cả hai đều từ chối. Bố tôi phải đi làm còn mẹ tôi thì không thích đi xa mà không có bố tôi đi cùng.”

“Bố anh không thể nghỉ làm ở tiệm cầm đồ một ngày để đi xem xem liệu con mình có thắng giải Heisman không à?” Davenport hoài nghi nói.

Mars nhìn cô. “Tôi biết giờ nghe rất kì. Nhưng hồi đó thì không đâu. Tôi chuẩn bị đi và đúng, tôi muốn họ đến cùng, nhưng mà, máy quay rồi mic phóng viên sẽ chĩa vào tôi mọi lúc. Tôi cũng sẽ chẳng có thời gian dành cho họ.”

Decker ngả lưng vào ghế. “Có ai từng cố phỏng vấn họ về anh hồi đầu không? Tôi được biết những câu chuyện xoay quanh xuất thân và gia đình là khá điển hình với những cầu thủ lọt vào vòng chung kết.”

Mars gật đầu. “Phải, chúng tôi có nhận được những lời mời phỏng vấn. Những lời mời từ Trường Đại học Texas, từ ESPN và một vài phóng viên muốn một câu chuyện bố mẹ tôi. Tòa báo ở Austin, thậm chí tờ New York Times cũng liên lạc.”

“Sau đó thì đó?” Decker hỏi.

“Bố mẹ tôi từ chối hết. Họ không muốn trả lời phỏng vấn ai cả.”

“Anh không thấy thế là kì lạ sao?”

“Chà, giờ nhớ lại, thì có. Nhưng anh phải hiểu, anh bạn, khi đó mọi chuyện diễn ra quanh tôi với vận tốc chóng mặt. Tôi gần như không có thời gian để thở nữa là. Kiểu mỗi tuần lại có một người muốn tuyên dương tôi. Khỉ thật, đến cả trường tiểu học cũ của tôi cũng có ngày Melvin Mars, tôi còn đến đó phát biểu rồi cơ. Thế nên, tôi không có nhiều thời gian bên bố mẹ. Tôi biết họ tự hào về tôi. Điều đó thật tuyệt.”

Jamison nói, “Tôi chắc là họ rất tự hào, nhưng việc họ né xuất hiện trước công chúng có thể có lí do đằng sau.” Cô liếc nhìn Decker. Anh gật đầu.

Cô hạ giọng, “Decker nghĩ rằng cha mẹ anh thuộc Chương trình Bảo vệ Nhân chứng.”

Mắt Mars trợn tròn, anh ấy trố mắt quay sang Decker.

Davenport lên tiếng, “Thực ra, nghe có lí mà. Giải thích được rất nhiều.” Cô nhìn Decker. “Chúng ta xác thực được điều đó không?”

“Tôi đang làm thế rồi,” Decker nói, anh không ngừng quan sát nét mặt Mars.

Mars nói, “Tại sao bố mẹ tôi lại trong Chương trình Bảo vệ Nhân chứng chứ? Chẳng phải cái đấy là dành cho bọn tội phạm chỉ điểm đồng bọn à?”

“Không phải lúc nào cũng thế. Người vô tội cũng có thể nằm trong danh sách Bảo vệ trong trường hợp cuộc sống của họ bị đe dọa khi họ giúp hạ bệ những phần tử xấu.”

Mars ngẫm nghĩ. “Cũng có lí. Nhưng họ chưa từng nói gì với tôi cả.”

“Tôi cũng đoán là không,” Davenport nói. “Kể với anh chuyện đó có thể gây ra nhiều hệ lụy. Anh có thể lỡ lời đề cập đến. Tôi chắc là phía Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ muốn càng ít người biết đến càng tốt.”

Mars gật đầu nhưng vẫn có vẻ choáng váng trước khả năng này.

Decker cố hỏi thêm. “Bố mẹ anh có bao giờ đến các sự kiện ở trường tiểu học không?”

Mars cố lục lọi kí ức một lúc, “Có, thực ra đấy là lần duy nhất họ đi. Chỉ là một buổi lễ nhỏ trong khán phòng. Tôi đã nói chuyện với bọn trẻ và giáo viên. Rồi một vài đứa trẻ đưa tôi một tấm bảng. Tôi đã chụp ảnh với hiệu trưởng và vài giáo viên cũ.”

“Còn bố mẹ anh?”

“Chà, họ chỉ làm khán giả thôi.”

“Họ không lên bục à?”

“Không đời nào. Họ không bao giờ làm thế. Họ ghét mấy chuyện đó. Muốn đứng làm nền thôi.”

“Khi đi về anh có đi cùng họ không?”

Mars nhíu mày, rõ ràng là đang cố nhớ lại. “Có, chúng tôi có về cùng nhau.” Anh ta hơi nao núng rồi đưa mắt nhìn Decker. “Khi chúng tôi ra khỏi trường, có một đoàn làm phim truyền hình địa phương ở đó. Chúng tôi đã không biết trước. Khá là bất ngờ. Nhưng họ đã nói chuyện với tôi. Tôi đã thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ ngay tại đó. Nói về thời gian của tôi ở trường, giải thưởng mà tôi đã được trao. Mấy kỉ niệm đẹp.”

“Còn bố mẹ anh?”

“Họ đứng sau tôi.”

“Ống kính máy quay có tới không?”

“Chà, tôi đoán là có. Tay thợ máy đã quét máy một lượt qua đám đông.”

“Anh có đề cập đến bố mẹ khi phỏng vấn không?”

“Có. Tôi quay ra và chỉ vào họ...” Mars khựng lại.

“Cuộc phỏng vấn có được chiếu lên TV không?”

Mars bần thần gật đầu. Rồi anh ta nói. “Kênh ESPN đã chọn cuộn phim và chiếu dần những ngày sau đó. Tôi nhớ tôi có xem nó.”

Decker dựa lưng vào ghế. “Vậy đấy là khởi đầu của mọi chuyện.”

“Ý anh là gì?”

“Bố mẹ anh xuất hiện trên kênh truyền hình quốc gia.”

“Nhưng anh nói bố tôi hẳn đã phẫu thuật thẩm mỹ. Để thay đổi khuôn mặt mà.”

“Có lẽ ông ấy đã phẫu thuật, nhưng không thay đổi mấy.”

Davenport nói, “Decker, có phải anh đang nói là ai đó thấy nhà Mars trên TV và đến Texas để giết họ không?”

“Đúng vậy, đó là một giả thuyết.”

“Và những kẻ làm chuyện đó cũng là lý do nhà Mars nằm trong danh sách Bảo vệ Nhân chứng đúng không?” Jamison hỏi.

Decker gật đầu.

Mars nói, Nhưng chuyện xảy ra lâu lắm rồi.”

“Vài kẻ không bao giờ ngừng tìm kiếm,” Decker nói. “Rút ra từ kinh nghiệm của chính tôi đấy. Khoảng cách thời gian chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Jamison liếc nhanh sang anh nhưng không nói gì.

“Thế thì chúng ta chắc chắn tìm ra được thủ phạm nếu như bố mẹ tôi, anh biết đấy, thuộc Chương trình Bảo vệ Nhân chứng nhỉ?”

“Tôi đã nhờ Đặc vụ Bogart kiểm tra hộ rồi.”

“Bogart á?” Davenport thốt lên.

“Nhưng sẽ mất thời gian đấy,” Decker nói thêm.

“Vậy thì chúng ta phải làm gì trong thời gian chờ đợi?” Jamison hỏi.

“Như tôi đã nói trước đây, ta quay lại Texas.”

“Thế còn kẻ đã giết Regina Montgomery?” Davenport hỏi.

“Tôi nghĩ hắn ta hẳn đã về Texas rồi.”

“Tại sao anh nghĩ thế?” Davenport hỏi.

“Vì có một điểm to đùng mà không hợp lý chút nào?”

“Như là?” Jamison hỏi.

“Như là có một người đàn ông giết người. Rồi lại cứu người.”