CHƯƠNG 43
LEWIS FISHER CHA rõ ràng là người có của ăn của để, vì cơ sở mà ông ta đang ở là một cơ sở tư nhân cao cấp. Tòa nhà được thiết kế để trông giống như một đồn điền trước nội chiến, với những cột nhà cao, rộng và một mái hiên khổng lồ đầy ghế đu. Bên trong trang trí với giấy dán tường sáng, gờ tường gỗ, gờ trần crown molding cao 15cm, và thảm dày sang trọng. Thậm chí còn có một phòng giải trí với bàn bi-a và máy rót soda cổ điển.
Bảng tin ngoài sảnh đầy ắp các tờ quảng cáo hoạt động. Những thành viên lớn tuổi ở đây đang đi bộ hoặc đi xe lăn đến điểm hẹn tiếp theo. Nơi đây tràn đầy không khí tươi mới của lòng nhiệt huyết. Decker và Jamison đi dạo trên hành lang rộng cùng với một nhân viên nữ. Cô nhân viên mặc bộ đồ khử trùng màu xanh lam, đeo thẻ tên Deb. Vừa đi cô vừa vẫy chào mấy ông bà cụ.
“Một nơi xinh xắn,” Jamison nói. “Mọi người đều có vẻ thật hạnh phúc.”
“Tốt hơn nhiều so với mấy cơ sở công cộng khác.” Deb nói. “Nhưng ở đây thì phải trả tiền, mà không rẻ đâu. Toàn những người cấp cao mới dám ở đây. Có những người đi 300km đến đây sống vì sự đặc biệt của nơi này, một vùng Texas rộng lớn và biệt lập.”
Họ đến một dãy cửa đôi với biển ‘Khoa Mất trí nhớ’ treo ở trên. Deb dùng chìa khóa thẻ để mở cửa.
“Làm vậy để không ai trong khoa này đi lạc ra ngoài được à?” Jamison hỏi.
“Chính xác,” cô nói trong khi họ đi qua cánh cửa. “Chúng tôi không muốn để ai đi lạc cả.”
Cô dẫn họ đi rồi dừng lại trước một căn phòng giữa sảnh. Cô gõ cửa.
“Bác sĩ Fisher ơi, ông có khách này.”
Họ nghe có tiếng gầm gừ ở bên trong.
Deb quay lại nhìn họ. “Có những ngày ông ấy khỏe những cũng có ngày rất tệ. Tôi không chắc hôm nay thì thế nào. Ông ấy rất dễ nổi nóng, các bệnh nhân khoa này đều thế.” Cô liếc nhìn tờ ủy nhiệm của FBI trên hông Decker. “Bác sĩ Fisher đang gặp rắc rối gì à?”
“Ông ấy không gặp rắc rối gì đâu,” Decker nói.
“Chà, thật nhẹ lòng. Anh biết đấy, trí óc của ông ấy vẫn còn sắc như dao cạo hồi ông ấy mới đến đây. Có khi trí nhớ còn tốt hơn anh ấy chứ.”
“Tôi thành thực nghi ngờ điều đó đấy,” Decker mở cửa và bước vào trong.
Deb giật mình quay lại nhìn Jamison, cô lúng túng đáp lại cái nhìn. “Đó là một câu chuyện dài,” cô nói. “Chúng tôi sẽ kể cô sau nhé. Cảm ơn.” Cô vào phòng cùng Decker và đóng cửa lại.
Fisher đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường. Ông ta mặc áo choàng bệnh viện, chân đi dép lê màu trắng. Có vẻ như ông ngoài tám mươi tuổi rồi, cơ thể cong vẹo và yếu ớt. Khi ông ngẩng lên nhìn họ, Decker có thể thấy rất nhiều nét di truyền từ ông sang người cháu trai.
“Bác sĩ Fisher?” Anh nói.
“Mày là thằng quái nào?” Fisher cắm cảu.
“Đây chắc là một trong những ngày tồi tệ,” Jamison thì thầm.
Decker tiến lại gần ông lão hơn. “Tôi là bạn của cháu trai ông. Cô ấy cũng vậy.”
Fisher hướng ánh nhìn sang Jamison. “Đây đâu phải cháu trai tao.”
“Không, cô ấy là một người bạn của cháu trai ông.”
Fisher nhìn xuống chân mình.
Jamison quỳ xuống bên cạnh ông ta. “Đây là một căn phòng tuyệt đẹp.”
Fisher ngẩng mặt nhìn cô. “Tôi có quen cô không?”
“Tôi là Alex, còn đây là anh Amos.”
“Amos và Andy. Giống trong cái phim hài ý hả?”
Ông lão lại nhìn Decker. “Anh to con đấy.”
“Phải, dáng người tôi thế.” Anh kéo một cái ghế ra và ngồi xuống cạnh ông lão. “Cháu ông kể với chúng tôi rằng ông đã từng hành nghề nha sĩ một hời gian dài. Rằng ông có rất nhiều bệnh nhân.”
Fisher trông bối rối. “Nha sĩ? Cháu tôi, cháu tôi...”
“Lewis,” Jamison nói đỡ.
“Tên tao là Lewis,” ông nói lớn. Rồi nói thêm, trầm lặng hơn, như thể tuyệt vọng. “Phải không?”
“Phải, anh ấy được đặt theo tên ông mà.”
Fisher vỗ đầu bằng các đốt ngón tay. “Tất cả chỉ là...”
“Tôi biết mà,” Jamison nhẹ nhàng nói. “Tôi chắc mọi thứ rất mệt mỏi.”
Decker nói, “Ông đã là một bác sĩ nha khoa, bác sĩ Fisher. Ông có rất nhiều bệnh nhân. Ông có nhớ gia đình nhà Mars không? Roy và Lucinda ý? Và cả Melvin nữa?”
“Mars nào? Như cái hành tinh ư? Anh đang nói về Sao Hỏa 1 hả? Đấy là... một hành tinh màu đỏ.” Ông mỉm cười hài lòng.
1 Mars trong tiếng Anh cũng có nghĩa là sao Hỏa.
“Không, không phải là hành tinh nào cả. Một gia đình họ Mars. Họ đã bị sát hại. Và người ta đã sử dụng hồ sơ nha khoa của họ để xác thực danh tính.”
“Bị sát hại? Sao một hành tinh bị sát hại được? Anh bị... điên à?”
Jamison đặt một tay lên Decker. “Để tôi thử.”
Cô quay sang Fisher và nói thật nhỏ nhẹ, “Họ là bệnh nhân của ông cách đây rất lâu rồi. Tận hai mươi năm trước. Họ đã bị sát hại. Co thể của họ bị thiêu cháy, vì vậy người ta đã phải sử dụng hồ sơ nha khoa để xác thực danh tính họ. Hồ sơ ấy là từ văn phòng của ông mà.”
Cô nhìn Fisher, đầy hy vọng, nhưng đáp lại cô chỉ là một cái nhìn vô hồn.
Một phút trôi qua và không ai phá vỡ sự im lặng.
Decker mở miệng định nói gì đó nhưng Jamison giơ tay lên ngăn lại.
“Bác sĩ Fisher à, tôi có chút vấn đề về răng miệng. Ông có nhớ tôi không? Tôi là Lucinda Mars. Còn đây là chồng tôi, Roy Mars. Anh ấy cũng bị đau răng. Ông giúp chúng tôi với. Chúng tôi là bệnh nhân của ông. Ông có lưu y bạ của chúng tôi mà.”
Họ lại chờ một lúc lâu. Ban đầu, không có dấu hiệu gì cho thấy Fisher sẽ trả lời cô.
Nhưng rồi, Fisher lên tiếng. “Răng tiền hàm thứ hai ở hàm trên.”
“Gì thế, bác sĩ Fisher?” Jamison nói.
“Răng tiền hàm thứ hai ở hàm trên.” Ông ta lặp lại, đầu lắc lắc.
Jamison lại nói, “Nó thì làm sao?”
“Không ổn.”
“Cái gì không ổn ạ?”
“Răng tiền hàm thứ hai. Răng không ổn.”
Jamison quỳ xuống cạnh ông lão. “Răng ai ạ? Roy hay Lucinda.?”
“Chỉ không ổn thôi. Đáng lẽ phải nói rồi. Không ổn.” Ông nhìn lên Decker. “Mày là thằng quái nào?”
“Một người rất biết ơn ông ạ.” Decker đứng dậy và nói với Jamison, “Cô ở lại đây và moi thêm ít thông tin từ ông ta được chứ? Tôi sẽ quay lại đón cô sau.”
“Anh đi đâu thế?”
“Đi tìm cái răng tiền hàm thứ hai ở hàm trên.”