← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 40

DECKER NGỦ YÊN giấc cho đến 5 giờ sáng. Cơn mưa lớn bên ngoài đánh thức anh dậy và anh đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa, gió, chớp loang loáng và tiếng sấm rền rĩ. Tiết trời ủ ê y như tình hình điều tra bây giờ vậy, anh nghĩ.

Anh nhìn xuống chân, thoáng ngạc nhiên là anh có thể nhìn thấy chân mình. Bụng anh thực sự đã gọn lại đáng kể và không còn che tầm nhìn của anh như trước. Cũng đã lâu rồi...

Anh ngồi xuống mép giường và duỗi chân. Gân kheo của anh thắt chặt, và lưng dưới của anh cũng thắt lại.

Về mặt thể hình, anh vẫn là anh.

Nhưng còn vè mặt tinh thần?

Anh nhắm mắt lại và để cho bộ nhớ chính xác của mình dạo bước về lại thời điểm hai mươi tháng trước, ngày mà anh mất tất cả.

Anh biết sắc màu ấy sẽ lại đến, đeo bám ký ức này như một loài ký sinh trùng bám chặt vào một con cá.

Màu xanh lam.

Màu xanh đổ xuống ký ức ngày anh phát hiện ra cả gia đình mình đã bị sát hại. Như thêt có một kẻ nhẫn tâm đổ nỗi đau tràn lên những thứ quý giá của anh. Như một chiếc bút khổng lồ đã từng bị gãy ngòi và trào mực khắp nơi.

Đã từng là từ khóa để diễn tả tình cảnh hiện giờ.

Molly và Cassie đều đã đi rồi. Anh chẳng thể làm gì để đưa họ trở lại cả. Anh sẽ nhớ họ, kể cả những chi tiết nhỏ nhất, cho đến ngày anh trút hơi thở cuối cùng. Và điều đó, vừa là một món quà, vừa là một lời nguyền.

Anh tắm gội, thay sang quần áo sạch và mở cửa phòng ra không gian ngoài trời. Tầng một có mái hiên trải dọc theo chiều dài tòa nhà. Họ đều đặt phòng ở tầng một, phòng anh ở cuối dãy, Mars và Jamison phòng giữa, còn Davenport ở đầu dãy.

Cơn mưa vẫn trút xuống xối xả, Decker đứng dựa vào một cột trụ và phóng tầm mắt ra ngoài màn đêm.

Decker không thích mánh lới. Anh không thích sự gian dối. Không thích những nghiệp ác mà không phải chịu quả báo. Những kẻ làm điều sai trái hiển nhiên phải chịu tội. Đó là lựa chọn của chúng. Và chúng phải hứng chịu hậu quả của những lựa chọn ngu xuẩn ấy.

Decker xem giờ. Đã quá 6 giờ rồi. Mặt trời vẫn chưa xuất hiện. Mà nếu có, thì hẳn là nó bị màn mây bão dày đặc che khuất rồi. Ngay sát nhà nghỉ có một tiệm cà phê. Anh có thể qua tiệm cà phê bằng lối có hiên che.

Chặng đường chỉ mất có hai phút. Đang có ba người ăn sáng trong tiệm rồi. Một cô phục vụ uể oải đang đổ cà phê. Thấy Decker bước vào, cô quét tước quanh không gian phòng ăn nhỏ.

Anh ngồi vào một bàn trống. Một chiếc bàn cách xa những người còn lại hết mức có thể. Sau khi ngồi, anh cầm thực đơn lên đọc. Một tổ hợp những món ăn gây ra các vấn đề tim mạch và cảm tưởng cholesterol dâng cao trong từng miếng cắn.

Cô phục vụ đến và anh gọi cà phê, một lý nước cam và bánh mỹ nướng.

“Ở đây có phục vụ lòng trắng trứng riêng không?” Anh hỏi.

Khi cô phục vụ chỉ đáp lại anh bằng cái nhìn chằm chằm, anh lại hỏi, “Thế có hoa quả dầm không?”

Cô nhìn một lượt thân hình hộ pháp của anh và mỉm cười ra chiều hiểu ý. “Chắc chắn rồi, thưa quý khách, sẽ đem ra ngay. Tôi sẽ chỉ tìm toàn những thứ tốt cho sức khỏe thôi.”

Rồi cô bỏ đi.

Một phút sau, cô bưng cà phê ra. Anh nhấp một ngụm. Cà phê ngon và còn nóng, nó làm anh ấm ngườim đặc biệt là trong tiết trời mưa gió bên ngoài cửa sổ như này.

Anh ngã người ra ghế, mắt nhắm hờ, cố tập trung.

Điểm đầu tiên: Roy và Lucinda Mars đã có một quá khứ bí mật trước khi con trai họ ra đời. Họ đã đổi tên và chuyển đến đây để trốn khỏi cuộc sống trước kia. Vết sẹo sau mặt Roy Mars có thể là từ một cuộc phầu thuật thẩm mỹ.

Điểm thứ hai: Họ xuất hiện trên một chương trình truyền hình quốc gia chỉ một thời gian ngắn trước khi bị giết.

Điểm thứ ba: Roy Mars đã lấy két về từ ngân hàng ngay trước khi chết. Những thứ trong két hiện tại vẫn chưa xác định được là gì và đang ở đâu.

Điểm thứ tư: Lucinda bị ung thư giai đoạn cuối.

Điểm thứ năm: Họ đã bị sát hại và con trai của họ thì bị gán tội giết người.

Điểm thứ sáu: Mars đã suýt bị hành quyết nhưng được cứu thoát nhờ lời thú tội của Charles Montgomery.

Điểm thứ bảy: Mars được ra tù.

Điểm thứ tám: Charles Montgomery bị xử tử.

Điểm thứ chín: Gần như chắc chắn là Charles Montgomery đã nói dối,

Điểm thứ mười: Nhờ có lời thú tội của chồng, Regina Montgomery đã nhận được một khoản tiền lớn.

Điểm thứ mười một: Regina Montgomery đã bị sát hại, thủ phạm có thể là người đàn ông lái chiếc Toyota Avalon.

Điểm thứ mười hai: Có kẻ muốn lấy những thứ trong két của Roy Mars.

Điểm thứ mười ba: Và kẻ đó có thể không phải là kẻ đã gán tội giết người cho Melvin Mars.

Các câu hỏi cứ đổ dồn đến, chủ yếu xoay quanh những câu hỏi quan trọng như là: Ai đã trả tiền cho Montgomery? Nếu là gã lái Avalon, thì tại sao? Để Mars được ra tù và hắn có thể theo dõi và lợi dụng Mars dẫn chúng đến chỗ mấy món đồ trong cái két ư? Nếu thật vậy, thì đấy thực sự là một kế hoạch rất vụng về. Làm sao chúng chắc được là Mars biết đến mấy thứ trong két, chứ đừng nói đến chuyện biết chúng ở đâu? Và tại sao lại là lúc này, sau hai mươi năm? Sao không phải từ hồi đó? Mà nói đến hồi đó, sao không tra tấn nhà Mars trước khi giết họ, bắt họ phải chỉ vị trí mấy món đồ đó?

Có thể họ đã bị tra tấn thật. Nhưng đã quyết đem bí mật theo xuống mồ.

Decker không thể nghĩ ra lý thuyết hợp lý nào thỏa mãn được hết các câu hỏi.

Và điều này rõ ràng khiến anh bực bội.

Trí nhớ của anh rất chính xác, nhưng điều đó không có nghĩa là anh luôn có câu trả lời cho mọi chuyện. Nếu có ai nói dối với anh, anh sẽ nhớ rõ nó, không nhận ra đấy là một lời nói dối cho đến khi anh đối chứng nó với những chuyện khác mà, hy vọng là, có thể cho thấy được mâu thuẫn của lời nói ấy.

Nhưng ở đây sự mâu thuẫn không phải là kẻ thù chính của anh. Mà là sự thiếu thông tin.

“Trông anh suy nghĩ như thể não sắp nổ tung ý.”

Anh ngẩng lên và thấy Mars đứng đó.

Decker ra hiệu bảo Mars ngồi xuống và anh ta làm theo.

“Anh có cố nhớ thêm được điều gì mà tôi bảo anh không?” Decker hỏi.

Mars gật đầu. “Vắt óc cả tối. Mà vẫn không có gì để kể cho anh cả, Decker à. Tôi cảm thấy... thấy như một thằng ngốc vậy. Bố mẹ mình mà tôi còn không biết rõ. Cuộc sống cùa tôi đã quá đắm chìm trong bóng bầu dục.” Rõ ràng là anh ta còn điều muốn nói, nhưng dường như không tìm được từ nào thích hợp. Cuối cùng anh ấy chỉ lắc đầu.

“Đừng từ bỏ bản thân,” Decker khuyên nhủ. “Đời anh còn dài mà.” Anh nhìn lên thấy cô phục vụ đang bưng đồ ăn ra bàn.

“Anh dùng cà phê hay đồ ăn gì không?” Cô ta hỏi Mars.

“Cà phê thôi.”

Cô phục vụ đặt bánh mì nướng và một bát trái cây xuống trước mặt Decker. “Đây nhé, cưng. Rồi sớm thôi anh sẽ mặc được quần jean bó.”

Mars tò mò nhìn Decker nhưng không nói gì. Anh ta chỉ gọi cà phê.

Sau khi cô phục vụ bỏ đi, Decker ăn một miệng đầy trái cây rồi cắn một miếng bánh mì.

“Thế anh nghĩ ra được gì chưa?” Mars hỏi anh.

“Tôi đã nghĩ rất nhiều. Hầu như là về những câu hỏi chưa có lời giải đáp.”

“Anh biết không, tôi có nhớ ra một chuyện.”

“Gì thế?” Decker hỏi ngay.

Cô phục vụ lại xuất hiện, đem cà phê cho Mars. Sau khi cô rời đi, anh ta nói, “Hồi đó cơ sở y tế duy nhất trong thị trấn là ở Đại lộ Scotch. Nếu mẹ tôi có đi khám, thì hẳn là đến đó. Đấy cũng chính là chỗ họ vẫn hay đến để khám răng.”

Decker gật đầu. “Tốt. Hôm nay chúng ta sẽ qua đó xem.”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu làm thế thì có ích gì.”

“Các cuộc điều tra không phải là khoa học chính xác. Anh phải lần mò cho đến khi tìm thấy được điều gì đó có ích.”

“Tôi đã nói chuyện với Mary. Chị ấy vẫn còn bực bội vì những chuyện đã xảy ra. Nó tiếp thêm cho chị ấy quyết tâm khởi kiện cái bang Texas đến cùng.”

“Chị ấy là một người bạn tốt của anh đấy.”

“Hồi trước khi luật sư cũ của tôi từ chức, tôi cứ tưởng tôi xong rồi. Nhưng sau đó Mary đến và nhận hồ sơ của tôi. Chúng tôi nói chuyện rất nhiều. Chị ấy không chỉ là luật sư của tôi. Chị ấy, như anh nói đó, là một người bạn. Và chúng tôi không chỉ nói chuyện pháp lý này nọ. Tôi được biết về chuyện gia đình của chị ấy, và chị hay hỏi chuyện tôi, dù tôi cũng chẳng có gì nhiều để mà kể. Nhưng chị vẫn tỏ ra hứng thú. Sẵn sàng nghe tôi nói chuyện bao lâu cũng được. Chị ấy biết tình cảm tôi dành cho bố mẹ. Và chị biết tôi không đời nào có thể giết họ.”

“Tôi chắc là thế mà, Melvin.”

Mars nhìn xung quanh. “Anh biết đấy, tôi những tưởng Jamison sẽ ở đây với anh.”

“Tại sao chứ?”

“Phòng cô ấy cạnh phòng tôi. Trên đường tới đây tôi đã gõ cửa phòng hỏi xem cô ấy có muốn ăn gì không. Nhưng không có tiếng trả lời.”

“Anh có nghe thấy tiếng cô ấy trong phòng không?”

“Không, không gì cả. Sao thế?”

“Sớm thế này thì cô ấy đi đâu được cơ chứ?” Decker đặt vài dollas xuống bàn và đứng dậy.

Mars đi theo.

“Anh nghĩ là có vấn đề gì không?” anh ta hỏi.

“Giờ chúng ta đi kiểm tra xem.”

Họ hối hả ra ngoài và chạy đến phòng Jamison. Decker gõ mạnh lên cửa.”Alex? Alex, cô có đó không?”

Decker rút súng ra, Mars liền lùi lại một bước. “Anh có muốn tôi phá cửa không?” Anh ta hỏi Decker.

“Hai người đang làm gì thế?”

Họ quay ra thì thấy Jamison đang đi về phía họ.

“Cô đã ở chỗ quái nào thế?” Decker thở phào nhẹ nhõm, cất khẩu súng đi.

“Trong phòng không có dầu gội đầu nên tôi ra quầy lễ tân lấy một ít, nhưng mãi ở đó mới có người. Và xong thì tôi đi vào một tiệm bán đồ lưu niệm mua một chai nước. Mọi chuyện ổn chứ?”

“Giờ thì ổn rồi,” Mars nói. “Chúng tôi chỉ lo lắng chút thôi.”

“Chà, tôi biết ơn...”

Cô khựng lại khi một người phụ nữ chạy đến chỗ họ. Chị ta trạc sáu mươi tuổi, ăn mặc như một hầu gái, và thở không ra hơi. “Tôi nghĩ rằng có điều gì đó không ổn rồi,” chị nói.

“Ý chị là sao?” Decker hỏi.

“Làm ơn nhanh lên.” Chị ta quay người và chạy ngược lại.

Họ đuổi theo sau chị. Rẽ một lần và đến đầu còn lại của cánh nhà nghỉ hình chữ U. Người phụ nữ chỉ vào một cánh cửa đang mở hờ.

“Đấy là phòng Davenport,” Jamison thốt lên.

Decker lại rút súng ra lần nữa, đến gần cánh cửa và từ từ đẩy mở nó.

Anh liếc nhìn vào trong và thấy căn phòng đang trong tình trạng ngổn ngang.

Họ nhanh chóng kiểm tra quanh phòng.

Davenport đã biến mất.

Và rõ ràng là không tự nguyện.