← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

HỌ GẶP LẠI Jamison và Davenport trong một khu vực riêng biệt liền kề với tiền sảnh của nhà nghỉ vào cuối ngày hôm đó. Decker đã thuật lại cho hai người cuộc gặp gỡ ở ngân hàng với Jerry Bivens.

Jamison nói, “Vậy là kể cả ông bà Mars không thuộc Chương trình Bảo vệ Nhân chứng, thì họ vẫn còn nhiều bí mật khác.”

Davenport nói thêm, “Một quá khứ không ai biết, kể cả FBI cũng không phát hiện được.” Cô liếc nhìn Mars. “Roy và Lucinda Mars có khi còn không phải tên thật của họ cũng nên.”

Decker nói, “AC và RB. Chúng ta đã tìm thấy những chữ cái đó viết trong tủ quần áo của họ. Có lẽ đó là chữ viết tắt tên thật của họ.”

“Khỉ thật,” Mars nói, lắc đầu và quay đi. Anh ta như một gã đàn ông lạc vào giấc mơ của kẻ khác.

Decker nói, “Họ không phải Nhân chứng được bảo vệ, nhưng họ đúng là đã chạy trốn khỏi ai đó.”

“Hoặc một nhóm người,” Jamison đính chính. “Một băng đảng chẳng hạn.”

“Băng đảng á!” Mars gắt gỏng. “Được rồi, dừng lại ngay. Bố mẹ tôi không thuộc cái băng đảng quái quỷ nào cả, được chứ?”

Decker lạnh lùng nói, “Sự thật là, Melvin à, ở thời điểm này chẳng ai trong chúng ta biết chắc được họ đã dính líu vào chuyện gì, kể cả anh. Nhưng dù có là cái gì, thì nó cũng đủ tệ hại để họ phải thay đổi danh tính và chạy đến sống ở một thị trấn nhỏ vùng Texas.”

“Những thứ được cất trong cái két đó có thể là mối đe dọa tới đám người ấy, dù chúng có là ai đi nữa.” Jamison nói.

“Nhưng chúng ta chẳng cách nào biết được trong hộp chứa gì,” Davenport nói thêm. “Ý tôi là, đã hai mươi năm rồi. Và kẻ sát nhân có thể đã lấy cái hộp đi.”

“Hoặc không,” Decker nói.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh.

“Anh có muốn nói rõ hơn về luận điểm đó không?” Jamison hỏi.

“Có một câu hỏi mà những gì chúng ta phát hiện ra không thể giải thích được, đó là tại sao lại có người trả tiền cho nhà Montgomery để đưa Mars ra tù?” Anh đưa mắt nhìn từng người một.

“Tôi chịu,” cuối cùng Mars lên tiếng. “Tại sao?”

“Chúng có lẽ vẫn chưa tìm ra được thứ cất giấu trong hộp két. Và thứ đó vẫn đang ở đâu đó ngoài kia. Và có lẽ chúng nghĩ anh biết nó ở đâu.”

“Cũng là một khả năng,” Davenport nói.

“Nhưng nếu vậy, tại sao lại chờ đến tận bây giờ?” Jamison hỏi.

“Có thể khi biết Melvin sắp bị hành quyết, chúng đã phát hoảng, nghĩ rằng đây là cơ hội cuối cùng để tìm lại thứ đó.”

Mars lộ vẻ bối rối. “Nhưng mà Decker, chưa có ai liên lạc với tôi cả. Cũng chưa ai bắt cóc tôi để tra hỏi cả, chúng hẳn phải kiên nhẫn đấy.”

“Có thể chúng chỉ định chờ chúng ta phá án, tìm nó hộ chúng.”

“Rồi ập đến khi chúng ta đã tìm ra và, gì chứ, kết liễu chúng ta hết ư?” Davenport có vẻ hoài nghi.

“Có thể,” Decker nói. “Mà cũng có thể không.”

“Chà, tôi mừng là chúng ta đã nói rõ,” Davenport lộ rõ vẻ nản lòng.

“Các cuộc điều tra không phải lúc nào cũng đơn giản,” Jamison vặn lại. “Vụ chúng tôi điều tra ở Burlington đã quay ngoắt chín mươi độ, chúng tôi phải mất rất nhiều công sức và đặt ra những câu hỏi để đến được đó. Và những gì ban đầu tưởng như không quan trọng hóa ra lại rất quan trọng.”

“Được rồi, nhưng Decker à, giả thiết của anh có rất nhiều lỗ hổng.” Davenport nói.

“Nó đầy lỗ hổng,” lời thú nhận của Decker làm Davenport ngạc nhiên. “Thế nên nó mới chỉ là giả thuyết. Sau này nó có thể bị bác bỏ. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải tính đến mọi trường hợp.”

Mars lo lắng nhìn anh. “Vậy anh cho là có kẻ vẫn đang theo dõi tôi à?”

Decker cân nhắc khả năng này. “Nếu chúng đang bám theo chúng ta, chúng sẽ biết được chúng ta cũng đang tìm kiếm câu trả lời. Khả năng đó khá cao. Và nếu chúng thấy chúng tôi đến ngân hàng và suy ra được điều chúng ta đang làm, thì chúng cũng biết được là chúng tôi tay trắng mà rời ngân hàng.”

“Vậy là chúng chỉ đơn giản để yên cho chúng ta điều tra cho đến khi ta tìm ra được gì đó thôi,” Mars chậm rãi nói.

“Đúng thế.”

“Chúng có trí nhớ tốt đấy,” Mars nói. “Nếu chuyện này lần về từ trước khi tôi sinh ra, thì tổng cộng phải hơn hai mươi năm rồi.”

“Chà, trí nhớ của tôi cũng tốt mà.”

“Hay đấy,” Mars đáp. Anh ta ngẩng lên và bắt gặp Mary Oliver đi vào sảnh.

Mary, chúng tôi ở đây,” anh ta gọi, đứng lên vẫy tay ra hiệu với Oliver, cô liền đi thẳng đến trước bàn. Cô đang mặc một bộ áo liền quần màu be, và đang cười tươi.

“Trông cô vui thế,” Davenport hào hứng.

“Bang Texas đã quyết định sẽ bồi thường cho cậu với con số tối đa - hai mươi lăm nghìn dollas, Melvin à.”

“Chà, cũmg ra gì,” Mars nói.

“Và tôi cũng đang đệ đơn kiện họ vì những gì đã xảy ra với cậu trong tù. Với số tiền là hai mươi triệu dollas.”

Mars sững sờ, mãi mới nói nên lời. “Cô không đùa chứ?”

“Melvin, cậu đã suýt chết đấy. Đó là một âm mưu có sự tham gia của cả lính canh, những người đại diện cho hệ thống cải tạo của bang. Và tôi cũng mới phát hiện ra chính những kẻ đó cũng đã từng bị kiện tụng nhiều lần rồi mà vẫn không phải chịu bất cứ biện pháp kỷ luật nào. Điều đó, ít nhất, là sự cẩu thả cố ý từ phía nhà nước.”

Decker nói, “Vậy đây là kế hoạch mà cô từng đề cập với tôi à?”

Cô gật đầu. “Phải, chính là nó.”

Decker nhìn Mars. “Chà, ít nhất thì năm mươi triệu cũng bù đắp được cho cú hụt với Giải Quốc gia.”

Oliver nói tiếp, “Nghe này, tôi sẽ không nói chuyện hão với cậu. Đây sẽ là một vụ kiện dài và không có gì là chắc chắn cả, nhưng tôi hứa sẽ dốc toàn tâm toàn sức vào nó.”

Mars không nói nên lời trong giây lát. Rồi anh ta ôm chầm lấy cô luật sư. “Cảm ơn, Mary. Cảm ơn cô.”

Họ ngồi xuống và mọi người đều chờ cho Mars có thời gian để tự trấn tĩnh lại bản thân.

Không ai nhận thấy ba quân nhân tiểu bang và vị thanh tra mặc thường phục đang tiến về phía họ cho đến khi những người đó đứng ngay trước mặt.

Ngay khi nhận thấy điều này, Decker nói, “Tôi có thể giúp gì cho các ngài, thưa sĩ quan?”

Họ đều phớt lờ anh và bao vây Mars. Viên thanh tra mặc thường phục giơ phù hiệu ra, tự xưng danh thanh tra điều tra vụ giết người rồi nói, “Anh Mars, làm ơn hãy đứng dậy.”

“Gì cơ? Tại sao?” Mars cự nự.

“Xin hãy đứng lên,” người đàn ông lại nói, giọng nghiêm khắc hơn lần đầu.

“Có chuyện gì thế?” Oliver đứng dậy nói. “Tôi là luật sư của cậu ấy.”

“Vậy chị cũng sẽ có thể nói chuyện với thân chủ của mình thôi. Chỉ là không phải bây giờ. Xin hãy đứng dậy, anh Mars. Tôi nói lần cuối.”

Mars liếc nhìn Decker, anh gật đầu. Mars đứng dậy và tự động đưa tay ra sau lưng. Viên thanh tra ra hiệu cho một sĩ quan lại gần và còng tay anh ấy.

Viên thanh tra trong bộ thường phục nói, “Anh bị bắt vì những lý do liên quan đến vụ sát hại Roy và Lucinda Mars.” Rồi ông đọc điều luật Miranda cho Mars.

“Cậu ấy đã được ân xá rồi mà!” Oliver bối rối.

“Lệnh ân xá của anh ấy đã bị thu hồi. Đó là lý do chúng tôi ở đây.”

“Họ không thể làm thế!” Oliver kêu lên.

Viên thám tử đưa ra một xấp giấy. “Đây là chỉ thị của tòa. Đi thôi, anh Mars.”

Và họ áp giải Mars đi, Oliver gọi với theo, “Melvin, tôi sẽ gặp lại cậu ở đồn.” Rồi cô đọc tờ giấy trên cùng.

“Nó viết gì vậy?” Jamison vừa nói vừa đứng dậy.

Đọc lướt một lượt xong, mặt Oliver tái đi. Cô liếc sang Decker.

Anh thở dài. “Tôi không thể tin là họ lại làm vậy,” anh thấp giọng nói.

“Làm gì cơ?” Jamison cáu kỉnh.

“Anh biết trước chuyện này sẽ xảy ra à?” Oliver tra hỏi.

“Tôi đã ngờ đến.”

“Ai đó làm ơn nói cho chúng tôi biết chuyện quái gì đang diễn ra được không?” Davenport nói lớn, đứng dậy và đến bên cạnh Jamison.

Decker nói, “Cuộc điều tra của chúng ta đã cho thấy khả năng nhà Montgomery được trả tiền để nói dối là Charles Montgomery đã sát hại Roy và Lucinda. Lời thú tội của Charles Montgomery là lý do duy nhất đưa Melvin ra khỏi tù và được ân xá.” Anh nhìn Oliver. “Tôi nói có đúng không?”

Cô gật đầu, im lặng.

“Ôi chúa ơi,” Jamison thốt lên.

“Thế tức là...” Davenport lên tiếng.

Decker cắt ngang, “Tức là trong khi bang Texas vẫn lo là Melvin thực sự đã giết bố mẹ mình. Thì lệnh ân xá của anh ấy sẽ bị thu hồi.”

“Làm sao mà họ biết được những gì chúng ta biết?” Jamison hỏi.

“Texas tự cử người của bang đến Alabama điều tra nhà Montgomery,” Decker trả lời. “Và chúng ta đã nói về mối nghi ngờ cũng như những phát hiện của chúng ta với chính quyền Alabama. Họ hẳn đã nói lại cho quân Texas.”

“Nhưng anh ấy đâu dính líu gì đến lời nói dối của nhà Montgomery,” Jamison nói.

“Về mặt pháp lý thì điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả,” Oliver nói. “Cứ như chẳng có gì thay đổi. Không có lời thú tội, bản án sẽ lại được phục hồi. Lời nói của Montgomery không có giá trị gì nữa khi mà họ biết hắn nói dối.”

Jamison kinh hoàng quay lại nhìn Decker. “Vậy là những gì chúng ta làm đã đưa anh ấy vào lại trong tù và có thể là lại lên giàn hành quyết ư?”

Decker không trả lời. Anh rút điện thoại ra và đang đi về phía lối ra của nhà nghỉ, hướng mà chỉ mới một phút trước, Mars bị dẫn đi. Anh nhìn theo chiếc xe đưa Mars quay về nhà tù, và bấm số thật mạnh. Chỉ sau hai hồi chuông, đầu dây bên kia nhấc máy.

“Đặc vụ Bogart à, Decker đây. Tôi sẽ hiểu thôi nếu anh muốn bảo tôi đi chết đi, nhưng tôi có một vấn đề lớn cần nhờ vả.”