CHƯƠNG 45
“ANH ĐỊNH BÁO chuyện này với Melvin thế nào?” Bogart hỏi. Họ đang lái xe từ nhà kho về nhà nghỉ.
“Không chắc chắn mà, chỉ là một giả thuyết. Tôi không có bằng chứng gì cả.”
“Nhưng dựa trên vài cơ sở lập luận thì đấy là một giả thuyết khá tốt,” Bogart đáp.
“Nếu giả định là Roy Mars đã làm giả cái chết của chính mình, thì phát súng bắn thẳng vào mặt cũng hợp lý. Rồi còn thiêu cháy thi thể. Hồ sơ nha khoa sẽ được xét đến đầu tiên để xác định danh tính. Hai hàm răng còn tương đối nguyên vẹn mà.”
“Nhưng nếu thế thì ông ta sẽ phải đột nhập vào văn phòng nha sĩ và tráo đổi hồ sơ của mình với kẻ thế thân.”
“Lucinda từng làm việc cho công ty lau dọn trong vùng. Tôi cá là Công ty Vệ sinh thương mại chất lượng cao. Vậy thì bà ta và Roy có thể đột nhập vào sau giờ làm việc.”
“Chờ chút, anh có nghĩ thi thể còn lại là của Lucinda không?”
“Tôi không biết. Có lẽ không. Nếu Roy Mars còn sống và ông ta đã giết hai kẻ thay thế, cũng khó mà tin được là ông ta lại bắn vào đầu vợ mình rồi đốt xác bà.”
“Rồi còn gán tội cho con trai mình nữa chứ? Đấy cũng là một chi tiết lớn.”
“Và có lẽ là chi tiết khó giải thích nhất.”
“Nhưng tôi cứ lấn cấn vụ hai kẻ thay thế. Đó là một thị trấn nhỏ. Làm thế nào mà lại có hai người biến mất mà không ai biết được?”
Decker nói, “Có lẽ là người từ nơi khác. Nhưng mà...”Anh bỗng ngừng nói và nhắm mắt lại. Những khung hình trong đầu anh ùa về và anh tìm kiếm lời khai chính xác của cảnh sát và Melissa Dowd.
Cả hai nười bọn họ.
Đầu tiên là vụ trộm, mất tích, say xỉn rồi đánh nhau.
Thứ hai là chúng tôi chưa từng được yêu cầu làm thế bao giờ, nhất là với một vụ giết người.
Anh lấy điện thoại ra và bấm số. Một phút sau, Melissa Dowd nhấc máy. Bà có vẻ bực bội vì phải nghe máy giữa lúc làm việc một lần nữa, nhưng Decker mặc kệ tông giọng khó chịu của bà. Anh mở loa ngoài để Bogart cũng có thể nghe được cuộc hội thoại.
Decker nói, “Lần trước nói chuyện, bà có bảo là trước đó bà chưa từng nhận được lệnh tòa yêu cầu hồ sơ y khoa cho một vụ điều tra giết người.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng lời nói của bà ám chỉ là trước đó bà đã từng nhận lệnh khác từ tòa.”
“Chà, chỉ có một lần thôi. Ngay trước vụ sát hại nhà Mars, thực ra, giờ nghĩ lại. Thấy cũng lạ.”
“Có phải là một vụ tìm người mất tích không?”
“Đúng rồi, làm thế nào mà anh biết được?”
“Phỏng đoán có căn cứ thôi. Bà nói rõ hơn cho chúng tôi nghe được không?”
“Ừm, đấy là một trong những bệnh nhân của chúng tôi, và cảnh sát nghĩ rằng họ đã tìm thấy thi thể của ông ấy trong rừng, nhưng thi thể bị động vật hoang dã cắn xé đến biến dạng rồi. Họ biết được là chúng tôi có khám răng cho ông ta nên mới đến yêu cầu hồ sơ. Nhưng mà không có khớp. Đấy không phải xác ông nọ.”
“Và vụ đó xảy ra trước vụ sát hại nhà Mars, bà chắc chứ?”
“Phải. Ngay trước đó thôi.”
“Bà có nhớ tên người đàn ông không.”
“Thực ra, tôi có nhớ đấy. Ông ta tên là Dan Reardon. Và theo tôi biết thì họ chưa bao giờ tìm ra ông ta.”
“Bà miêu tả ông ta được không? Sắc tộc, chiều cao, cân nặng, bất cứ gì?”
“Ừm, ông ta to lớn. Cao hơn mét chín thì phải. Gần trăm cân. Hồi đó Dan ở độ 50 tuổi. Cơ thể vẫn còn rắn chắc.”
“Da trắng hay da đen.”
“Da trắng.”
“Ông ấy có gia đình không?”
“Không. Vợ mất trước đó rồi. Không con cái. Ông ta sống một mình ở ngoại ô thị trấn.”
“Ông ấy kiếm sống bằng gì?”
“Không nhiều nhặn gì lắm. Mấy côg việc lặt vặt đó đây. Dân làm đủ nghề. Làm xong nhận tiền mặt rồi tiêu hết luôn. Chúng tôi vẫn thường không lấy tiền của ông ta vì đơn giản ông ta làm gì có tiền.”
“Chà, cảm ơn nhiều nhé, Melissa, chuyện này thực sự hữu ích đấy.”
Decker ngắt máy và nhìn Bogart. “Luôn sẵn sàng nhận làm gì đó. Làm xong nhận tiền mặt rồi tiêu hết luôn. Khả năng ông ta đến tiệm cầm đồ của Roy là bao nhiêu? Và rồi Roy phát hiện ra họ khám chung một nha sĩ nữa chứ?”
“Rõ ràng, các đặc điểm hình thể khớp nhau, hẳn là lý do Roy chọn ông ta. Mà đột xác hì gương mặt cũng bị xóa luôn rồi, nên chỉ cần tương đồng về vóc dáng thôi.”
“Vậy Roy bắt cóc Dan rồi sau đó dùng ông ta thế xác mình trong nhà. Thế là ông ta giết Dan và cũng có thể giết một người phụ nữ khác hoặc giết chính vợ mình rồi phóng hỏa đốt hai cái xác.”
“Rồi gán tội cho chính con trai mình. Ông ta hẳn đã hối lộ tay nhân viên nhà nghỉ và Ellen Tanner để nói dối các mốc thời gian.”
“Và phá xe để cái xe chết máy ngay trước nhà nghỉ nữa. Melvin kể là tay nghề sửa chữa xe cộ của bố anh rất cừ.”
“Nhưng tại sao chứ, Decker? Sao phải trải qua ngần ấy rắc rối để gán tội lên con trai mình rồi đưa thằng bé vào tù?”
“Tôi không biết,” Decker thừa nhận.
“Có lý do nào để ông ta ghét bỏ Melvin không?”
“Ghét con mình là một chuyện. Làm những chuyện này để con mình phải ngồi tù mọt gông là chuyện khác.”
“Trừ khi Roy Mars là dạng Thái Nhân Cách 1 .”
1. Psychopathy (tạm dịch: bệnh nhân cách hay biến thái nhân cách) là một rối loạn nhân cách được đặc trưng với các hành vi chống đối xã hội dai dẳng, thiếu sự đồng cảm và sự hối hận, và những đặc điểm táo bạo, không sợ hãi và tự cao tự đại.
“Ông ta sống ở đây hai mươi năm mà không làm hại ai cơ mà,” Decker chỉ ra. “Đây là một kế hoạch công phu và nó cần phải có đủ động cơ.”
“Và chuyện này lại đưa tôi về với câu hỏi trước: Anh định báo chuyện này với Melvin thế nào?”
Decker nhìn ra ngoài cửa sổ xe, một cơn bão khác đang ập đến. “Không biết nói thế nào luôn,” anh đáp.