← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 38

“TẤT CẢ ĐỨNG DẬY,” chấp hành viên ở tòa án nói.

Tất cả mọi người trong phòng xử án đều đứng dậy, kể cả người đang đeo cùm duy nhất trong phòng.

Thẩm phán Matthew, một người đàn ông hói đầu, héo hon với cái yết hầu sần sùi, xuất hiện sau ô cửa phía sau băng ghế, bước lên các bậc thang rồi ngồi xuống ghế.

“Ngồi xuống,” viên thừa phát lệnh nói, và mọi người ổn định chỗ ngồi.

Mary Oliver ngồi cạnh Mars đang bị cùm. Decker, mặc bộ vest mà anh đã mua cùng Jamison, ngồi cạnh Mars ở bên còn lại.

Công tố viên của bang đứng dậy sau chiếc bàn luật sư còn lại. Đó là một người đàn ông trung niên với bộ tóc giả mềm màu trắng lơ thơ không che nổi lớp da đầu màu hồng của ông ta. Cổ áo sơmi của ông được phết hồ nhiều lần cho cứng, cho hợp với phong thái của ông. Trước mặt ông ta là một tập tài liệu có nhãn Mars, Melvin. Ông ta yên lặng mấp máy môi như thể đang tập lại cho những gì ông chuẩn bị nói.

Davenport và Jamison ngồi ở hàng ghế thứ hai. Tin Mars bị bắt đã được truyền đi, một số lượng lớn phóng viên xuất hiện ở phòng xử. Cũng có vài tá dân địa phương đến trố mắt làm khán giả.

Viên thẩm phán lần lượt nhìn hai bàn luật sư và những người có mặt trong phòng, hắng giọng một cái và nói, “Bị cáo đã đệ đơn kháng án, vậy chúng ta hãy nghe bên bị nói trước.”

Oliver đứng dậy, kéo thẳng chiếc áo ngoài và chỉnh lại cổ tay áo sơmi.

“Thưa quý tòa, động thái của chính quyền trong vụ kiện này có thể được tóm gọn lại như sau: chính quyền đã kết tội sai cho thân chủ của tôi, cậu Mars đây, cầm tù cậu ấy đến hai mươi năm và suýt nữa thì hành quyết cậu ấy cho đến khi chính quyền nhận thấy sai phạm khi bằng chứng về sự vô tội của cậu ấy được đưa ra. Sau đó chính quyền trả lại tự do cho cậu ấy cùng với bản ân xá hoàn toàn, cũng như ra lệnh là cậu ấy sẽ nhận được khoản bồi thường tối đa cho hơn hai thập kỉ ngồi tù dù hai mươi lăm nghìn không thể bù đắp cho những ngày tháng trong tù của anh.” Cô hít một hơi và dường như bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ. “Và đến giờ, ngay sau khi vừa trả lại tự do cho cậu ấy, chính quyền lại thu hồi ân xá, tước lại sự tự do của cậu ấy, quản thúc cậu ấy, và giờ cậu ấy ngồi trước chúng ta trong gông cùm. Tất cả những chuyện này được tiến hành mà chưa qua phiên tòa chính thức nào, không có sự đại diện của luật sư, không cho cậu ấy được hưởng quyền lợi hợp pháp của mình. Đó là lý do tại sao tôi gửi đơn thỉnh cầu habeas corpus 1 , bởi vì rõ ràng là chính quyền đang bắt giữ thân chủ của tôi bất hợp pháp. Do đó, tôi yêu cầu cậu ấy phải được thả ngay lập tức, cùng với điều khoản ân xá và khoản bồi thường hợp pháp trước sự công nhận của phiên tòa này.”

Oliver đặt tay lên vai Mars và nói thêm, “Nếu không, đó sẽ là một sự phản bội công lý, thiết lập một tiền lệ xấu và nguy hiểm nếu chính quyền tự tiện bác bỏ thỏa thuận với thân chủ của tôi như thế, người dân chúng tôi có thể coi đó là một điều rồi đây sẽ xảy ra với các bị cáo khác trong tương lai.”

“Đã hiểu,” Thẩm phán Mattews nói. Ông quay sang viên công tố bang. “Ông Jenkins, luật sư bên bị đã đưa ra những luận điểm vững chắc. Tôi không thích ý tưởng về việc chính quyền là bên nuốt lời. Điều đó sẽ phá tan hệ thồn luật pháp của chúng ta nếu như luật sư bào chữa không thể dựa vào các thỏa thuận mà bên các ông đã cung cấp.”

Jenkins đứng dậy, cài cúc áo, vuốt nhẹ một lọn tóc lòa xòa, liếc nhìn Mars và Oliver với vẻ không hài lòng rồi quay sang viên thẩm phán.

“Thưa quý tòa,” ông gằn giọng. “Bang đã đưa ra quyết định duy nhất có thể chỉ với mục đích tốt. Tôi sẽ là người đầu tiên lên tiếng thừa nhận rằng tình huống này khá là bất thường...”

“Đó là một cách nói giảm đấy,” Thẩm phán Matthews xen vào.

“Có thể là thế, chỉ có một lý do mà anh ars được ra tù.” Ông ta dừng lại ở đây và giơ một ngón tay lên để nhấn mạnh. “Đó là vì một người khác, Charles Montgomery, bị bang Alabama hành quyết vì đủ mọi loại tội ác tày trời, đã nhận tội cho những cái chết mà trước đó anh Mars bị kết án thủ phạm. Sau quá trình tra hỏi kỹ lưỡng, có vẻ như ông Montgomery thực sự có thông tin và chi tiết về những tội ác mà chỉ có thủ phạm thực sự mới có thể biết được. Đến giờ, nhờ công lớn của FBI, chúng tôi nhận thấy rằng ông Montgomery và vợ mình, người mà cũng khá rõ ràng là đã bị sát hại để che đậy sự việc, đã được trả một khoản tiền lớn để ông Montgomery nhận tội về mình. Vậy nên, gần như chắc chắn là ông Montgomery chẳng có mấy liên hệ với vụ sát hại Roy và Lucinda Mars hơn tôi và ngài, thưa tòa. Do đó, quan điểm của bang cho rằng bản án ban đầu của anh Mars là đúng đắn và thích đáng và chúng tôi đảm bảo việc tống giam anh Mars ở thời điểm này là hợp pháp.”

Jenkins liếc nhìn Mars một lần nữa với vẻ mặt khinh thường lạnh lùng. “Và cho phép tôi nói thêm rằng bang Texas sẽ điều tra triệt để xem liệu anh Mars đây có vai trò gì trong kế hoạch lừa gạt hệ thống tư pháp hình sự của Texas hay không, nhất là khi anh ta là người hưởng lợi chính từ lời ‘thú tội’ của ông Montgomery.”

Oliver bật dậy. “Không có một chút bằng chứng nào cho thấy thân chủ của tôi có thể có can dự đến chuyện đó, thưa tòa.”

Jenkins xù lông. “Chà, thực tế là lời thú tội vô giá trị đó xuất hiện chỉ mười một giờ trước lịch hành quyết của bị cáo, dường như là một sự trùng hợp vĩ đại và rất đúng lúc đấy.”

Oliver ngờ vực nhìn ông ta rồi nói với một tông giọng đầy mỉa mai, “Vâng, tôi chắc là cậu Mars đã đợi đến tận sát lúc họ hành quyết cậu ta mới thực hiện kế hoạch tự giải thoát bản thân với lời thú tội kỳ diệu vừa đúng thời điểm ấy.”

“Không cần phải dùng đến giọng điệu thiếu chuyên nghiệp ấy đâu,” Jenkins cắn câu.

“Dù thế nào,” Oliver nói trước thẩm phán, “Chính quyền đã có nhiều thời gian để xác thực lời thú tội của ông Montgomery. Họ đã kiểm chứng và cuối cùng ân xá hoàn toàn cho thân chủ của tôi. Nếu bây giờ họ được phép thu hồi lệnh ân xá, thì sự tôn nghiêm của lệnh sẽ bị phá hủy và còn ai có thể dựa vào chính quyền trong tương lai, khi mà cứ nơm nớp lo rằng nhà nước sẽ nuốt lời.”

Jenkins nói, “Nhưng rõ ràng bang đặt lợi ích của người dân lên đầu bằng cách không thả lỏng kẻ bị kết án giết người.”

Thẩm phán Matthews xen vào, “Chà, có vẻ như chính quyền Texas đã tự mình lao vào rắc rối rồi, ông Jenkins. Và nếu bang có thể đơn phương từ chối các thỏa thuận chính họ đưa ra, thì cô Oliver đã đúng khi nói rằng điều đó sẽ phá hủy toàn bộ quy trình ân xá.”

Jenkins dang rộng hai tay. “Tất cả những gì chúng tôi muốn, thưa quý tòa, là có thể điều tra vấn đề cặn kẽ. Và trong thời gian đó, chúng tôi đảm bảo việc giam giữ bị cáo là hợp pháp. Thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu anh ta vô tội thì cũng chẳng có tổn hại gì. Còn nếu anh ta có tội, mà chúng tôi cũng tin là anh ta có tội, thì anh ta sẽ không có cơ hội để chạy trốn. Anh ta không có mối quan hệ xã hội nào, và chúng tôi cho rằng để anh ta tự do sẽ là mạo hiểm.”

Oliver vặn lại, “Cậu ấy không có hộ chiếu, không được cấp bất cứ giấy tờ tùy thân nào, và nhờ ơn bang Texas, không việc làm hay tài sản. Ta sẽ chẳng thể lo cậu ấy sẽ bỏ trốn đi đâu được.”

“Và biên giới Mexico chỉ cách đó có một bước chân thôi,” Jenkins phản bác. “Mà điều đó vốn đã tiện lợi cho những người muốn xâm nhập vào đất nước này, thì cũng chẳng kém phần khó khăn đối với những người muốn thoát khỏi đây.”

Thẩm phán Matthews ngờ vực nhìn xuống họ. Ông liếc nhìn Oliver. “Chà, tôi không nói là tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm của ông Jenkins, nhưng tôi không thấy tổn hại gì trong việc bang Texas nắm quyền giám hộ anh Mars trong thời gian điều tra.”

Đúng lúc đó, Decker đứng bật dậy và cả căn phòng cùng dồn ánh mắt vào dáng người đồ sộ của anh. Decker nhận thấy những ánh nhìn lẫn lộn, ruột gan anh cồn cào và thần kinh thì căng thẳng, vốn anh không thích giao lưu với người khác.

Và anh chắc chắn không muốn nói điều gì ngoài sự thật với thẩm phán. Nhưng đây là kêz hoạch anh đã lên, và anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc cứ làm theo kế hoạch.

“Cho phép tôi được phát biểu, thưa quý tòa.” Anh nói.

“Anh là ai?” Thẩm phán Matthews hỏi.

Decker gạt một giọt mồ hôi trên mặt. Anh có thể cảm thấy nách mình cũng đang ướt. Đột nhiên, anh thấy buồn nôn. Trong giây lát, anh băn khoăn không biết liệu mình có thể ngất xỉu ngay tại đây không. Giọng run run, anh cất tiếng, “Amos Decker. Tôi ở đây đại diện cho FBI.”

Jenkins nhanh chóng nói, “Tôi không thấy FBI có bất kỳ tư cách nào để tham gia vào một vụ án hoàn toàn thuộc thẩm quyền của bang Texas.”

Decker vẫn nhìn vào vị thẩm phán. “FBI đã can dự vào vụ này, thưa tòa. Và như ông luật sư đã chỉ ra, chính cuộc điều trac của chúng tôi đã dẫn đến những ngờ vực về lời thú nhận của ông Montgomery.”

“Nhưng –” Jenkins định chen ngang. Tuy nhiên, thẩm phán Matthews đã giơ tay ra hiệu ông ta dừng lại.

“Một luận điểm xác đáng. Hãy để Đặc vụ Decker nói hết những gì anh ấy đang nói.”

Lần đầu tiên trong đời Decker đột nhiên nhìn thấy mọi thứ xung quanh chìm đắm trong màu xanh ánh điện rực rỡ nhất mặc dù không có ai trong phòng đã chết. Anh nhắm mắt lại.

“Đặc vụ Decker?” Thẩm phán Matthews giục, Jenkins khịt mũi một cái và nhìn Decker với vẻ nhạo báng.

Làm đi, Decker. Ngay bây giờ. Chiếm lấy khoảng A. Cướp bóng từ đối thủ. Ngay.

Decker mở mắt. Cương quyết và tự tin, anh nói, “FBI tin rằng vụ án này phức tạp hơn nhiều so với những gì đang diễn ra. Chúng tôi cũng tin rằng anh Mars vô tội.”

“Căn cứ vào đâu?” Jenkins bực bội ngắt lời.

“Căn cứ vào những khám phá trong cuộc điều tra. Chúng tôi tin rằng vụ án này có thể liên quan đến các lực lượng hoạt động trên địa bàn rộng, và chắc chắn nằm trong tầm của Cục điều tra liên bang.”

Thẩm phán Matthews nói, “Và anh có thể cung cấp cho tòa án biết những khám phá của các anh không, Đặc vụ Decker?”

“Cấp trên của tôi, Đặc vụ Bogart, đứng đầu một đội đặc nhiệm, thưa quý tòa. Anh ta đã ủy quyền cho tôi để báo tòa án liên hệ trực tiếp với anh ấy rồi anh ta sẽ cug cấp đầy đủ thông tin chi tiết.”

Jamison và Davenport nhìn nhau đầy ngạc nhiên.

“Tòa án, chứ không phải các công tố viên của bang Texas ư?” Jenkins lớn tiếng.

“Có lý do chính đáng giải thích tại sao thông tin không thể được truyền đạt tại phiên tòa công khai không?” Thẩm phán Matthews hỏi.

“Đặc vụ Bogart sẽ giải thích mọi thứ, thưa quý tòa. Đây thực sự là một vấn đề nhạy cảm, chúng tôi tin là công khai những phát hiện đó vào thời điểm này có thể có tác động tiêu cực đến cuộc điều tra của chúng tôi và cho các tội nhân cơ hội để chạy trốn và tránh bị truy tố.”

“Chẳng có điều gì anh nói giải thích cho việc tại sao anh Mars không thể bị giam giữ cho đến khi vấn đề được giải thích cả,” Jenkins chỉ ra.

Trước khi thẩm phán kịp lên tiếng, Decker đã nói, “Tôi xin lỗi, nhưng riêng việc anh Mars đã bị những cai ngục và hai tên tù nhân đánh suýt chết, bị lập mưu hãm hại bởi một cai ngục khác đã đủ để làm rõ luận điểm đó rồi. Thêm vào đó, anh Mars mới đệ đơn kiện bang Texas hàng triệu dollas vì hành vi tàn ác và bất hợp pháp ấy. Tôi có thể tưởng tượng được anh Mars lọt vào tầm ngắm của những người đó, bao gồm bất kỳ bạn bè và đồng nghiệp nào của những tay cai ngục mà tôi mới nói đến. Những người đó vẫn chưa lộ diện, và vẫn đang nắm giữ chức vụ đấy. Do đó, việc đưa anh Mars trở lại nhà tù không thể được coi là để bảo vệ an toàn cho anh ta được. Ngược lại, đó có thể là án tử của anh ấy.”

Thẩm phán Matthews trừng mắt nhìn Jenkins. “Điều đó có đúng không?”

Jenkins tái mặt trước cái nhìn phẫn nộ cùa viên thẩm phán. “Thưa quý tòa, đúng là sự việc đáng tiếc đó đã xảy ra, nhưng chúng tôi tin rằng anh Mars đây sẽ không gặp nguy hiểm gì khác dưới sự bảo hộn của chính quyền.”

“Phải thận trọng để tránh sai sót,” Decker nói, “Chúng ta nên tránh cả khả năng ông Jenkins đây có thể sai. Nếu anh Mars được chứng minh vô tội, nhưng rồi lại chết trong nhà giam, thì tôi không thấy anh ấy được hưởng bất cứ lợi lộc gì. Có lẽ bang Texas có ý kiến khác chăng?”

Thẩm phán khịt mũi trước nhận xét này.

Jenkins chỉ lườm Decker trong khi anh nói tiếp. “FBI, với sự chấp thuận của bang, đã nhận giám hộ anh Mars sau khi anh ấy bị đánh, và chúng tôi sẵn sàng tiếp nhận anh ấy thêm lần nữa.”

Thẩm phán Matthews quay ra nhìn Decker. “FBI đồng ý việc này à?”

“Xin nhắc lại, Đặc vụ Bogart sẽ cung cấp mọi đảm bảo và thông tin cần thiết.”

Thẩm phán quay sang Jenkins. “Vậy thì, tòa tuyên bố thả bị cáo khỏi tù giam và giao quyền giám hộ cho Đặc vụ Decker cùng với FBI cho đến khi các phát hiện trong tương lai cần đến một hướng hành động khác.”

“Nhưng thưa quý tòa,” Jenkins bắt đầu với giọng trách móc.

“Đó là quyết định của tòa, đừng lấn tới, Frank! Tôi không thể nói là tôi thích cách các ông giải quyết vụ này, nên hãy thấy may mắn là tôi chưa ra phán quyết cho bị cáo được trả quyền tự do. Phiên tòa ngừng tại đây.” Thẩm phán Matthews đập cây búa, đứng dậy và biến mất vào trong phòng của ông.

Jenkins nhìn Decker khi các viên tòa án tháo xích cho Mars. “Tôi hi vọng anh biết mình đang làm cái quái gì,” ông ta nói.

Tôi cũng vậy , Decker trộm nghĩ. Tôi cũng vậy .