CHƯƠNG 39
MARS NGỒI Ở ghế hành khách, xoa xoa cổ tay chỗ chiếc còng cắt vào da.
“Cám ơn nhiều,” anh ta nói với Decker đang ngồi ở ghế lái.
Oliver, Danvenport và Jamison ngồi ở hàng ghế sau.
Decker không nói gì khi họ rời khỏi phòng xử án và xô vào các nhà báo đang giơ mic lẫn tập ghi chú vào mặt của cả nhóm.
Trong lúc đi qua bãi đậu xe, Jamison và Davenport đã không ngừng đặt câu hỏi cho anh, nhưng anh giữ im lặng hoàn toàn. Đến giờ, Jamison nhoài hẳn người lên ghế trước và vỗ mạnh vào vai anh.
“Rồi anh có định giải thích chuyện vừa rồi không hay tôi phải động tay động chân với anh đây?”
Decker nhìn qua gương chiếu hậu và thấy vẻ bối rối trên mặt cô. “Tôi đã nhờ Đặc vụ Bogart rồi và anh ấy đã đồng ý.”
“Vậy những gì anh nói là hoàn toàn thành thật à?” Jamison hỏi và bỗng Oliver giật mình.
Cô nói, “Decker, làm ơn đừng nói là tôi mới vô tình tham gia vào một vụ gian lận trước tòa được không?”
“Không phait gian lận. Melvin đúng là nằm trong sự quản lý của chúng tôi. Và mọi điều tôi nói với thẩm phán đều là sự thật.”
“Ông ấy tưởng anh là một Đặc vụ,” Davenport nói.
“Đấy là ông ta tự nói thế, chứ tôi không nói gì cả.” Decker phản bác.
“Nhưng anh cũng không sửa lời ông ấy,” cô vặn lại.
“Không phải vấn đề của tôi, mà cũng chả quan trọng. Bogart là một đặc vụ và anh ấy chống lưng tôi rồi.” Anh liếc nhìn Oliver. “Cô đã gửi đơn kiện chưa?”
“Rồi.”
“Thế thì chúng ta sẽ ổn thôi.”
Mars nói, “Chà, còn tôi sẽ không ổn đâu nếu họ đến và bắt tôi một lần nữa. Anh nghe thẩm phán nói gì rồi đấy. Nếu các phát hiện trong tương lai cần đến một hướng hành động khác, ông ấy sẽ để họ bắt tôi. Và gã Jemkins kia có vẻ đang sôi máu đấy. Tôi đoán hắn đang nghĩ kế để kéo tôi về lại nhà tù Texas.”
“Tôi sẽ ngạc nhiên nếu hắn đang không làm thế đấy,” Decker thừa nhận, “Chúng ta chỉ cần đảm bảo chuyện đó sẽ không xảy ra thôi.”
“Bằng cách nào?” Davenport hỏi.
Jamison trả lời. “Bằng cách giải vụ án này.”
Điện thoại của Decker rung chuông và anh nghe máy ngay, dùng vai kẹp điện thoại vào tai để anh vẫn có thể lái xe bằng hai tay trong lúc trời đang tối dần và một cơn mưa chuẩn bị ập đến. Sự biến đổi bất thường của thời tiết không ảnh hưởng đến tâm trạng của Decker. Tâm trí anh đang để ý đến nhiều chuyện khác khi nghe điện thoại. Anh cảm ơn người gọi rồi cất điện thoại đi.
“Là cảnh sát Alabama gọi. Họ đã lần ra chiếc xe đi thuê Toyota Avalon với cái biển số Georgia dựa trên lời khai Patricia Bray đã cung cấp. Cái xe được thuê bởi một gã tên Arthur Crandall.” Anh nhìn Mars. “Có gợi nhớ điều gì không?”
“Không.”
“Tôi cũng nghĩ là không, dù sao đấy cũng là tên giả. Hắn dùng thẻ tín dụng giả mạo. Bằng lái có khi cũng là bằng dỏm.”
“Có chắc là tìm đúng người không đấy?” Jamison hỏi.
“Giờ họ đang cố xác minh điều ấy.”
“Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?” Mars bối rối.
“Việc chưa giải quyết,” Decker nói. “Việc chưa giải quyết thôi mà.”
“Vậy cái gã mà ta nghĩ là đã giết Regina Montgomery sau khi trả tiền cho cô ta nói dối chính là tên Arthur Crandall này hả?” Mars nói.
“Đấy không phải tên thật đâu.”
“Ừm, tôi hiểu. Nhưng những gì hắn làm đã giúp đưa tôi ra khỏi tù.”
“Và như chúng ta đã bàn bạc, đó là bởi hắn nghĩ anh nắm giữ thứ bí mật mà có thể làm tổn hại đến hắn hoặc chủ của hắn.”
“Nhưng thế thật vô lý, Decker à. Giá như tôi có biết gì đó, mà vấn đề là tôi không biết gì cả, sao chúng không để mặc tôi bị xử tử và tôi sẽ đem cái bí mật ấy xuống mồ luôn?”
Davenport nói, “Có lẽ chúng thực sự cần thứ mà chúng tưởng anh có. Thế nên chúng đưa anh ra tù với hy vọng là anh sẽ đi lấy thứ ấy.”
“Thế từ đầu còn gán tội cho tôi làm gì?” Mars hỏi.
“Có lẽ khi đó chúng tưởng đấy là hướng giải quyết tốt nhất,” Jamison đặt giả thuyết. “Sát hại bố mẹ anh, gán tội cho anh, để anh phải ngồi tù, khuất mắt chúng đến hết đời. Thực lòng mà nói thì đó là cách giải thích duy nhất mà nghe còn hợp lý.”
“Không đâu,” Decker phản đối.
“Thế, còn cách giải thích nào khác?” Jamison tò mò hỏi.
“Chúng ta cứ cho là kẻ sát hại bố mẹ Melvin và gán tội cho anh ấy và kẻ đang tìm kiếm cái két là cùng một người. Nhưng mà rất có thể, chúng ta đang đối mặt với hai nhóm người khác nhau, với động cơ khác nhau.”
“Chúa ơi,” Davenport thốt lên. “Mọi thứ chưa đủ phức tạp hay sao?”
“Có vè là chưa đâu,” Decker thừa nhận.
Anh liếc nhìn Mars. “Bác sĩ của mẹ anh là ai đấy?”
“Bác sĩ á? Sao hỏi thế?”
“Chà, phải có ai đó đã chẩn đoán bà ấy bị ung thư não giai đoạn cuối chứ?”
“Tôi không nhớ được.”
“Cứ cố đi.”
“Anh nghĩ danh tính của tay bác sĩ đó quan trọng à?” Davenport hỏi.
“Ở thời điểm này, trong vụ án này, không có gì là không quan trọng cả.”