CHƯƠNG 31
DECKER VÀ MARS không có tiền đi máy bay, trong khi Jamison và Davenport dư dả. Họ đều sẵn sàng trả tiền vé cho hai người đàn ông, nhưng cả hai đều từ chối. Mars bảo rằng anh ta không an tâm nhận gì của ai.
“Chúng tôi sẽ lái xe về Texas bằng cái xe FBI đã trả tiền thuê,” Decker nói. “Hai người cứ bay đi rồi chúng ta gặp nhau ở nhà nghỉ.”
“Anh chắc chứ?” Davenport hỏi. “Chúng tôi có thể ngồi xe cùng anh mà.”
“Melvin và tôi cần nói chuyện. Hai người sẽ không muốn dành ngần ấy thời gian với chúng tôi đâu. Sau khi hạ cánh, hãy đi đặt phòng. Bogart có gửi thư điện tử cho tôi gia hạn hóa đơn chính phủ thanh toán thêm năm ngày nữa cho tất cả chúng ta. Tôi sẽ chuyển thông tin sau và các cô hãy dùng nó. Khi nào quay lại, hãy ghé qua cảnh sát địa phương hỏi xem có gì xảy ra trong lúc ta đi không.”
“Có gì xảy ra?” Jamison nói. “Như là gì chứ?”
“Bất cứ điều gì không có lời giải.”
“Và anh không thích cái gì không có lời giải, tôi biết rồi.”
“Không, tôi không phải là không thích, mà thực ra, tôi ghét chúng.”
***
Hai người phụ nữ lên lịch chuyến bay trong khi Decker đổ đầy xăng vào chiếc xe và đóng gói chỗ hành lý ít ỏi của mình. Mars cũng làm tương tự. Bang Texas đã cho anh ta chút tiền sau khi ra tù, để mua ít quần áo, giày dép, và những vật dụng thiết yếu khác, cùng với một chiếc túi vải thô để đựng đồ.
Decker đã nói chuyện với Mary Oliver trước khi họ rời khỏi Texas. Cô đang bận rộn chuẩn bị các thủ tục giấy tờ để Mars có thể nhận được bồi thường chính thức từ nhà nước. Cô cũng úp mở với Decker rằng cô có một vài chiến thuật riêng và sẽ bật mí cho anh sau.
“Chiến thuật gì?” Anh đã hỏi.
“Để giúp Melvin giành được cái cậu ấy xứng đáng nhận được sau hai thập kỉ ngồi tù. Vì hai mươi lăm ngàn chả thấm vào đâu cả.”
“Chặng đường sẽ mất bao lâu vậy?” Mars hỏi khi anh ta cùng Decker lên xe.
“Mười bảy tiếng hoặc hơn. Chặng đường hơn nghìn sáu cây số mà.”
“Chúng ta lái một mạch luôn à?” Mars hỏi.
“Tôi chưa biết. Chúng ta sẽ luân phiên. Để xem thế nào.”
“Decker, tôi chưa lái cái xe nào hai mươi năm rồi. Tôi còn không có bằng lái nữa.”
Decker nhìn anh, vẻ hỏi han. “Sao, anh sợ bị bắt à?”
“Ừm, phải. Họ có thể lôi tôi về nhà tù.”
“Không cần lo nghĩ nhiều đâu. Nếu có bị gọi tạt vào, tôi sẽ nói tôi gí súng ép anh lái xe vì tôi là một tên khốn nạn.”
“Vẫn là một chặng đường dài đấy, kể cả là hai người lái.”
“Tôi thích lái xe. Giúp tôi suy nghĩ tốt hơn.”
“Chà, nếu chúng ta định luân phiên, tôi sẽ ngủ trong khi anh đang lái. Rồi ngược lại.”
“Trước khi anh ngủ, nói chuyện chút đã.”
“Anh vẫn nghĩ về điều tôi nói ở phòng tập à?”
“Tất nhiên tôi nghĩ rồi.”
“Anh phải đặt mình vào vị trí của tôi. Tôi dính đít trong tù bao lâu rồi. Tôi muốn biết sự thật chứ. Nhưng tôi cũng muốn biết rồi đây mình sẽ làm gì với quãng đời còn lại. Và tôi sợ chết khiếp, rằng chuyện sẽ bung bét, và tôi sẽ lại vào tù.”
Decker nắm lấy vô lăng và nhìn ra kính chắn gió. Họ đã đến Giao lộ 20 hướng Tây và anh nhấn ga. Anh bật hệ thống điều khiển hành trình và ngả lưng vào ghế.
“Anh có thể tìm được cả hai mà.”
“Có thể sao?”
“Khi gia đình tôi bị sát hại, tôi dành từng giờ tôi còn mở mắt, săn lùng kẻ đã giết họ. Kể cả khi tôi ngủ, tôi cũng nghĩ về điều đó. Tôi bị ám ảnh.”
“Và anh nghĩ nỗi ám ảnh giúp anh à?”
“Không, không đâu. Tôi đã mất tất cả vì nó. Công việc, căn nhà, gần như mọi thứ. Nhưng tôi không quan tâm.”
“Tại sao thế?”
“Vì tôi vốn đã mất thứ duy nhất quan trọng trong đời rồi.”
Mars thở dài và nhìn ra cửa sổ. “Tên họ là gì?”
“Vợ tôi tên Cassandra. Nhưng tôi gọi cô là Cassie. Con gái tôi tên là Molly. Anh rể tôi là Johnny.”
“Và anh phát hiện thi thể họ à?”
“Phải.”
“Hẳn đó là điều kinh khủng nhất đời anh.”
“Tôi thấy họ trong sắc xanh.”
Mars quay sang nhìn anh. “Hả? Nói lại xem?”
“Tôi mắc chứng cảm giác kèm Synesthesia.”
“Synes-gì cơ?”
“Chứng cảm giác kèm Synesthesia. Đó là khi các dây thần kinh cảm giác của anh bị rối loạn. Ví dụ, tôi thấy một vài con số có màu. Và tôi nhìn thấy vụ thảm sát gia đình tôi trong màu xanh. Tôi thấy cái chết màu xanh. Tôi cũng mắc chứng Hyperthymesia nữa.”
“Đó là cái gì?”
“Một trí nhớ hoàn hảo.”
“Chết tiệt, may mắn đấy. Anh sinh ra đã thế à?”
“Không. Chưa từng bị cho đến khi chơi ở Giải Quốc gia.”
Mars nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. “Anh lên đến Giải Quốc gia cơ à? Tôi tưởng anh chơi đến giải nghiệp dư thôi chứ.”
“Tôi đã lọt vào danh sách của Cleveland Browns và trụ được một trận đấu thường xuyên trong mùa giải.”
“Một trận? Chuyện quái gì đã xảy ra.?”
“Người ta cho tôi ra sân ngay từ đầu trận. Tôi đã chết hai lần trên sân. Khi tôi ngừng hôn mê, não tôi đã thay đổi. Tôi trở thành con người khác.”
Mars không đáp lại gì, Decker quay sang và thấy anh ấy đang trố mắt nhìn mình.
“Đó là lý do anh có cái chứng siêu siếc gì đó, trí nhớ hoàn hảo hả?”
Decker gật đầu.
“Thôi nào, anh nói nhảm nhí gạt tôi,” Mars lẩm nhẩm.
Decker lắc đầu. “Giờ tôi không nói nhảm nữa, vì cái trí nhớ hoàn hảo này đã thay đổi cả tâm tính của tôi. Anh thấy đấy, não bộ kiểm soát mọi thứ. Hoặc một phần não bộ đặc thù làm việc thế.”
“Nhưng chuyện xảy ra với anh phải hiếm lắm.”
“Cực kì hiếm.”
“Nhưng những gì anh đang làm, điều tra phá án các thứ, nhớ được mọi thứ hẳn phải có ích lắm.”
“Có ích chứ. Nhưng ngoài ra, thì không hẳn.”
Họ tiếp tục lái xe trong im lặng vài phút.
“Sao anh kể cho tôi nghe chuyện này?” Mars hỏi. “Ý tôi là, thông thường anh có vẻ khá kín đáo. Và chúng ta thì chẳng phải bạn tốt hay gì. Ta gần như không biết nhau.”
“Tôi muốn anh biết rằng câu hỏi anh đang phải đối mặt, không có câu trả lời đúng sai. Tôi biết tôi muốn gì. Tôi muốn tìm hiểu về chuyện đã xảy ra với bố mẹ anh, tìm ra kẻ đã gài anh. Nhưng đấy là tôi. Như anh đã nói, anh có hoàn cảnh khác. Có những ưu tiến khác. Nhưng tôi muốn anh biết là tôi thực sự giỏi làm những gì tôi đang làm. Tôi không giỏi làm gì khác, nhưng tôi giỏi điều tra. Nên nếu anh đồng hành cùng tôi, khả năng cao là chúng ta sẽ lần được đến tận gốc vấn đề.”
Mars soi xét anh. “Anh biết không, giờ thì tôi nhớ anh rồi. Từ trận đấu ý. Anh có kĩ thuật hoàn hảo, đi đúng mọi bước trên sân. Chặn tôi đúng như những gì huấn luyện viên dạy.”
“Nhưng anh không thể dạy tốc độ, hoặc sự nhanh nhẹn, hoặc khả năng đổi hướng như bay, hay tầm nhìn xa. Và anh có hết những thứ đó.”
“Không phải một trận đấu công bằng,” Mars nói. “Nhưng tôi cũng có thêm đông lực nghĩ rằng đó là cơ hội đổi đời của tôi. Rất nhiều người như tôi coi trận đấu như vậy. Anh thì có nhiều lựa chọn khác.”
“Tốt đấy, vì tôi cũng không trụ ở Giải Quốc gia lâu, trúng hay hụt đều vậy.”
“Tôi có muốn biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Và tôi biết anh có thể giúp tôi tìm ra.”
“Vậy là anh vẫn đồng hành cùng chúng tôi hả?”
“Phải, tôi nghĩ thế.”
“Còn một điều nữa, Melvin.”
“Gì thế?”
“Đôi khi sự thật gây tổn thương nhiều hơn so với khi ta không biết gì cả.”
Mars nhăn mặt và nói, “Cảm ơn vì đã chờ đến khi tôi đồng ý tiếp tục thì mới nói nhé.”
Mars ngả ghế ra sau, nhắm mắt và ngủ.