CHƯƠNG 32
HỌ ĐÃ QUAY trở lại Texas.
Nhưng vẫn còn hơn 800km nữa và thêm tám tiếng có dư trên đường.
Mọi thứ ở Texas đều to lớn.
Lúc đó là giờ ăn tối và cả hai đều đói lả ra rồi. Họ cũng cần đi vệ sinh nữa.
Decker lái khỏi đường cao tốc và phi vào bãi để xe của một tòa nhà khổng lồ mà có cả quầy bar và quán nướng, cùng với cửa hàng tạo hóa và một cửa hàng bán quà lưu niệm. Bãi để xe chật ních với những chiếc xe bán tải to quá khổ có giá để súng phía sau và xe bán tải kéo rơ moóc đôi.
Họ nghe được tiếng nhạc om sòm từ xa sáu mét đến cửa.
Họ bước vào, đi thẳng vào phòng vệ sinh, rồi trở ra, ngồi xuống một chiếc bàn cuối phòng, cách xa quầy bar và dàn nhạc sống. Hai người gọi đồ uống và đồ ăn.
Mars nhìn quanh phòng, ngắm nhìn những người đàn ông và phụ nữ, rất nhiều áo quần cao bồi và bốt, nhảy múa thành hàng. Phía bên phải là một sảnh có hồ bơi. Bên trái là dãy máy chơi điện tử.
Đến khi ban nhạc nghỉ chơi, họ có thể nghe thấy tiếng đập bóng ngoài hồ bơi và tiếng nói chuyện rì rào của những người đàn ông đang chơi bên trái. Decker bắt gặp một nhóm thanh niên tay cầm đồ bơi, tay cầm bia đang quan sát họ. Anh quay mặt đi, thấy Mars đang nhấp một ngụm bia và nở nụ cười.
“Gì thế?” Decker hỏi.
“Chưa được uống chút bia nào suốt hai mươi năm trời rồi, anh bạn.”
“Phải rồi.”
Decker uống ngụm nước lọc.
Mars nhìn anh thích thú. “Ăn kiêng thế nào rồi?”
“Đang trong quá trình.”
“Cố để quay về vóc dáng cầu thủ hà?”
“Không, cố để sống mà đón cái sinh nhật nữa.”
Nụ cười của Mars tắt dần. “Ừm, tôi cũng vậy.” Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay. “Giờ hẳn các cô gái đã hạ cánh rồi.”
“Thực ra họ hạ cánh được sáu tiếng rồi. Tôi theo dõi chuyến bay của họ qua điện thoại.”
“Làm được thế à?” Mars nói. “Trên một chiếc điện thoại ư?”
“Anh có nhiều cái phải cập nhất lắm.”
“Đúng vậy. Thế anh nghĩ họ có thể làm gì?”
“Kiểm tra thông tin. Cảnh sát địa phương vẫn nghĩ chúng tôi là FBI. Nên chúng ta có thể phối hợp.”
“Anh muốn làm gì?”
“Đưa anh về nhà cũ. Cho anh quay lại đó, có thể gợi nhớ lại điều gì cũng nên.”
“Và nếu như tôi không muốn về đó thì sao?”
“Thì thôi. Tôi cũng không ép anh.”
“Còn gì nữa không?”
“Bogart đang kiểm tra giả thuyết Bảo vệ Nhân chứng. Chúng ta vẫn sẽ cố lùng nguồn gốc số tiền Regina dùng để mua đống đồ đó.”
“Được rồi.”
“Anh nhớ thêm được gì về bố mẹ mình không?”
“Tôi vẫn đang vắt óc, nhưng không nhớ ra gì thêm.”
“Vậy có lẽ anh nên quay về nhà cũ.”
“Có lẽ.”
“Đó là một kế hoạch công phu ấy, anh biết không. Chúng đã trả tiền cho cô gái và tay nhân viên nhà nghỉ.”
“Nói lại xem?”
“Ellen Tanner. Cô ấy là một phần trong kế hoạch. Chính cô ta mời anh đến nhà đêm đó, phải không?”
“Ừm, đúng vậy.”
“Và cô ta giữ anh lại đủ lâu. Rồi cãi nhau và anh bỏ đi. Cô ta đã nói dối mốc thời gian. Và cô ta đã mở ví anh lúc anh không để ý, lấy hết tiền mặt, để anh buộc phải dùng thẻ tín dụng.”
“Vì sao cô ấy lại làm thế?”
“Cùng một lý do với Regina. Cô ta được trả tiền đề làm vậy.”
“Còn nhân viên nhà nghỉ?”
“Hắn chỉ đợi anh đến.”
“Làm sao mà hắn biết được xe tôi sẽ hỏng ngay trước nhà nghỉ của hắn.”
“Một cái xe mà sáng hôm sau vẫn có thể chạy bình thường trước mặt cảnh sát.”
“Anh đang ám chỉ chúng nó phá xe tôi à?”
“Có lẽ trong lúc anh đang ở nhà Tanner.”
“Nhưng chờ đã, tôi đã nghe gã đó gọi điện kiểm tra thông tin thẻ.”
“Phải, tầm 11 giờ đêm, lúc anh vào nhà nghỉ. Cchir là hắn không nói chuyện với ngân hàng nào cả. Hắn có thể chỉ nói chuyện với âm báo quay số. Chẳng ảnh hưởng gì cẩ. Có lẽ hắn đã ghi lại thông tin thẻ tín dụng và thực hiện một cuộc gọi khác tới ngân hàng sau đó, khoảng 1 giờ 15 phút, như vậy lịch sử cuộc gọi sẽ khớp với thời gian mà hắn nói anh đến thuê phòng. Tất nhiên cái máy quét thủ công của hắn không có ghi thời gian, chỉ ghi ngày tháng, không ghi giờ phút gì cả. Hắn phải gọi cho ngân hàng để họ có mốc thời gian xác thực cuộc gọi. Và thế là, chứng cứ ngoại phạm của anh coi như vứt.”
Mars đặt chai bia xuống. “Thằng khốn.”
“Đúng đấy, tôi cũng nghĩ thế. Thằng khốn.”
“Kỳ công đấy. Kế hoạch phức tạp.”
“Vậy nên hẳn phải có một động cơ xứng đáng.”
Decker ăn một miếng salad không cần nước sốt.
“Vị thế nào?” Mars hỏi, mắt nhìn mẩu rau diếp, dưa chuột và cà rốt.
“Thực ra, tôi thà gặp cỏ còn hơn.”
Mars khịt mũi và chờ anh nhai xong.
Decker nói, “Chúng lên một kế hoạch phức tạp để gán tội cho anh, rồi lại đưa anh ra tù. Tại sao chứ?”
“Nếu thủ phạm là cùng một người.”
“Tôi khá chắc là thế.”
“Vậy thì, tại sao?”
“Câu hỏi đáng giá đấy, Melvin. Tại sao?”
Họ ăn xong, thanh toán và rời đi luôn. Trên đường ra xe, Decker bỗng nói, “Khỉ thật.”
Mars quay ra nhìn anh. “Gì thế?”
Trước khi Decker kịp trả lời, nhóm người ban nãy quan sát họ bên trong, giờ đã xuất hiện giữa hàng xe đậu. Chúng nhanh chóng bao vây hai người. Năm đối hai, bọn chúng đều tầm hai mươi tuổi, cao, cơ bắp và cứng rắn.
Decker nhìn tên cầm đầu. “Tôi giúp được gì cho cậu?”
Tên đô con nhất đám chỉ vào Mars. “Mày là cái thằng thoát án tử đúng không? Tao thấy mày trên TV.”
Mars không trả lời hắn.
“Này, tao đang nói với mày đấy, thằng ranh,” gã kia nói.
Decker không muốn phải đối phó với lũ choai choai này, nhưng anh không muốn Mars nổi điên lên và giết ai đó. Nên anh cất tiếng, “Sao mấy cậu không quay lại bể bơi mà chơi nhỉ?”
Tên kia lờ anh đi và hằm hằm nhìn Mars. “Mày giết bố mẹ mày mà lại được thả ra tù à?. Giải thích đi, thằng khốn.”
Decker nhận thấy biểu cảm trên mặt Mars và anh thấy chẳng lành.
Tên cầm đầu tiếp tục. “Họ nói mày từng chơi bóng bầu dục à? Khỉ thật, thằng em tao có khi cũng đè bẹp được mày luôn ý chứ, thằng nhãi ranh.”
Decker lại nói với tên kia. “Cút đi mấy thằng kia. Ngay nào.”
Gã cuối cùng cũng quay sang nhìn anh. “Mày là thằng quái nào mà ra lệnh cho tao?”
Decker giơ thẻ FBI lên. “Đây là tao.” Anh vén áo khoác, để lộ ra khẩu súng. “Và cái này cho tao quyền để bảo chú mày cuốn xéo ngay đi.”
Tên kia nhìn từ tấm thẻ FBI rồi sang khẩu súng và mặt hắn biểu hiện một thái độ còn kinh tởm hơn. “Này, thằng ranh, hắn là bảo mẫu của mày hay gì?”
Decker thấy Mars căng cứng người, anh đặt một tay lên vai anh ấy, mắt vẫn dán chặt vào tên kia. “Cút đi.”
Gã quay sang nhìn đồng bọn. “Bọn mày nghĩ thằng hèn ấy đái ra quần chưa?” Cả đám phá lên cười.
“Tao nói, cút đi.”
Decker liếc nhìn Mars. “Cứ ra xe đi, tôi sẽ xử lý bọn này.”
Mars quay sang nhìn Decker dù anh ta đang mất bình tĩnh lắm rồi.
“Cứ đi đi, Melvin.”
Mars miễn cưỡng bỏ đi.
Gã kía bước tới và đập vào sau đầu Mars. Mars từ từ quay lại, Decker nhìn gã mà nói, “Mày muốn chết à?”
Gã nói, “Tao nghĩ nó mới muốn chết đấy. Hoặc nó sẽ ước nó đã chết sau khi bọn tao xử nó.”
Decker hít một hơi sâu và liếc nhìn Mars, anh ta trông như một con bò mộng căng mình chuẩn bị húc.
Decker chửi thề và quay ra nhìn tên kia. “Tên mày là gì?”
Gã quay ra đối diện Dscker, nhìn đầy đề phòng. “Hỏi làm gì? Định báo cáo à?”
“Không, chỉ muốn biết tao đang đối mặt với ai thôi.”
“Tao là Kyle, thằng khốn. Tiện thể, tao cóc quan tâm mày là người của chính quyền hay không nhé. Ở đây, mày chẳng là gì.” Hắn vén áo khoác lên và khoe ra khẩu súng. “Và cho mày biết nhé, tao cũng có súng.”
“Được rồi, Kyle, nếu mày muốn đánh nhau với Mars, hãy đặt ra vài luật cơ bản.”
Kyle khịt mũi. “Luật à, cái quái gì...”
“Câm mồm mày lại!” Decker gầm lên, anh đã đạt giới hạn rồi.
Kyle cứng người.
Decker thở một hơi để lấy bình tĩnh, vờ như anh đang đứng một mình chứ không phải trước một đám du côn. Anh rút vũ khí ra. “Luật đầu tiên, ai rút súng ra, tôi sẽ bắn vào bi người ấy. Luật thứ hai, phải nói ra lời chấp thuận trước những gì tôi chuẩn bị thuật lại.” Anh rút điện thoại ra và khởi động chức năng quay. Giơ máy lên, anh nói, “Bất kể kết quả của cuộc chiến thế nào, không một ai trong số bọn mày được khởi kiện anh Mars đây, dù bất cứ lý do gì. Nếu một hoặc nhiều hơn số đó trong đám bọn mày chết, không một đứa nào còn sống được yêu cầu bất cứ can thiệp pháp lý, dân sự hay hình sự nào, chống lại anh Mars.”
“Mày đùa tao à?” Kyle nói.
“Không có vấn đề gì với tất cả những điều trên chứ?”
“Tại sao không?”
“Như mày mới nói, vì anh ta là một thằng hèn thì sợ gì.” Decker chĩa điện thoại vào mặt Kyle. “Mày phải nói, ‘tôi đồng ý’ đi.”
Cả bốn đứa đồng bọn còn lại nhìn Kyle. Gã cáu kỉnh. “Tao đồng ý.”
Bốn gã còn lại nhìn nhau rồi lần lượt lặp lại câu đó, nhưng kém phần hào hứng.
“Tốt,” Decker nói. Anh nhìn Kyle. “Bây giờ, hãy cho tao biết số điện thoại người thân nào đó của mày.”
Kyle thận trọng nói, “Cái gì, tại sao?”
Decker nhìn Mars rồi quay lại Kyle. “Vì anh ta sẽ giết mày, thằng đần.”
Decker lùi lại và gật đầu với Mars. Anh ta tiến tới đối mặt Kyle và nói, “Tung cú đầu tiên đi.”
“Tại sao?” Kyle thét lên.
“Vì tao không muốn người ta nói là tao bắt đầu chuyện này.”
Kyle quay lại nhìn đồng bọn, nhầm miệng nói lời chỉ dẫn. Rồi khôg báo trước, gã quay ngoắt lại và tung cú đấm nhắm vào hàm của Mars. Và hắn suýt đấm trúng thật, nếu như Mars không dễ dàng đỡ đòn bằng tay mình.
Kyle hét lên và lùi lại một bước. “Mày làm gãy tay t...”
Chưa kịp nói hết câu, Mars đã vung nắm tay vào mặt Kyle với một lực mạnh đến nỗi gã kia bị nhấc khỏi mặt đất và ngã bất tỉnh xuống vỉa hè.
Đồng bọn của Kyle đều dạt ra và nhìn xuôang gã, máu trào ra từ miệng, mũi hắn đã gãy, ba chiếc răng nằm lăn lóc cạnh hắn trên đường nhựa.
“Người tiếp theo,” Decker hô, nhìn mấy gã còn lại.
Một gã ra nhấc Kyle lên và kéo hắn đi.
Decker cất súng đi và tiến đến chỗ Mars. “Đi thôi,” anh nói nhỏ. Họ đi ra xe, trèo lên và lái đi.
Mars xoa các khớp ngón tay và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Decker đưa mắt nhìn anh ta, “Chưa đủ thỏa mãn, đúng không?”
Mars lắc đầu. “Chưa bao giờ đủ.”