CHƯƠNG 44
“RĂNG TIỀN HÀM hả?” Bogart nói. “Nghiêm túc đấy à?”
Anh ta đang đứng cùng Decker trong nhà kho mốc meo nơi lưu giữ hồ sơ cảnh sát cũ.
“Ông ta đã nói thế. Răng tiền hàm thứ hai hàm trên. Có gì đó không ổn.”
Họ nhìn chằm chằm vào các kệ chất đầy những chiếc hộp xếp chồng lên nhau.
Bogart nói, “Tôi có nói chuyện với một trung sĩ, anh ta bảo là hồ sơ hơi...”
“Không sắp xếp quy cũ hả?” Decker. “Xin nói là anh ta đã từng bị bắt gặp với một ly rượu vơi một nửa.” Anh ta cởi áo khoác ra và xắn tay áo lên. “Chà, bắt đầu thôi.”
Các tập tài liệu thực sự rất lộ xộn. Bị trộn lẫn các năm và không được kiểm duyệt kỹ. Nhiều hộp tài liệu còn trống không.
Sáu giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn không có tiến triển gì.
Điện thoại Decker rung lên. Là Jamison gọi và cô không có vẻ gì là vui vẻ.
“Tôi đã phải bắt xe về nhà nghỉ đấy. Lúc anh nói tôi ở lại moi thêm thông tin, tôi đã không nghĩ tôi sẽ ở lại đến tận cùng luôn.”
“Tôi xin lỗi, Alex. Tôi đã bị phân tâm.”
“Trời, bất ngờ đấy.”
“Ông ta có nói thêm gì hữu ích không?”
“Chỉ là có gì đó không ổn thôi. Ông ấy cứ lặp lại mãi.”
“Cũng chả chắc là nói về Roy và Lucinda hay không hả?”
“Không. Sau đó ông lão ngủ luôn. Mà nhân tiện, tôi đã cố gọi anh suốt ba tiếng vừa qua.”
“Tôi để điện thoại trong áo khoác, mà tôi đã cởi nó ra. Đến khi lấy áo khoác và thấy cô gọi tôi mới nghe máy.”
“Anh đang ở đâu đấy?”
Anh nói cô vị trí của mình. “Nhưng chúng tôi chẳng có mấy tiến triển.”
“Cho đến giờ thôi,” Bogart nói với ra. Anh ta vừa lôi một hộp tài liệu ra khỏi giá và mở nó ra.
“Tôi phải đi đây,” Decker nói, rồi ngắt máy.
Họ lôi hết mọi thứ ra khỏi hộp. Và Decker nhìn thấy nó trước tiên. Anh kéo các tấm phim X-quang ra, tấm phim lần lượt đề tên vợ chồng nhà Mars.
“Tôi đã tìm kiếm trên google về ‘răng tiền hàm’ trước khi đến đây,” Decker nói. Anh lấy điện thoại ra và mở tấm ảnh chụp cái miệng toàn răng. “Đây là mấy cái răng tiền hàm thứ hai.” Anh chỉ vào tấm phim X-quang. “Chúng giúp việc nhai với nghiền thôi. Cái bên phải là răng số bốn, và bên trái là răng số mười ba, theo cách đánh số của nha khoa.”
“Hấp dẫn đấy,” Bogart nói một cách châm chọc. “Nhưng mà theo lời Fisher thì có gì không ổn cơ? Hồ sơ nha khoa của vợ chồng Mars lấy từ văn phòng Fisher hoàn toàn khớp với khám nghiệm từ hiện trường vụ án.”
“Alex không hỏi thêm được gì. Ông lão mắc chứng mất trí nhơ. Nhưng đột nhiên chỉ nói ‘răng tiền hàm thứ hai ở hàm trên’...” Anh khựng lại, lại lôi điện thoại ra và bấm một dãy số.
“Alex à, Fisher có nói một con số nào không?”
“Số á?”
“Ừm.”
“Không.”
“Được rồi,” Decker nói, vẻ thất vọng hiện rõ.
“Nhưng mà cũng lạ, ông ta giơ bốn ngón tay lên mấy lần.”
“Bốn ý à, cô chắc chứ?”
“Chắc. Và ông ấy cứ nhìn vào bốn ngón tay như thể nó có ý nghĩa gì đó.”
“Cám ơn nhiều.”
“De...”
Decker tắt máy và quay sang Bogart.
“Được rồi, là cái răng tiền hàm bên phải.”
Họ nghiên cứu tấm chụp X-quang.
“Tôi không thấy gì trong phim chụp của Lucinda cả,” Bogart nói. “Nhưng răng số bốn của Roy thì có nốt hàn.”
Decker nhìn vào tờ X-quang. “Anh nói đúng.”
“Vậy là Fisher nói Roy Mars không có chỗ hàn ở răng số bốn à? Có phải đấy là điểm không ổn không? Nhưng nếu vậy, sao hồi đó không nói luôn?”
Decker lại lấy điện thoại, gọi văn phòng Fisher, và chỉ một phút sau, anh nói chuyện với tay bác sĩ nha khoa.
“Ông anh đã giúp chúng tôi rất nhiều,” anh nói. “Nhưng chúng tôi có một câu hỏi cho anh.”
“Được thôi, hỏi đi,” Fisher nói.
“Hãy cho tôi biết thủ tục khi cảnh sát muốn lấy bản sao hồ sơ của bên anh đi.”
“Họ gửi đến lệnh từ tòa án và chúng tôi sẽ trả lời thôi.”
“Thế nào cơ? Đích thân anh lấy hồ sơ à?”
“Không phải lúc nào cũng thế. Nhưng nếu không phải tôi, thì là nhân viên của tôi.”
“Ai kiểm tra tính chính xác?”
“Chà, tất cả các hồ sơ chúng tôi đều được sắp xếp cẩn thận, kiểm tra chéo và dán nhãn các kiểu. Chúng tôi cũng lưu giữ bản sao điện tử nữa. Phương châm của hành nghề y tế ngày nay là không có chỗ cho sai sót.”
“Nhưng hai mươi năm trước thì sao?”
“Chà, thời đó khác. Ông tôi vẫn lưu giữ hồ sơ rất tốt. Nhưng lưu giữ theo cách thủ công và dán nhãn tập bằng thông tin bệnh nhân. Tên, địa chỉ, số An sinh xã hội và số bệnh án.”
“Có nhân viên nào của anh từng làm việc với ông anh hai mươi năm trước không?”
“Có, Melissa Dowd.”
“Tôi nói chuyện với bà ấy được không?”
“Chuyện này đang dẫn đến đâu vậy?”
“Làm ơn, thời gian gấp gáp lắm rồi.”
“Chờ chút, tôi sẽ đi gọi bà ấy.”
Một phút sau, một người phụ nữ nghe điện thoại.” Melissa xin nghe.”
“Melissa, tôi là Amos Decker bên FBI. Tôi muốn biết về cung cách phân loại hai mươi năm trước.”
“Vâng, bác sĩ Fisher từng nói với tôi, hệ thống máy tính có xuất hiện vào thời điểm đó rồi, nhưng ông Fisher thì khá là cổ điển, vậy nên chúng tôi vẫn làm theo cách thủ công. Chúng tôi dùng một máy đánh chữ. Đánh nhãn cho tất cả các tập. Tất cả đều rất quy củ. Chúng tôi chưa bao giờ mắc bất kỳ sai lầm nào trong việc lưu giữ hồ sơ.”
“Bà có nhớ là từng nhận lệnh từ tòa yêu cầu giao nộp hồ sơ của nhà Mars không?”
“Tôi không trực tiếp lấy những hồ sơ ấy, nhưng tôi có nhớ yêu cầu. Chúng tôi chưa từng được yêu cầu làm thế bao giờ, nhất là với một vụ giết người.”
“Có người phải xác thực hồ sơ trong phiên tòa phải không?”
“Đúng vậy. Tôi là người đến tòa ác thực, vì tôi là người nắm rõ các hồ sơ nhất.”
“Vậy là bác sĩ Fisher không can dự gì hả?”
“Không, ông ấy rất bận và không thể đi ra tòa được. Đấy là lần duy nhất tôi được gọi đi như vậy. Cũng khá là thú vị.”
“Bác sĩ Fisher có bao giờ đề cập đến một khả năng sai sót trong y bạ không?”
“Không, tôi không nhớ có chuyện đó. Có sai sót gì sao?” Bà lo lắng hỏi.
Decker lơ câu hỏi này đi và nói tiếp, “Bà có nhớ hồi đó ai là người dọn dẹp văn phòng cho bà không?”
“Dọn dẹp văn phòng chúng tôi ý hả?”
“Phải.”
“Ừm, chà, cũng chính là công ty giờ vẫn đang dọn dẹp cho bệnh viện. Công ty Vệ sịn thương mại chất lượng cao . Họ dọn mọi phòng ở đây.”
“Vậy tức là họ có chìa khóa của các phòng đúng không?”
“Ờm, đúng vậy, thông lệ vậy mà, nhưng chúng tôi chưa từng gặp vấn đề gì.”
“Cảm ơn nhiều.”
Decker ngắt máy và nhìn Bogart.
Viên Đặc vụ FBI nghiên cứu sắc mặt anh. “Điều này có dẫn đến chỗ mà tôi đang nghĩ không?”
“Tôi không nghĩ Roy Mars chết trong phòng ngủ tối hôm đó. Tôi nghĩ một y tá hoặc một kỹ thuật viên đã lấy và gửi hồ sơ nha khoa cho cảnh sát rồi Dowd hầu tòa xác thực chỗ hồ sơ ấy. Nhưng bà ấy chỉ nhìn vào tên tập và các tiêu chí tập khác để xác thực. Có lẽ một thời gian sau, cũng có thể rất lâu sau, Fisher cha xem tập hồ sơ và thấy có một mối hàn ở răng số bốn, mà ông ta thì chưa từng hàn chiếc răng đó.”
“Chà, chúng ta cũng không thể chối bỏ khả năng ngược lại. Có thể ông ta ám chỉ đến Lucinda. Bà ấy không có mối hàn, nhưng có thể Fisher đã từng hàn răng cho bà.”
“Đồng ý. Vậy tại sao ông ta không nói ra điều ấy thì tôi không biết. Có lẽ khi ấy ông ta bắt đầu chịu ảnh hưởng từ chứng mất trí nhớ rồi.” Anh thở dài và nói thêm. “Chà, chuyện này mở ra thêm nhiều câu hỏi nữa.”
Bogart gật đầu. “Chà, câu hỏi lớn nhất với tôi là, nếu đấy không phải thi thể của Roy và Lucinda, thì là của ai?”