CHƯƠNG 41
“BOGART VÀ MILLIGAN đang trên đường đến,” Decker nói.
Anh đang ngồi trong phòng cùng với Mars và Jamison sau khi kết thúc cuộc gọi. Cảnh sát đã đến và điều tra vụ mất tích của Davenport, nhưng họ rời đi mà không khám phá được mấy điều hữu ích. Rõ ràng là cô đã chống cự mạnh mẽ. Không ai nghe thấy gì. Vào thời điểm này, bên đấy của nhà nghỉ hầu như bị bỏ trống.
“FBI lại tham gia à?” Jamison mệt mỏi dụi mắt, thẫn thờ hỏi.
“Họ có vẻ coi vụ bắt cóc này là một động thái công kích Cục, kể cả lúc này, khi thực chất cô không làm việc cho họ.”
Decker quan sát Jamison. Cô tái nhợt đi và đang run rẩy.
“Alex, cô có súng không?”
Cô nhìn anh sắc lẻm. “Súng á? Không. Sao vậy?”
“Tôi sẽ kiếm cho cô một khẩu rồi chỉ cô cách sử dụng súng nhé.”
“Anh nghĩ việc ấy cần thiết à?”
“Với những gì mới xảy ra, cô nghĩ việc ấy là không cần thiết à?”
Jamison quay đi, hai bàn tay bồn chồn nắm chặt lại phía trước.
Mars nói, “Tôi không hiểu. Tại sao lại bắt cóc Davenport? Tại sao không phải tôi? Chúng muốn tôi mà. Davenport thì biết được gì về những thứ trong két cơ chứ?”
“Chúng không biết chắc được,” Decker nói. “Và sự thật là, Davenport là mục tiêu dễ ăn hơn là anh. Và căn phòng vẫn ngổn ngang, chứng tỏ Davenport đã chiến một trận ra trò. Anh có tưởng tượng được giả như người đó là anh không? Anh có thể lỡ tay giết chúng luôn mất.”
Mars từ từ gật đầu. “Tôi nghĩ là anh đúng.”
Decker chợt trầm ngâm. “Thực ra, tôi thì có thể không giết chúng.” Anh bật dậy.
“Anh đi đâu thế?” Jamison hỏi.
“Qua xem phòng Davenport.”
“Cảnh sát địa phương đã nghiên cứu nó rồi.”
“Và giờ thì đến lượt chúng ta.”
☆☆☆
Decker vào căn phòng nhà nghỉ và bước đến một bức tường, áp tay lên vầ đi khảo sát dọc căn phòng, anh quay đầu từ bên này sang bên kia như ánh sáng tứ tung từ ngọn hải đăng. Jamison đi cạnh anh. Mars bồn chồn đứng ở ngưỡng cửa, nom lo lắng và ngập ngừng.
“Tìm thấy gì không?”Anh ta sốt ruột hỏi.
“Davenport nặng khoảng 50 cân nhỉ?” Decker nói.
Jamison có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi này nhưng vẫn trả lời, “Tầm đó, tôi đoán vậy. Cô ấy cao ngang tôi. Và rất gầy.”
“Cô ấy là dân chạy bộ,” Decker trầm ngâm nói. “Nên cô ấy gầy là phải.”
Anh lướt mắt qua cái bàn đổ, chiếc ghế lật ngửa, cái đèn bàn vỡ, bức tường thạch cao sát giường, và cuối cùng đến chiếc giường xô lệch chưa được dọn.
Jamison nói, “Cô ấy đang ngủ thì kẻ đột nhập đánh thức cô dậy.”
Mars nói, “Chà, cũng có thể cô ấy dậy rồi, đi chạy và chưa kịp dọn giường trước khi bị bắt cóc.”
“Cả hai người đều nhầm rồi.” Decker nói,
“Sao cả hai chúng tôi lại nhầm chứ?” Jamison nói.
Decker chỉ tay xuống thềm nhà trước chiếc tủ quần áo bật tung. “Giày chạy của cô ấy vẫn còn đây và đồ thể thao cũng vậy. Trời mưa lớn cả đêm và lúc đó vẫn đang mưa. Giày và quần áo không hề bị ẩm hay dính bùn. Thời tiết này thì cô ấy cũng chẳng đi chạy đâu. Không có đường nào quanh đây tấp nập người qua lại cả. Không an toàn lắm.”
“Được rồi, vậy là cô ấy bị tấn công trong lúc ngủ,” Jamison nói. “Tức là tôi đã đúng.”
Decker chỉ ra cửa rồi ra cửa sổ. “Không có dấu hiệu của đột nhập từ bên ngoài. Cảnh sát đã xác nhận chuyện đó. Khóa ở đây đều là loại cũ, cần đúng chìa mới mở được. Và không đánh thêm chìa được.”
Jamison không dễ dàng chịu thua, “Chà, có lẽ chúng lấy chìa từ nhân viên vệ sinh. Phải có người khác giữ chìa chứ.”
Decker tiến lại gần giường và nói, “Hãy nhìn cái bàn bị đổ.”
Họ đứng cạnh anh và nhìn xuống cái bàn
Mas nói, “Là cái bàn cạnh giường có kèm đèn bàn. Đèn bị lật và vỡ khi bàn đổ. Thì sao?”
“Nhìn chân bàn đi.”
Họ làm theo.
Decker nói, “Có một mảnh từ chiếc đèn gắn vào đó.”
Jamison nghiên cứu cái chân bàn rồi gật đầu ra chiều đã hiểu trong khi Mars vẫn còn chưa hết bối rối. Jamison nói, “Nếu bàn bị xô đổ trong một trận đánh, đèn sẽ bị văng ra và đáp xuống sàn, cách xa cái bàn. Không thể có chuyện chiếc đèn đập xuống bàn mạnh đến mức một mảnh có thể tự ghim vào gỗ bàn được.”
“Chính xác,” Decker nói. Anh chỉ vào bức tường thạch cao. “Và nhìn kìa.”
Họ nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ.
Mars nói, “Có gì mà nhìn đâu.”
Jamison lắc đầu. “Không, Amos nói đúng đấy. Không có dấu vết gì trên tường. Mà cái bàn thì kê áp sát tường ngay đầu giường. Nếu có một trận xô xát, chắc chắn cái bàn sẽ bị đập vào tường và để lại dấu vết.” Cô nhìn Decker. “Tất cả chỉ là dàn dựng. Bàn lật đổ và đèn bị đập vỡ. Ai đó đã gõ cửa phòng và cô ấy ra mở cửa. Cô ấy đã bị bắt đi luôn và sau đó căn phòng bị phá hủy để nó trông giống như có một cuộc chiến đã xảy ra.”
“Đấy là suy đoán của tôi,” Decker đồng tình.
“Nhưng sao chúng lại làm thế chứ?” Mars hỏi.
“Vì chúng không muốn ta biết rằng Davenport quen kẻ bắt cóc cô,” Decker đáp.
Jamison búng tay và nói, “Vào giờ đó, cô ấy sẽ không mở cửa đón bất kỳ ai lạ mặt vào phòng mình. Đó là lý do tại sao cửa không bị phá mở từ bên ngoài.”
“Đúng thế,” Decker nói, mắt vẫn đảo quanh phòng.
Mars nói với vẻ ngưỡng mộ, “Chết tiệt, anh nghĩ ra được tất cả điều đó nhờ có trí nhớ hoàn hảo ấy hả?”
“Không, tôi nghĩ ra vì tôi làm cảnh sát hai mươi năm trời và biết nên tìm cáid gì.”
Mars nhìn Jamison. “Cô cũng rất giỏi điều tra đấy.”
Cô mỉm cười. “Decker đã mài dũa tôi.”
“Không,” Decker nói. “Cô thấy được sự việc, Alex à. Đôi khi cô còn vượt trội hơn cả tôi.”
“Nhưng Decker này, Davenport có quen ai trong thị trấn này đâu,” Jamison chỉ ra.
“Chà, rõ ràng là cô ấy có quen ai đó. Ai đó mà cô ấy tin tưởng.”
Mars nói, “Vậy quay lại vấn đề là tại sao lại bắt cóc cô ấy?”
Jamison dựa lưng vào tường và nói, “Anh có nghĩ là chúng đang cố tìm xem chúng ta đã biết gì bằng cách...”
Decker nhìn cô. “Đánh đập? Tra tấn cô ấy ư?”
Jamison tái mặt đi nhưng gật đầu.
“Tôi nghĩ nhiều khả năng họ sẽ dùng cô ấy la,f con tin.” Decker nhận xét.
Mars bối rối. “Con tin? Đổi lấy cái gì?”
“Đổi lấy anh.”