CHƯƠNG 34
“TÔI KHÔNG THỂ tin được là chúng vẫn còn ở đây.”
Họ đứng trong phòng ngủ của Mars. Anh ta đang nhìn vào những tấm áp phích treo tường.
“Cả giường của tôi nữa.” Anh ta đặt một tay lên đầu giường. “Y như hai mươi năm trước,” giọng anh ta trống rỗng.
“Chỉ là giờ không phải hai mươi năm trước, Melvin,” Decker nói. “Đây là hiện tại.”
Decker dựa tấm lưng rộng của mình vào một bức tường. Sắc xanh quái đản lại ập về với anh ngay khi anh đặt chân lên cầu thang, y như khi anh đến đây với Bogart.
Jamison nhận thấy điều này, nhưng cô không biết được nguyên do. Davenport cũng liếc nhìn Decker đầy tò mò, và mỉm cười động viên anh.
Giờ họ đứng trong phòng ngủ, Decker đã dần quen với màu sắc này, đủ để hoạt động đi lại bình thường trở lại.
“Nhớ được gì không?” Anh hỏi.
Mars bước theo dấu chân nhỏ quanh phòng. “Đồ đạc khác của tôi đâu hết rồi?”
“Anh có quay về đây lần nào sau khi bố mẹ anh bị sát hại không?”
“Không. Họ không cho tôi quay lại. Chỗ này là hiện trường vụ án. Tôi ở nhà mấy người bạn. Rồi thì họ bắt tôi. Đây là lần đầu tiên tôi quay lại đây từ khi họ mất.”
Davenport lại gần anh ta, “Có lẽ anh nên ngồi xuống giường, nhắm mắt lại và để tâm trí mình từ từ hướng về lần cuối anh ở trong nhà, hoặc trong phòng này. Rồi anh sẽ nhớ ra điều gì hữu ích cũng nên.”
“Cô nghĩ làm thế có tác dụng thật không?”
“Hoặc tôi có thể thôi miên anh.”
Mars nói giọng chế giễu. “Cô không thôi miên được tôi đâu.”
“Thật không?” Cô nói, cười mỉm. “Anh muốn cá không?”
Ánh nhìn hoài nghi của anh ta dần biến mất. “Cô định làm thế nào?”
“Ngồi lên giường đi.”
Anh ta hết nhìn Decker rồi lại Jamison, như tự hỏi bao giờ hai người họ dừng trò nhảm nhí này lại. Nhưng không ai nói gì.
Mars quay lại đối diện Davenport.
“Ngồi lên giường đi,” cô nói. “Sẽ không đau đâu. Tôi hứa đấy.”
Anh ta ngồi xuống. Cô đứng đối diện anh ấy và lấy một chiếc bút bi ra từ túi áo. Cô giơ nó lên trước mặt anh ta, để ở một vị trí khiến anh ta phải ngước mắt lên nhìn.
“Anh nhìn thẳng vào chiếc bút này được không?”
“Thật là ngớ ngẩn.”
Decker nói, “Melvin, cứ làm theo đi. Cũng đáng để thử mà.”
Mars thở dài và tập trung nhìn vào cây bút. “Được rồi, giờ thì sao?”
“Cứ nhìn theo chiếc bút.”
Davenport bắt đầu di chuyển cây bút từ từ lên xuống rồi lại sang hai bên. Cô hạ giọng, như đang đối thoại với ai đó.
Mars làm theo lời cô bảo và mắt anh ta nhìn theo chuyển động của chiếc bút. Chuyền động rất chậm rãi, nhịp nhàng, giọng cô cũng đều đều, tương xứng với chuyển động của chiếc bút.
Rồi Mars lắc lắc đầu. “Trò này thật ngu xuẩn.”
Davenport vẫn giơ cây bút lên và nói, “Tôi biết rất nhiều cầu thủ vào trạng thái tập trung cao độ trước trận đấu. Anh có hay thế không?”
“Ừm, có.”
“Hãy giả vờ như anh chuẩn bị chơi bóng đi. Thăngt đầu lên. Thả lỏng ra. Nhưng phải tập trung.” Cô liếc sang Decker. “Anh chuẩn bị chơi ở Ohio và chuẩn bị đánh bại Decker một lần nữa.” Rồi cô chỉ vào cây bút. “Đây là vùng tập trung của anh, Melvin. Anh có thể làm được mà. Trận đấu quan trọng đấy. Vì tất cả những huy chương và cúp. Giành lấy nó đi.”
Mars ổn định tư thế và ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cây bút.
Cô thì thầm với Decker, “Cho anh ta vài chỉ dẫn trên sân bóng đi, nói giọng thấp và đều thôi.”
Decker có vẻ hết sức hoài nghi trước yêu cầu này.
Davenport nói thật nhẹ, “Anh làm được mà, Amos. Như khi anh nói chuyện với Tommy Montgomery ý.”
Decker gật đầu và bắt đầu hạ giọng nói, miêu tả sân bóng cho Mars: Quả bóng đã bị cướp. Decker là người cướp bóng. Khoảng A đã bị chặn. Chỉ còn khoảng B. Mars phải đoán được ý định của trung vệ phòng ngự, một hậu vệ sâu vững chắc đang tiến đến bên tay trái, tiền vệ trong phải giữ vị trí chắn lâu hơn nữa.
Davenport ra hiệu cho Decker ngừng nói.
Trong lúc Decker nói, Davenport từ từ chậm dần nhịp di chuyển của chiếc bút và mắt Mars vẫn dán chặt vào đó không rời một li. Cuối cùng, cô giữ chắc cây bút ở một chỗ còn Mars thì nhìn chằm chằm vào nó, mắt anh ấy đờ đẫn và bất động, cơ mặt giãn ra.
“Melvin, anh có nghe thấy tôi nói không?” Cô hỏi.
“Có,” anh ta trả lời, giọng điệu có gì đó khang khác.
Davenport chậm rãi hạ bút xuống, nhưng mắt Mars thì vẫn dán chặt vào điểm cũ.
Cô nói, “Anh đang học Đại học Texas. Anh nhớ điều đó không?”
Anh ta gật.
“Tuy nhiên, giờ anh đang ở nhà với bố mẹ mình. Được chứ?”
“Phải.”
“Đây là thời điểm sau khi ESPN chiếu đoạn phỏng vấn có dính bố mẹ anh lên TV. Họ đã phát hiện ra điều đó rồi, đúng không?”
“Đúng.”
“Làm thế nào họ biết được.”
“Ai đó ở tiệm cầm đồ nói với bố tôi. Ông cáu lắm.”
“Họ đang hành xử kỳ lạ, phải không?”
“Phải.”
“Anh kề cho chúng tôi được không?”
“Lo lắng. Và tức giận. Bố tôi thực sự đã rất khó chịu.”
“Vì hình ảnh của ông xuất hiện trên TV à?”
“Phải.”
“Ông ấy có nói tại sao ông lại khó chịu không?”
“Không.”
“Thế còn mẹ anh? Bà ấy có nói gì không?”
“Bà nói cứ để bố yên và ông ấy sẽ lại bình thường thôi. Bà... bà không muốn nói về chuyện đó.”
“Anh có bắt gặp bố mình làm gì bất thường vào thời điểm đó không?”
“Ông đi làm về muộn nhiều. Và không ăn. Mà ông uống nhiều nữa.”
“Ông ấy có cãi vả với mẹ anh không?”
“Tôi nghe tiếng họ quát tháo, nhưng không nghe rõ họ nói gì.”
“Anh không nghe thấy gì hết à?”
Lôg mày Mars nhíu lại. “Mấy từ tiếng Tây Ban Nha. Mẹ tôi đã nói một từ buồn cười lắm.”
“Từ gì thế?”
Mars cau mày hơn. “ Ch-chocha. ”
“ Chocha , anh chắc chứ?”
Mars gật đầu. “ Chocha . Tôi đã tra tự điển. Từ đấy có nhiều nghĩa lắm. Có thể để nói về một gái điếm, hoặc” - anh ta vặn vẹo - “hoặc vùng kín của phụ nữ. Tôi không biết họ cãi cọ về cái gì. Thật chẳng có nghĩa gì cả.”
“Anh có nhớ gì khác vào thời điểm đó không?”
Mars im lặng hồi lâu, Davenport kiên nhẫn chờ đợi
“Một tối tôi về nhà và bố tôi đang ngồi trên chiếc ghế ông hay ngồi. Mẹ tôi không có đó.”
“Được rồi, tiếp đi.”
“Tôi hỏi ông ý đang làm gì đấy. Và ông nhìn tôi một cách...”
“Cách?”
Đôi mắt Mars ngấn nước. “Ánh nhìn làm tôi sợ. Như thể... như thể ông ghét tôi.”
“Được rồi. Anh có nói chuyện với ông ấy không?”
Mars lắc đầu. “Tôi đã kinh hãi. Tôi định đi thẳng lên phòng, nhưng rồi ông ấy nói gì đó.”
“Ông ấy nói gì?”
“Ông nói... nói rằng ông ấy rất xin lỗi.”
Davenport liếc nhìn Decker và Jamison. Rõ ràng cô đã không trông đợi câu trả lời này. Nhưng Decker không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Cô quay lại với Mars. “Ông ấy có nói ông xin lỗi về chuyện gì không?”
Mars lắc đầu. “Sau đó ông ấy đứng dậy và bỏ đi.”
“Anh có biết ông ấy muốn ám chỉ gì không?”
Mars lại lắc đầu. “Hôm sau tôi đã hỏi mẹ chuyện đó.”
“Và bà ấy nói gì?”
“Bà chỉ bật khóc, rồi chạy ra khỏi phòng.”
“Anh có kể chuyện này với cảnh sát không?”
“Không. Tôi không nghĩ tới. Ý tôi là, tôi không biết có chuyện gì. Tôi chưa từng liên hệ chuyện đó tới việc có kẻ sát hại họ.”
Davenport nhìn Decker. “Còn gì nữa không?” Cô thì thầm.
Decker bước lên nhưng tránh điểm nhìn của Mars. Anh cúi xuống nói thầm gì đó vào tai Davenport. Cô giật mình, nhìn anh một cách kỳ lạ, rồi quay lại phía Mars.
“Melvin, bố anh có... bố anh có bao giờ nói ông ấy yêu anh không?”
Jamison ngỡ ngàng nhìn Decker.
Mars vẫn nhìn thẳng. “Không. Ông chưa từng nói thế.”
“Được rồi. Khi tôi đếm đến ba, anh sẽ tỉnh lại. Anh sẽ không nhớ gì về cuộc đối thoại vừa rồi. Được chứ.”
Mars gật đầu.
Cô đếm đến ba và ánh mắt anh ta dần thay đổi. Anh ta ngước lên nhìn mọi người.
“Tôi đã nói là cô không thôi miên được tôi đâu mà,” anh ta nói.
“ Cho cha ,” Decker nói.
Mars nhìn anh. “Gì cơ?”
“Anh mới bị thôi miên rồi. Anh có nhớ gì chuyện mẹ anh nói từ chocha trong lúc cãi nhau với bố anh không?”
Trông Mars ngơ ngác và rồi chầm chậm gật đầu. “Phải rồi, giờ anh nhắc đến. Tôi mới nhớ ra. Anh nghĩ nó có quan trọng không?”
“Có thể.”
Decker nhìn vào một góc trong căn phòng. “Những vết xước trên sàn đằng kia ý? Đã có gì kê ở đấy à?”
“Một cái giá sách.”
“Có những loại sách gì?”
“Mọi loại khác nhau. Đựng sách tôi có từ hồi nhỏ đến lúc lớn. Đến khi dậy thì thì tôi không đọc mấy nữa.” Bỗng nhiên anh ta mỉm cười.
“Gì thế?” Decker nhanh chóng hỏi.
“Không có gì đâu.”
“Nói cho tôi biết đi.”
“Chỉ là hồi nhỏ, bố tôi vẫn hay đọc sách cho tôi nghe. Nghĩ ngộ thôi ý, anh biết đấy, một người đàn ông to lớn, vạm vỡ, đọc sách cho một cậu bé.”
“Sách kiểu gì?” Decker hỏi.
“Chỉ là một quyển sách thôi.” Mars lại mỉm cười. “Ông ấy thậm chí còn giả giọng, anh biết đấy, mọi kiểu giọng ngốc nghếch. Ngoài lúc ấy ra thì bố tôi không bao giờ làm thế đâu.”
“Đó là quyển sách gì?” Decker hỏi, giọng hết sức nghiêm túc.
Mars bật cười. “Quyển Ba Chú Lợn Con. Ông ấy kể ông ấy là Sói Lớn Xấu Xa, sẽ ăn thịt hết đám lợn con đó. Đôi khi ông ấy nhập vai quá làm tôi phát sợ luôn.”
Decker nhìn chằm chằm anh ấy hồi lâu, cả Jamison và Davenport đều liếc nhìn anh.
“Decker, gì thế?” Jamison hỏi.
Mars nói tiếp, “Đấy là một quyển có tranh, Decker à. Một cuốn truyện cổ tích.”
“Đúng rồi,” Decker nói, rõ ràng đang chìm đắm trong suy nghĩ.
Điện thoại anh rung lên. Anh cúi xuống nhìn màn hình điện thoại. “Là Bogart goi.” Anh nói, rồi nghe máy, và đặt vài câu hỏi. “Cảm ơn, Đặc vụ Bogart, tôi thực sự rất biết ơn điều này.” Anh tắt máy và nhìn mọi người.
“Sao thế?” Jamison nói. “Đừng làm chúng tôi hồi hộp.”
“Bogart đã có câu trả lời từ Bộ Tư Pháp rồi.”
“Vậy là bố mẹ tôi có trong Chương trình Bảo vệ Nhân chứng à,” Mars ủ rũ nói.
“Không,” Decker nói. “Không phải họ.”