CHƯƠNG 33
MARS ĐỨNG THẦN NGƯỜI và ngước mắt nhìn lên.
Ngày hôm nay trời khô, bầu trời quang đãng, và nhiệt độ đang tăng dần, dù mới có tháng Hai.
Anh ta liếc nhìn Decker. Jamison và Davenport đứng cạnh anh.
Decker nói, “Anh khỏe chứ?”
Mars gật đầu nhẹ, hướng điểm nhìn quay về ngôi nhà cũ của mình. Họ đang đứng cách hiên trước chỉ 30cm.
“Anh bảo anh vào trong rồi à?” Mars nói.
Decker gật đầu.
“Có gì bên trong vậy?”
“Không gì mấy. Nhưng điều ấy không quan trọng. Quan trọng là anh vào đó và nhớ ra gì đó?”
Họ đến nhà nghỉ đã thỏa thuận từ trước để gặp Jamison và Davenport ngay sau khi đến thị trấn. Hai người phụ nữ đã đặt phòng cho cả bốn người và đã nói chuyện với cảnh sát địa phương. Không có mấy tiến triển. Quả là, giờ khi Mars đã được ân xá, giới chức trách vùng Texas coi như vụ án đã khép lại.
“Chúng tôi đã gặp Mary Oliver nữa,” Jamison bảo Mars. “Melvin à, cô ấy đã đệ đơn yêu cầu bang bồi thường cho anh.”
“Sẽ mất bao lâu?” Mars hỏi. “Tôi đang không có xu dính túi, cũng chẳng có việc.”
“Cô ấy không chắc chắn nhưng cô ấy nói là đã nộp đơn để được kiểm duyệt nhanh. Cô ấy có vẻ lạc quan rằng anh sẽ nhạn được khoản trợ cấp tối đa.”
“Phải rồi, hai mươi lăm ngàn dollas,” anh ta lẩm bẩm trước khi bước ra khỏi xe để đi đến đây.
Decker đi vào nhà trước, bản lề cánh cửa đã cũ và mủn ra. Khi Decker đẩy cửa, chiếc bản lề gãy phát ra một tiếng kêu khô khốc. Mars khẽ nhăn mặt, nối gót Decker. Hai người phụ nữ đi sau.
Họ đứng lặng trong căn phòng vài phút. Jamison và Davenport ngó quanh, trong khi Decker quan sát nét mặt Mars.
Anh ta đóng băng, như thể anh ta mới bị dịch chuyển tức thời về những năm 90.
“Cứ từ từ thôi,” Decker bảo Mars.
Anh ta nhìn lướt qua mấy bức ảnh trên giá, cầm một bức ảnh chụp bản thân trong đồng phục cầu thủ lên và nhìn ngắm nó.
“Bước đi trên con đường ký ức nào,” Decker nói.
“Nhưng cảm giác như đây còn không phải tôi,” Mars trả lời. Anh ta nhìn lần lượt từng tấm hình. “Không tấm nào là tôi cả. Như chụp ai đó khác vậy.”
Davennport nói, “Đó là bởi vì cuộc sống của anh đã thay đổi quá nhiều, Melvin. Quá khứ của anh tách rời với hiện tại đến mức không còn nhận ra được nữa.”
“Ở đây không có bức ảnh nào chụp bố mẹ anh đúng không?” Decker nhắc. “Ngoài bức chụp khi anh học trung học mà anh có nói đến ý?”
“Đúng vậy, như tôi đã nói, họ không thích chụp choẹt lắm. Hồi còn sống ở đây chúng tôi chỉ có bức đó chụp họ thôi.”
“Ai đã chụp tấm ảnh ấy?”
“Tôi chụp.”
“Ai đã chụp ảnh cho anh? Bố hay mẹ?”
“Mẹ tôi.”
“Được rồi.”
“Sao hỏi thế?”
“Chỉ băn khoăn thôi.”
Họ đi quanh tầng trệt, đó đây Mars lại khựng lại nhìn chằm chằm một chỗ nào đó.
Decker cất tiếng, “Anh có một cây súng đi săn nhỉ. Bố mẹ anh có sở hữu vũ khí gì không?”
Mars gật đầu vô hồn. “Bố tôi có hai khẩu súng lục. Một khẩu 9mm và một khẩu bốn lăm. Nhỏ gọn. Ông ấy luôn cất chúng đi. Nhưng đến đêm, ông sẽ lấy chúng ra và đặt cạnh khi ngủ trên giường.”
“Mấy khẩu súng ấy đâu rồi?” Jamison hỏi.
“Tôi không biết.”
Davenport liếc nhìn Decker. “Ngoại trừ khẩu súng săn, trong báo cáo của cảnh sát không đề cập đến bất kỳ vũ khí nào khác ở đây.”
“Và Charles Montgomery cũng không đề cập đến việc lấy đi bất cứ thứ gì.”
Decker gật đầu. “Và nếu bố anh phải bất ngờ đối phó với kẻ đột nhập, ông ấy hẳn phải có súng tự vệ bên người.”
“Điều đó cho chúng ta biết điều gì nhỉ?” Davenport hỏi, bị kích thích trí tò mò.
“Rằng họ đã bỏ quên một phần câu chuyện,” Decker nói. “Melvin, anh đã kề với ai về hai khẩu súng đó chưa?”
“Không, không ai hỏi tôi cả.”
“Và nếu ở tòa không ai biết về chúng,” Decker nói thêm. “Thì chuyện gì đã xảy ra với hai khẩu súng đó rồi?”
Davenport nhìn quanh. “Chà, ai đó hẳn đã đến lấy chúng đi sau đó.”
Decker lắc đầu. “Cảnh sát phải xới tung nơi này lên trước khi bất cứ kẻ nào có cơ hội đến chôm về làm quà lưu niệm. Mà nếu họ có tìm thấy mấy khẩu súng thì chúng cũng đã bị nhét vào danh sách tang chứng rồi. Nhưng hai khẩu súng lục không có trong danh sách, nghĩa là họ không tìm thấy chúng ở đây.” Anh nhìn Mars. “Anh bảo là bố anh hay cất nó đi. Cất ở đâu thế?”
“Hộp đựng súng di động cất trong tủ ở sảnh.”
“To không?”
“Tầm 60cm vuông.”
“Chỉ cho tôi đi.”
Họ kéo nhau đến chỗ tủ quần áo và Mars chỉ tay vào một chỗ, một ngăn tủ ngay trên giá treo. Decker biết trước sẽ không có cái hộp đựng súng nào ở đó, vì anh đã xem qua tủ trong lần đầu đến đây rồi.
Decker nói, “Vũ khí giết bố mẹ anh là súng săn của anh, họ cũng tìm thấy khẩu súng ngay ở đây, thi thể bố mẹ anh sau đó còn bị thiêu nữa. Chẳng có lý do gì để người ta đặt câu hỏi về khẩu súng lục. Cảnh sát cũng không hỏi về nó.” Anh liếc nhìn Mars. “Có ai biết về hộp súng khômg?”
Mars nhún vai. “Tôi biết. Mẹ tôi biết. Chúng tôi chưa từng có khách đến nhà. Nên có lẽ không ai khác biết được cả.”
“Chà, ai đó hẳn phải biết về nó, vì nó biến mất rồi.” Decker nói tiếp, “Sao ông ấy lại sở hữu hai khẩu súng lục thế?”
“Bất cứ ai ở Texas này cũng đều có súng.”
“Súng săn, súng trường, chắc rồi, nhưng tại sao lại là hai khẩu súng lục?”
“Chúng tôi sống ở một vùng nông thôn thưa dân. Tôi nghĩ là để tự vệ thôi.”
“Anh có thấy ông ấy cầm súng lúc nào khác ngoài lúc đi ngủ không?”
“Có một tối bố tôi lôi chúng ra để lau chùi.”
“Lần duy nhất anh thấy ông ấy lau chùi chúng à?” Decker hỏi.
Mars gật đầu.
“Đó là khi nào thế?”
“Có quan trọng không?” Mars nổi nóng, nhưng rồi dịu lại luôn. “Tôi không chắc, khoảng tầm...”
“Tầm tuổi anh quay về trường tiểu học? Vài ngày sau hôm đó chăng?”
Mars ngẩng đầu ngạc nhiên. “Đúng vậy, sao anh biết?”
Jamison trả lời. “Vì bố anh hẳn đã lường đến trường hợp có ai đó nhìn thấy ông trên truyền hình và nhận ra ông ấy.”
Davenport tiếp lời, “Vậy là bố anh đã chuẩn bị phòng khi có ai đó từ quá khứ của ông ghé thăm.”
Decker kết luận, “Và đúng là chúng đã ghé thăm.”
Jamison tò mò nhìn Decker. “Được rồi, tôi hiểu là chúng nhắm vào bố mẹ Melvin để trả thù hay gì đó, nhưng tại sao phải đổ tội cho anh ấy?”
“Có lẽ là ăn miếng trả miếng,” Decker nói. “Chúng muốn xử cả gia đình.”
“Sao không cứ thế giết tôi luôn?” Mars hỏi. “Sao phải kỳ công lên kế hoạch như thế?”
“Tôi ước tôi giải thích được, nhưng tôi không thể,” Decker nói. “Nhưng vì lý do nào đó chúng muốn anh trả giá cho tội ác của họ.”
Davenport hắng giọng và mọi người đổ dồn ánh mắt vào cô. Cô lo lắng nhìn Mars. “Tôi không phủ nhận trường hợp này, Melvin.”
“Gì cơ?” Anh ta hỏi ngay. “Trường hợp gì?”
“Kẻ giết bố mẹ anh hẳn đã tái hiện lại chuyện đã xảy ra, hoặc họ hiểu nhầm như vậy,” cô nhanh chóng nói thêm. “Chúng đã từng trải qua chuyện tương tự.”
“Chờ chút đã, ý cô là bố mẹ tôi đã gây chuyện với người khác ý hả? Giết ai đó và rồi ăn miếng trà miếng?”
“Chỉ là một giả thuyết thôi,” Davenport nhẹ nhàng nói. “Mà có lẽ cũng không khả thi lắm.”
“Tôi không thể tin được chuyện bố mẹ tôi là tội phạm!”
“Như tôi đã nói, có nhiều người trong Chương trình Bảo vệ Nhân chứng không phải là tội phạm mà,” Decker nói. “Và có thể bố mẹ anh là như thế.”
“Ừm, chà, bao giờ chúng ta mới biết chắc được chứ?”
“Tôi mong là sớm thôi. Giờ anh muốn lên tầng không?”
“Không.” Nói vậy, nhưng Mars vẫn bước tới cầu thang.