CHƯƠNG 35
HAI NGƯỜI PHỤ NỮ đáp lại cái nhìn của anh. Một người đã trưởng thành, một vẫn chỉ là một đứa trẻ và sẽ mãi là một đứa trẻ, người kia thì sẽ không già thêm một phút nào nữa.
Vì giờ họ đều đã chết rồi.
Decker ngồi trong phòng nhà nghỉ và nhìn xuống bức ảnh chụp vợ và con gái anh.
Anh vẫn lôi ảnh ra ngắm mỗi khi thấy buồn hay vô vọng, cũng có khi đơn giản anh muốn thấy mặt họ thôi. Anh sẽ không bao giờ phải lo là anh sẽ quên họ, lo rằng ký ức về họ sẽ rơi vào một khoảng tối mờ mịt.
Trí nhớ của anh không có khoảng tối nào cả.
Lúc nào nó cũng như Quảng trường Thời đại.
Anh cảm thấy ngột ngạt, như thể một sức nén hiện sinh trong cơ thể anh và anh không sức nào cản được nó.
Cả Roy và Lucinda Mars đều chưa từng có trong danh sách Bảo vệ Nhân chứng, đó là một cú sốc đối với anh. Anh đã rất chắc chắn về khả năng đó. Vậy mà, Bogart đã kiểm tra đi kiểm tra lại. Và Cục Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ không có lý do gì để nói dối cả. Nếu họ có để mất một nhân chứng, thì kiểu gì họ cũng dùng trăm phương ngàn kế để ghi lại.
Anh đã dẫn dắt, đã phát triển vụ ãn, nhưng chỉ thế thôi. Vẫn chẳng có gì có vẻ như sẽ cho anh thứ anh cần.
Sự thật.
Đôi khi nó dường như là thứ khó nắm bắt nhất trong tất cả.
Anh mới chọc một lỗ thắt lưng khác vì cơn thèm ăn của anh mấy nay đang suy giảm cùng với tiến trình giải quyết vụ án. Nếu được chọn, anh sẽ hoan hỉ nhận lại cân nặng mới giảm để tìm ra kẻ sát hại gia đình Mars.
Kể cả họ không được Cảnh sát Tư pháp bảo vệ, thì họ cũng vẫn có thể đang trốn chạy khỏi một quá khứ tăm tối. Đó là giả thuyết khả quan nhất. Anh chỉ cần biết được quá khứ đó là gì thôi. Và để làm thế, anh cần thông tin.
Mà đó cũng mới là nửa đầu thôi.
Còn phải tìm ra kẻ đã trả tiền cho Montgomery và động cơ của hắn nữa.
Anh đứng dậy và lại gần cửa sổ. Trời lại mưa, nhiệt độ hạ xuống. Ngày hôm nay u ám và se lạnh. Tâm trạng anh cũng khốn khổ y như thời tiết lúc này vậy. Vùng này Texas đáng lẽ không có nhiều mưa, nhưng rõ ràng bây giờ nó đang đi ngược lại bình thường.
Vài người nghĩ anh là một cái máy, chỉ vì anh có trí nhớ hoàn hảo. Và đúng là anh không còn thân thiện như trước nữa, đúng là anh hơi cứng nhắc và bất cần, thì Decker vẫn còn cảm xúc. Anh vẫn có thể buồn bã và chán nản. Và cái trí nhớ hoàn hảo của anh chẳng thể thay đổi được tâm trạng anh. Nếu có, nó chỉ làm anh buồn hơn.
Có tiếng gõ cửa và Decker hơi giật mình.
“Vâng?”
“Tôi đây.”
Anh cất bức ảnh lại vào túi và ra mở cửa. Mars đang đứng đó.
“Nói chuyện chút được chứ?”
“Được.”
Mars vào phòng và họ ngồi xuống đối diện cách nhau một bước chân. Trước khi Decker kịp hỏi xem Mars muốn gì, anh ấy đã lấy ra một cái gì đó và đưa cho anh. Decker nhìn xuống tấm ảnh.
Người đàn ông trong ảnh cao. Tóc xoăn nâu điểm muối tiêu. Khuôn mặt góc cạnh nhưnv ưa nhìn. Chiếc mũi hơi vẹo vọ vì từng bị gãy. Mắt dẹt, vô hồn. Miệng nhỏ và mỏng như một vệt được vẽ qua mặt dưới.
Người phụ nữ bên cạnh thì lại tạo ra một sự tương phản lớn. Bà cao ráo và mảnh mai, mái tóc thả xõa bao lấy bờ vai rộng. Làn da ngâm nâu không tì vết. Decker không tìm ra được khuyết điểm nào trên khuôn mặt bà. Ánh mắt bà nhảy múa với sự sống động. Môi mỉm nụ cười dễ mến. Và nó làm cho Decker cũng mỉm cười khi nhìn vào hình ảnh của bà.
Anh ngước lên nhìn Mars. “Đây là bố mẹ anh, rõ ràng vậy. Đây là bức mà anh bảo anh đã lấy đi trước đây đúng không?”
Mars gật đầu.
“Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”
“Tôi vẫn luôn giữ nó. Đem theo cả khi vào tù.”
“Anh đã có thể cho tôi xem nó từ trước mà.”
“Phải, tôi đã có thể.”
“Vậy tại sao lại là bây giờ?”
“Vì tôi muốn anh nhìn nhận họ như những người thật, chứ không phải chỉ là những mảnh ghép câu đố, Decker à. Và tôi muốn anh thấy nụ cười của mẹ tôi. Đôi mắt của bố tôi. Tôi chỉ muốn anh biết là... họ đã sống.”
Decker nhìn xuống tấm ảnh, anh có vẻ hơi căng thẳng trước nhận định xanh rờn của Mars.
Cũng có thể đó là thiếu sót rõ ràng của mình .
“Tôi hiểu được mà, Melvin. Bức ảnh chụp từ khi nào vậy?”
“Khi tôi tốt nghiệp trung học. Họ đã rất tự hào. Khi đó thì tôi chắc cửa vào Đại học Texas rồi, chuẩn bị rời đi để học đại học mà. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều.”
“Còn bố anh thì sao?”
Mars ngập ngừng. “Không khóc mấy.”
“Các ông bố là thế mà.”
“Đúng đấy.”
“Mẹ anh đẹp thật. Thực sự rất rạng ngời.”
“Phải, bà rất đẹp.”
Hai người đàn ông không nói gì tiếp hồi lâu mà chỉ nhìn nhau.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Decker hỏi.
“Cứ như thể tôi không tồn tại ý, Decker.”
“Sao anh lại nói như vậy?”
Mars liếc sang anh. “Tôi không biết gì về hai người trong ảnh. Nguồn gốc của họ. Họ thực sự là ai. Tại sao họ lại bị sát hại. Chẳng biết gì cả. Họ đã sinh ra tôi, điều đó có nghĩa gì đâu, tôi thực sự đã trở thành cái gì?” Anh ta giơ tay lên. “Không gì hết.”
Lại một thoáng im lặng nữa, cơn mưa bên ngoài ngày càng lớn. Tiếng hạt mưa rơi lộp độp như những hồi trống hòa theo nhịp đập trái tim của hai người đàn ông.
Decker lấy ra bức ảnh chụp vợ và con gái mình rồi đưa cho Mars. Mars nhìn bức ảnh.
“Gia đình anh à?”
Decker gật đầu.
“Con gái anh đáng yêu thật.”
“Siêu đáng yêu luôn.”
Mars có vẻ không thoải mái. “Hẳn anh nhớ họ lắm.”
Decker rướn người. “Cái chính là, Melvin à, tôi biết mọi điều về họ. Mọi điều. Chẳng có bí mật gì cả.”
“Được rồi,” Mars ngần ngừ, rõ ràng không hiểu Decker đang định nói gì.
“Và họ mất rồi. Còn tôi... cũng không còn là gì hết. Y như anh.”
Mars trông như thể anh ta muốn đánh gì đó. “Vậy thôi sao? Chẳng còn gì khác ư? Thế chúng ta còn làm chuyện này làm quái gì nữa?”
“Chúng ta làm chuyện này để chúng ta có thể trở thành một cái gì khác. Nó hoàn toàn tùy thuộc vào bản thân ta.”
“Nhưng anh mới nói...”
“Tôi nói tôi không là gì. Ngày hôm nay. Ngày mai, có lẽ tôi sẽ là một người khác. Đó là đảm bảo duy nhất cho chúng ta níu vào. Đây là một đất nước rộng lớn và tự do. Ai cũng có cơ hội để làm gì đó.”
“Với tôi thì khác.”
“Tại sao vậy?”
“Khỉ thật, anh nghĩ sao? Tôi da đen. Anh da trắng. Khác biệt lớn lắm đấy.”
“Anh nghĩ thế à? Anh thấy coa khác biệt nào hơn không?”
“Tôi đã nghĩ đến mấy chuyện liên quan đến đội Longhorns và Buckeyes. Ở đó sắc tộc hông quan trọng, quan trọng là chiến thắng.”
Mars nhếch mép. “Hay đấy. Nhưng chuyện đó không thay đổi hiện thực. Tôi vẫn là một thằng da đen, dù muốn hay không. Nhớ mấy thằng khốn ở quán ăn hôm nọ chữ?”
“Quên chúng đi. Một bộ phận suy đồi của xã hội thôi. Xòn việc tìm ra thủ phạm thực sự có thể thay đổi cuộc sống của anh, Melvin à.”
Mars lắc đầu, nhưng Decker vẫn nói tiếp. “Nửa cái thế giới ngoài kia vẫn nghĩ rằng anh đã giết bố mẹ mình.”
“Tôi cóc quan tâm họ nghĩ gì.”
“Nghe tôi này.”
Mars chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi khựng lại và gật đầu một cái cụt lủm.
Decker tiếp tục, “Có vài thứ mạnh hơn cả sự thật. Khi anh được minh oan hoàn toàn rồi, những điều tốt đẹp rồi sẽ đến với anh, dù anh da trắng hay da đen, hay bất cứ màu da nào cũng vậy.”
“Nhưng anh đã nghĩ là họ nằm trong cái Bảo vệ Nhân chứng đó. Nhưng họ không thuộc cái đấy. Vậy là chúng ta lại về vạch xuất phát.”
“Trên sân bóng, khi anh bỏ lỡ cú bắt đầu tiên, anh làm gì chứ, ngã gục xuống sân và bỏ cuộc à?”
“Quái quỷ thật, anh nghĩ cái gì thế?”
“Thế anh làm gì?”
“Tôi tìm một cơ hội khác để ghi điểm.”
“Chà, đó chính là điều chúng ta sẽ làm, Melvin à. Chúng ta sẽ tìm một cơ hội khác để ghi điểm.”
“Làm thế nào?”
“Bố anh có giữ cái két nào trong nhà không?”
“Két á? Không.”
“Ông ấy có cái nào ở chỗ làm không? Loại két mà chỉ ông mới mở được ý?”
“Ở chỗ làm của ông có két, nhưng bố tôi kể là chủ ở đấy khốn nạn lắm. Suốt ngày lượn lờ, dòm ngó, chỉ sợ ông ăn trộm của lão cái gì. Kể cả khi ông đã làm ở đấy nhiều năm rồi. Nên không có chuyện bố tôi là người duy nhất mở được cái két ở đấy đâu.”
“Thế thì thực sự chỉ còn lại một giả thiết khác.”