CHƯƠNG 42
“ĐÁNG LẼ RA tôi không nên bỏ đi.”
Bogart nhìn chằm chằm Decker ở bên kia bàn.
Hai người đàn ông ngồi trong văn phòng của một tòa nhà nhỏ mà FBI đã biến thành một trung tâm chỉ huy tạm thời.
Bogart và Milligan đã bay đến cùng với một nửa tá đặc vụ khác. Họ cũng đang ở trong tòa nhà, cố xác định từ xa vị trí của Lisa Davenport.
“Anh đã không có lựa chọn nào khác mà,” Decker nói.
“Ai mà chả có lựa chọn chứ,” Bogart đáp, trông anh ta dường như quẫn trí rồi. Cà vạt không thắt nút, áo sơmi nhăn nhúm, tóc tai rũ rượi.
“Thì anh chọn một lựa chọn thực tế đi,” Decker phản bác. “Và kể cả anh có chọn ở lại đây, thì cũng chắc gì đã thay đổi được gì.”
“Chúng ta không thể tìm được bất cứ ai trong vùng mà cô ấy quen thân đến mức cho vào phòng vào giờ đó. Có ai có ý kiến gì không?”
“Nhiều khả năng cô ấy có mối quan hệ mà chúng ta không hề biết đến.”
“Nếu chúng bắt cô làm con tin, chúng ta có thể chờ một giao dịch.”
Decker gật đầu. “Cuộc đổi chác ấy sẽ là một vấn đề. Luôn là vậy trong tình huống thế này mà.”
Bogart nói, “Anh không nghĩ cô ấy sẽ còn sống mà quay lại ư?”
“Cô ấy đã thấy mặt kẻ bắt cóc. Cô ấy quen kẻ bắt cóc.”
Bogart thở dài và ngồi phịch xuống ghế. “Và chúng sẽ không cho cô ấy cơ hội để nói với chúng ta kẻ đó là ai.”
“Tỷ lệ cứu được cô ấy khá thấp.”
“Anh nghĩ ai đứng sau chuyện này?”
“Nhiều hơn một kẻ đấy.”
“Chính xác thì là sao?”
“Động cơ và hành động của chúng cho ta biết khá nhiều. Động cơ và hành động không tương xứng. Nghĩa là ở ngoài kia có nhiều hơn một người chơi.”
“Có gì đó đã thay đổi,” Bogart nói. “Mars đã ở trong tù hai mươi năm ròng và không có gì xảy ra trong suốt thời gian đó cả.”
“Biến cố chính là anh ấy chuẩn bị đến ngày hành quyết. Anh ấy chưa từng cận kề cái chết như thế bao giờ. Đó là chất xúc tác cho chúng hành động.”
“Để hối lộ Montgomery?”
“Phải.”
“Vậy thì ‘phe’ nào làm thế?”
“Tôi không biết. Ở thời điểm này, phe nào cũng có khả năng làm vậy.”
“Chúng muốn thử chúng nghĩ anh ấy biết. Thứ được chứa trong chiếc hộp đảm bảo của bố anh ấy.”
“Thế đấy. Người bố lấy thứ ấy và cất đi đâu đó. Chúng nghĩ người con trai biết.”
Bogart nói, “Động cơ và hành động nào không tương thích cơ?”
“Bên muốn thông tin có thể đã để Melvin bị hành quyết. Thứ thông tin mà không được để ý đến trong suốt hai mươi năm. Chúng hẳn tưởng thứ trong chiếc hộp đã mất. Bằng cách thả Mars ra tù, chúng cho anh cơ hội để tìm lại nó, tưởng rằng anh biết nó ở đâu. Rồi khi anh tìm thấy, chúng sẽ xuất hiện và lấy nó ư?” Decker lắc đầu. “Thế thì quá rủi ro. Rủi ro đến mức chúng hẳn không thể làm thế. Chúng sẽ cứ để yên mọi chuyện thôi.”
“Nhưng thế thì ai đưa Mars ra tù.”
“Phe còn lại.”
“Nhưng tại sao?”
“Đó là điểm không tương thích đấy, Ross. Tôi thì vẫn chưa luận được ra.”
Bogart đưa tay vuốt vuốt tóc. “Chúng ta sẽ tìm ra thôi, Amos. Chúng ta phải tìm ra. Không thể thất bại được.”
Decker nhìn anh. “Tôi rất biết ơn là anh đã bao che cho tôi ở tòa.”
“Tòa án đã gọi tới. Tôi nói cho họ những gì họ cần nghe.”
“Mọi thứ ở D.C. bình thường trở lại chưa?”
“Tôi được trở lại vụ án, nên hẳn là cấp trên đã thấy được sai lầm của họ.”
“Còn vụ ly hôn?”
“Không có nhiều hy vọng đâu. Nhưng tôi đang đạt đến trình nkhôg còn quan tâm nữa rồi. Thế là quá đủ.”
“Anh chắc chứ?”
“Không, nhưng đấy là cách mà tôi sẽ theo.” Anh ấy xem qua tập tài liệu trên bàn. “Chúng ta không có nhiều đầu mối lắm.”
“Không, chúng ta không có. Tôi đang kiếm cho Jamison một khẩu súng và dạy cô cách bắn.”
Bogart ngạc nhiên nhìn anh. “Anh lo chúng sẽ tiến hành một vụ bắt cóc nữa à?”
“Không, nhưng trước đây tôi đã sai đó thôi.”
“Gia nhập câu lạc bộ sai lầm rồi hả.”
Decker đứng dậy.
“Anh đi đâu thế?”
“Đi kiếm vũ khí cho Jamison, và tôi sẽ đến chỗ tay bác sĩ nữa.”
“Anh ốm à?”
“Không. Trông chừng Melvin giùm tôi nhé.”
Anh bỏ đi, để lại Bogart nhìn theo anh.
☆☆☆
Decker đã chọn một khẩu 9mm nhỏ gọn cho Jamison. Texas có yêu cầu về giấy phép sử dụng súng ngắn, nhưng khi Jamison cho chủ cửa hàng xem giấy ủy nhiệm của FBI và Bogart gửi cho anh ta một thư điện tử từ Cục nêu chi tiết tư cách thành viên của lực lượng đặc nhiệm FBI cùng với quyền mang vũ khí, tay chủ cửa hàng mới chịu giao súng.
Khi Jamison sử dụng thẻ cá nhân của mình để thanh toán, người đàn ông nói, “Chính phủ liên bang chết tiệt ki bo đến mức cô phải tự mua súng à?”
“Không, họ cung cấp đạn thôi,” Jamison đáp trả.
Cửa hàng có một hàng súng ở phía sau. Decker đã chỉ cho cô cách nạp đạn, cầm và ngắm bắn đúng cách. Sau đó cho cô bắn thử cả trăm lượt cho đến khi anh hài lòng.
Cô cất vũ khí đi và họ rời cửa hàng súng.
“Mang súng theo mình cảm giác thật ngộ,” cô nói.
“Vẫn tốt hơn là lúc cần thì không có súng mà.”
Họ quay lại chỗ để xe và lái đi luôn.
“Đi đâu đây?”
“Chỗ tay bác sĩ.”
“Về chuyện nhà Mars à?”
“Đúng vậy.”
“Decker à, chúng ta nên quay về hỗ trợ mọi người tìm Davenport.”
“Thứ chúng ta có thể làm là giải vụ này. Đấy có thể là cách tốt nhất để tìm ra kẻ bắt cóc cô ấy và tìm ra cô ấy đang ở đâu.”
Họ tạt vào một bãi đậu xe của một tòa nhà nhỏ xây từ gạch. Danh bạ văn phòng trong sảnh cho thấy tất cả những người thuê ở đây đều thuộc ngành y. Phải mất gần một giờ và rất nhiều câu hỏi cho đến khi họ tìm được đúng người.
Bà y tá, ngoài sáu mươi có chiều cao và chiều rộng vuông chằn chặn, gật đầu. “Đúng rồi, nhà Mars dã từng đến khám ở đây.”
Decker nói, “Bác có thể kể cho chúng tôi về họ không?”
“Đã hai mươi năm rồi.”
“Bác có nhớ được gì không?”
Người phụ nữ ngồi xuống sau chiếc bàn kim loại của mình. “Chà, họ khá là nổi bật, vì họ là cặp đôi đa sắc tộc đầu tiên mà tôi thấy. Có lẽ cũng là cặp đầu tiên trong thị trấn này. Hồi đó nhiều người không quan tâm lắm đến chuyện ấy đâu, tôi có thể đảm bảo.”
“Có phải một bác sĩ ở đây đã đỡ sinh cho Melvin Mars không?”
“Phải, bác sĩ Turner. Ông ấy đã qua đổi, ồ, được bảy năm rồi.”
“Có phải anh ấy được ra đời tại một bệnh viện địa phương không?” Jamison hỏi.
“Đúng rồi. Thực ra tôi đã hỗ trợ ca đẻ ấy. Đây là một hị trấn nhỏ. Bác sĩ Turner là bác sĩ đa khoa, ở đây người ta phải làm hết mọi thứ. Khôg có đủ người quanh đây để mở ra một bệnh viện chuyên về sản khoa với phụ khoa.” Bà có vẻ đăm chiêu. “Lucinda Mars có vẻ là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy. Khuôn mặt của bà ấy thật hoàn mỹ. Cơ thể của bà ấy, để tôi nói cho mà nghe, tôi ước gì mình có được một cơ thể như thế. Chân bà ấy phải dài hơn cả chiều cao của tôi ấy chứ.”
“Họ bắt đầu đến đây từ khi bà ấy có thai à?” Decker hỏi.
“Ồ, khi họ chuyển đến đây sống thì bà ấy đã mang bầu năm tháng rồi. Tôi nhớ rõ vì tôi cũng mới tới vùng được tầm một năm và bà ấy có hỏi tôi mua sắm ở đâu và có công việc nào còn cần người không.”
Decker liếc nhìn Jamison rồi quay lại bà y tá. “Vậy là bà ấy đã có bầu từ trước khi chuyển đến đây à?”
“Bụng đã to lộ rồi. Bà ấy không tăng cân mấy. Trong khi tôi phải tăng gần 20kg khi bầu đứa thứ nhất, 13kg rưỡi với đứa thứ hai và tương tự với đứa thứ ba, và sau đó tôi còn không xuống cân. Bà ấy hạ sinh Melvin và lấy lại vóc dáng chỉ trong một tuần, trong như thể chưa từng có con. Nhiều người may mắn thế đấy. Còn Melvin thì, phải nói là, thằng bé thực sự rất to. Gần 4 cân rưỡi. Anh có thể đoán ngay được là thằng bé sẽ trở thành một người đàn ông to lớn. Ông bố cũng rất cao to. Cao tầm anh và nặng khoảng 113kg, mà cơ thể không có mỡ luôn. Người phụ nữ nào mà chẳng tơ tưởng mờ ám đến người đàn ông ấy chứ.”
“Ông ấy có nóng tính không?” Jamison hỏi.
Bà y tá mím môi. “Chỉ là ông ấy chưa từng trông, ừm, hạnh phúc. Ý tôi là, ông ấy có một người người vợ tuyệt đẹp. Con trai ông lớn lên và trở thành cầu thủ tài năng bậc nhất cái thị trấn này mà cũng có khi là cả Texas ấy chứ. Tôi biết sau đấy có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ông ấy cứ luôn cau có mặt mày.”
“Bà có nghĩ cuộc hôn nhân có vấn đề gì không?” Jamison hỏi.
“Cưng à, mọi hôn nhân đều có vấn đề, một số cặp giỏi giấu hơn thôi. Nhưng tôi phải nói là tôi chưa từng thấy người đàn ông nào yêu vợ mình hơn Roy yêu Lucinda. Ông ấy rất nhẹ nhàng với bà. Khi bà đang mang bầu, ông ấy không để bà phải động một ngón tay làm gì luôn. Tôi vẫn hay gặp họ trong thị trấn. Ông ấy sẽ mở cửa xe cho bà. Cầm tay bà khi họ đi dạo. Ông ấy chỉ trông hạnh phúc khi nhìn bà thôi.” Bà y tá thở dài. “Giá mà ông nhà tôi nhìn tôi theo cách ấy một lần trong đời, tôi sẽ ngất đi vì sốc mất.”
“Bà ấy được chẩn đoán ung thư não khi nào?” Decker hỏi.
Bà y tá ngồi bật dậy trên ghế. “Anh nói gì cơ?”
“Bệnh ung thư não của bà ấy. Được chẩn đoán khi nào?”
“Bà ấy đâu có mắc ung thư não.”
“Khám nghiệm tử thi cho thấy một khối u nguyên bào thần kinh đệm ác tính. Giai đoạn 4. Không thể mổ được. Nếu không bị sát hại, bà ấy cũng chỉ còn sống được vài tháng thôi.”
Người phụ nữ nhìn Decker chằm chằm như thể anh ta đang nói tiếng nước ngoài. “Ờm, bà ấy không được chẩn đoán ở đây rồi, tôi chắc chắn,” rồi bà nói. “U nguyên bào à. Anh có chắc không đấy?”
“Nhân viên điều tra tìm ra nó. Tôi cho rằng ông ta không thể nhầm lẫn một chuyện như thế được.”
“Không, tôi không nghĩ là nhầm được,” bà lơ đãng nói. “Tôi chưa từng ngờ đến. Bà ấy trông thật khỏe mạnh. Báo chí cũng chưa từng đề cập đến ung thư gì.”
“Có lẽ vì cảnh sát biết nó không liên quan gì đến cái chết của bà. Vì vậy họ không có lý do gì để tiết lộ thông tin y tế cá nhân. Và tôi cũng không nghĩ khả năng giết người - tự sát được cân nhắc. Bà ấy đâu thể tự thiêu mình sau khi đã tự sát.”
Bà y tá vẫn đang bàng hoàng trước thông tin mới tiếp nhận khi họ rời đi. Họ đang đi xuống hành lang thì Decker nhìn thấy tấm biển được dán trên một trong những cánh cửa dọc hành lang. Anh quay người tiến về phía đó, khiến Jamison bị bất ngờ, cũng phải quay người đi theo.
Anh mở cửa và bước đến quầy lễ tân. Jamison đến đứng cạnh anh.
Decker giơ thẻ FBI ra và nói, “Chúng tôi cần nói chuyện với ai đó về một bệnh nhân ở đây hai mươi năm trước.”
Người phụ nữ trố mắt nhìn Decker rồi nhấc điện thoại lên. “Chờ tôi chút nhé.”
Một lát sau, một người đàn ông ngoài ba mươi khoác áo trắng xuất hiện. Tay anh ta đeo găng, nắm chặt một dụng cụ nha khoa bằng thép không gỉ.
“Tôi vừa khám xong cho bệnh nhân. Anh chị có thể đợi trong phòng tôi.”
Lễ tân dẫn họ xuống sảnh và đưa họ vào một căn phòng. Họ ngồi xuống chỗ ngồi đối diện bàn làm việc.”
Jamison rùng mình.
Decker nhìn cô. “Có vấn đề gì à?”
“Tôi ghét nha sĩ. Hồi nhỏ tôi bị sâu răng nặng lắm.”
“Thả lỏng đi, chúng ta ở đây để tìm kiếm thông tin, không phải để khám răng sâu.”
“Phải rồi? Tôi cá anh ta sẽ nhìn răng tôi rồi hát bài ‘Khoan thôi, bé à, khoan thôi.”
Vài phút sau, tay nha sĩ bước vào phòng. Anh ta đã cởi bỏ áo khoác trắng và tay không còn đeo găng nữa. Anh ta bận một cái áo sơmi trắng cùng với cà vạt kẻ sọc. Jamison cựa mình trên ghế vẻ không thoải mái khi anh ta đi ngang qua cô và ngồi vào ghế của mình.
“Tôi là Lewis Fisher. Tôi có thể giúp gì cho FBI?”
Decker giải thích lý do tại sao họ ở đây. Anh nói thêm, “Dựa vào tuổi của anh, tôi đoán anh không phải nha sĩ của nhà Mars.”
“Không. Khi đó tôi vẫn còn là một đứa trẻ. Hồi ấy, cơ sở này là của ông tôi. Tôi tiếp quản nó sau khi ông về hưu thôi.”
“Anh vẫn còn giữ hồ sơ của nhà Mars chứ?”
“Không, sau hai mươi năm thì không. Và tất nhiên, vì họ đều đã qua đời. Tôi nghe nói Melvin đã được ra tù,” anh ta nói thêm.
“Đúng vậy. Anh quen anh ấy à?”
“Không, nhưng chúng tôi học cùng một trường trung học, ở thời điểm khác nhau, tất nhiên rồi. Ai cũng biết đến Melvin. Tôi đã choáng váng khi hay tin anh ấy bị bắt vì tội giết người.”
“Và danh tính của bố mẹ anh ấy đã được xác thực qua hồ sơ nha khoa ở đây?”
“Tôi nghĩ vậy, phải. Tôi nhớ là họ không còn lại nhiều... Chà, anh biết đấy.”
“Phải. Ông anh còn sống chứ?”
“Còn. Ông ấy vẫn đang sống trong vùng.”
“Chúng tôi có thể nói chuyện với ông ấy được không?”
“Anh chị có thể thử.”
Decker nghiêng đầu. “Nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là ông ấy bị mất trí nhớ và đang sống tại một trung tâm hỗ trợ.”
“Có lúc nào ông ấy minh mẫn không?”
“Thỉnh thoảng. Ông từng có nhiều khoảnh khắc minh mẫn hơn. Nhưng tôi e rằng tình hình ông ngày càng tệ tới mức đáng báo động. Thật buồn khi ông nội mình còn không nhận ra mình.”
“Tôi hiểu mà,” Jamison nói với giọng cảm thông.
Decker hỏi tiếp, “Liệu chúng tôi có thể thử không?”
“Anh định hỏi gì?” Fisher hỏi.
“Thông tin thôi,” Decker đáp. “Anh không bao giờ biết trước được điều gì sẽ giúp ích cho cuộc điều tra.”
“Vậy chính xác thì anh đang điều tra cái gì?”
“Đó không phải là điều mà chúng tôi có thể bàn tán công khai,” Decker nói, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc.
“Ồ, phải rồi, dĩ nhiên.” Fisher nhanh chóng ghi địa chỉ vào một tờ giấy và đưa cho Decker. “Tôi sẽ báo cho họ biết anh chị sẽ ghé qua.”
Decker nhìn vào cái tên. “Lewis Fisher cha.”
“Tôi là Lewis Fisher đời thứ ba. Bố tôi là Lewis Fisher con.”
Decker và Jamison đứng dậy. Anh nói, “Cảm ơn, tôi rất trân trọng sự hợp tác của anh.”
Fisher quay sang Jamison, cô ấy nhanh chóng ngậm miệng lại để giấu răng mình.
“Cô nên cười nhiều hơn,” Fisher nói. “Răng cô rất đẹp.”
Vừa ra ngoài, Jamison nói. “Hãy mong là Fisher Đệ nhất có thể cho chúng ta một manh mối nào đó. Chúng ta cần một manh mối đấy.”
“Thế nên chúng ta mới phải khoan thử nhiều chỗ đấy, Alex.”
“Làm ơn đừng dùng từ đó ở gần một cái văn phòng nha khoa.”