CHƯƠNG 46
LÚC HỌ VỀ đến nhà nghỉ, Mary Oliver đang ngồi trong sảnh nhỏ với Jamison. Hai người phụ nữ cùng đứng dậy khi thấy họ bước vào.
“Có tin gì về Davenport không?” Oliver hổn hển nói.
Bogart lắc đầu. “Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể, nhưng đến nay thì vẫn chưa có gì. Cảnh sát địa phương cập nhật cho tôi hàng giờ. Vẫn chưa thấy dấu vết nào.”
Oliver cụp mắt xuống, vẻ buồn khổ hiện rõ.
“Cô khỏe chứ?” Bogart hỏi.
Cô nắm tay lại thành nắm đấm. “Chúa ơi, thật quá ư bực bội. Đầu tiên thì gã Montgomery ra đầu thú đưa Mars ra khỏi tù.”
“Chà, cô cũng đã giúp ích rất nhiều mà,” Jamison nói. “Cô đã giữ anh ấy sống được đến ngày ấy.”
Ngạc nhiên thay, Oliver lại lắc đầu phủ nhận. “Tôi ước gì tôi có thể nhận công về mình, nhưng tôi không thể. Gần đây tôi mới hành động. Tôi đệ đơn yêu cầu dừng việc thi hành án, nhưng tòa đã bác bỏ. Các luật sư khác của Melvin thì đều đã rửa tay gác kiếm trước vụ này rồi. Tôi đọc được về vụ án và đã liên hệ Melvin. Tôi chỉ có trực giác thôi, anh biết đấy, rằng có gì đó không đúng. Và rồi phép màu xảy ra, Montgomery đứng ra nhận tội. Và giờ thì có vẻ như lão ta chỉ là một lão bịp.”
“Nhưng cô không tin là Melvin có tội chứ?” Jamison hỏi.
“Không. Có gì đó mờ ám hơn. Sâu xa hơn. Nhưng giờ Davenport đã bị bắt cóc và có thể chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa.”
“Chà, chúng tôi có một số tin mới đây,” Bogart nói.
Anh ấy kể cho họ những khám phá mới nhất và cả những tấm chụp X-quang. Khi anh ta kể xong, cả hai người phụ nữ đều nhìn anh chằm chằm, choáng váng.
“Tôi... tôi không thể tin được điều này,” Oliver lắp bắp. “Tại sao Roy Mars lại làm tất cả những điều ấy chứ?”
“Câu hỏi hay đấy,” Decker nói. “Và đúng câu mà chúng tôi không có lời giải đáp.”
Oliver nói, “Tôi tham gia cùng mọi người trong vụ này được không? Tôi biết mọi người đều là dân chuyên, nhưng tôi không nghĩ có ai muốn đào sâu vụ này hơn tôi và Melvin. Vả lại, tôi là một luật sư bào chữa hình sự, nên tôi biết cách xử lý các cuộc điều tra.”
Bogart lần lượt nhìn Decker và Jamison rồi nói, “Thêm một cặp mắt quan sát nữa thì cũng có tổn hại gì.”
“Melvin đâu rồi?” Decker hỏi.
“Trong phòng cậu ấy,” Oliver nói. “Tôi vừa mới từ đó ra đây. Anh... anh định sẽ...?”
“Tôi sẽ cố thử,” nói đoạn, Decker bước đi.
☆☆☆
Chỉ một phút sau, anh đã gõ cửa phòng Mars.
“Ai đấy?” Mars gọi với ra.
“Decker đây.”
Decker nghe tiếng bước chân lại gần và cánh cửa mở ra. Anh mở lời, “Đi dạo chứ?”
Mars nhìn anh với vẻ nghi ngờ. “Sao thế?”
“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Tin xấu à?”
“Có thể. Thực ra, có thể chỉ là tin xấu đối với anh thôi.”
“Về Davenport à?”
“Không. Chuyện riêng tư hơn. Và tôi chỉ mong anh nghe tôi nói hết thôi, được chứ? Nghe xong hết rồi hẵng, ừm, nói gì anh muốn.”
“Khỉ thật, Decker, anh có được sự chú ý của tôi rồi đấy.”
“Đi nào, đi sớm không mưa. Và anh thì cần chút khí trời đấy.”
Họ sánh vai nhau đi xuống dọc hành lang. “Thôi nào, anh bạn, đừng có im lặng thế. Lòng tôi như lửa đốt rồi đây.”
Decker hít một hơi thật sâu và lần lượt kể những gì họ mới khám phá được. Và Mars nghe lời anh, không nói gì cho đến khi anh kể xong. Thực ra, anh ta không nói gì cả cho đến khi Decker phải nhắc, “Thế nào?”
“Anh muốn tôi nói gì chứ?”
“Tôi không biết. Nói gì cũng được.”
Mars dừng bước và Decker cũng làm theo. Hai người chỉ đứng nhìn nhau.
Rồi Mars cất tiếng, “Rõ ràng là tôi chẳng biết gì về bố mẹ mình cả. Nên những gì anh mới nói, tôi nghĩ, chết tiệt thật, có thể là thật.”
“Anh có nghĩ đến lý do nào có thể khiến bố anh muốn gán tội giết người cho anh không?”
“Cái đầu chết tiệt của tôi chẳng nghĩ được cái quái gì cả,” Mars lớn tiếng. “Anh sẽ trả lời thế nào nếu có người hỏi anh câu ấy về ông già nhà anh.”
“Tôi sẽ rất tức giận, như anh lúc này thôi.”
“Ừm, đúng đấy.”
Mars bắt đầu lê bước và Decker đi theo.
Một chiếc xe tải lao qua họ, rồi lại một chiếc xe khác. Họ di chuyển ra xa khỏi con đường và chẳng mấy chốc đã đi dọc theo mép một cái mương.
Mắt dán chặt xuống đất, Mars nói, “Nếu cái xác ấy không phải bố tôi, thì anh có nghĩ cái còn lại là mẹ tôi không?”
“Tôi chưa có cơ sở nào để kết luận được, nhưng cho đến giờ thì tôi có nghĩ đấy là mẹ anh. Một người mất tích trong thị trấn là đủ. Hai người mất tích, cảnh sát sẽ nghi ngờ, nhất là khi theo sau vụ mất tích ấy lại là hai thi thể bị thiêu cháy.”
“Vậy là bố tôi cứ thế giết bà thôi à? Rồi đốt xác bà nữa? Sao ông ấy có thể làm thế chứ? Ý tôi là, ông ấy yêu bà mà. Nếu tôi có không biết gì về ông, thì điều duy nhất tôi biết cũng là ông ấy có yêu vợ.”
“Có thể có một lời giải thích.”
“Như là?” Mars gắt gỏng.
“Đằng nào bà ấy cũng sắp chết. Đó sẽ không phải là một cái chết không đau đớn. Có thể sẽ là nhiều tháng trong đau đớn. Có lẽ họ nghĩ làm thế thì tốt hơn, tôi không biết nữa.”
“Được rồi, nhưng mẹ tôi sẽ không đời nào tham gia vào kế hoạch gán tội giết người cho tôi.”
“Có lẽ bà không biết về kế hoạch ấy.”
Mars cân nhắc giả thuyết này rồi nói với giọng điệu bực tức, “Chết tiệt, tôi không biết. Tôi không đủ thông minh để giải mã được đống này.”
“Có lẽ tôi cũng không đủ thông minh đâu.”
“Chết tiệt, anh không đủ thì ai đủ?”
“Vậy là vụ nổ súng rồi đốt xác là để bố anh có thể chạy thoát. Cái chết của mẹ anh có thể giải thích là vì bà ấy bị ung thư giai đoạn cuối sẵn. Bà ấy không thể đi theo bố anh, nên đó là cách duy nhất.”
“Chạy thoát khỏi quá khứ, ý anh là vậy hả?”
Decker gật đầu. “Cũng có thể vì thế nên tối hôm đó bố anh mới bảo anh là ông ấy xin lỗi.”
“Gì cơ?”
“Trong lúc Davenport thôi miên anh, anh đã kể với chúng tôi rằng có tối anh về nhà và gặp bố. Ông ấy trông khá là đáng sợ nhưng rồi lại bảo anh là ông ấy xin lỗi. Thế thôi, không một lời giải thích. Rồi ông ấy bỏ đi.”
“Chết tiệt. Tôi quên mất chuyện đó.”
“Và đó hẳn là một điều gì đó thực sự rất tệ, đến mức ông ấy phải làm những chuyện như vậy. Ông ấy giết Dan Reardon, và dùng xác ông ta để mạo danh mình. Melvin, anh phải biết rõ chuyện ấy.”
“Rằng ông già tôi là một kẻ sát nhân máu lạnh hả? Rồi, cứ để tôi hiểu rõ đã. Chắc chỉ mất vài giây thôi,” anh ta nói thêm với giọng mỉa mai.
“Ừm, có khi quá khứ ông ấy như vậy, nhưng rồi dường như đã hoàn lương cho đến khi có biến cố gì đó làm mọi thứ đổ vỡ. Tôi nghĩ trình tự chuỗi sự kiện xảy ra là: mẹ anh bị chẩn đoán mắc ung thư. Bà ấy không khám ở đây vì bác sĩ trong vùng không biết gì về bệnh ung thư của bà cả. Tức là họ phải đến nơi nào đó khác để khám. Tôi không biết là ở đâu.”
“Được rồi.” Mars nói. “Sau đó thì sao?”
“Có thể họ đã định báo tin cho anh và giải quyết cú sốc ấy như mọi gia đình khác sẽ làm trong tình huống tương tự. Nhưng sau đó TV chiếu chương trình ESPN, có lẽ có kẻ đã nhận ra bố hoặc mẹ anh, và mọi chuyện thay đổi.”
“Anh có nghĩ là chúng đã đe dọa họ không?”
“Có thể, hoặc họ chẳng đợi đến lúc bị đe dọa. Họ hành động luôn. Họ đánh tráo hồ sơ nha khoa. Bố anh bắt cóc Reardon. Anh có kể Ellen Tanner khi đó là người anh mới quen. Có thể bố anh đã sắp đặt hết chuyện ấy. Làm tương tự với tay nhân viên nhà nghỉ. Họ đều được mua chuộc để nói dối. Rồi Tanner biến mất và gã ở nhà nghỉ thì lui về Florida. Ông ấy hẳn đã dùng tiền trong tài khoản ngân hàng của mình để trả cho hai người đó.”
“Vậy là anh đang nói hai người đó khai gian và tống tôi vào tù vì gì chứ, dưới ba ngàn dollas mỗi người à?”
“Tôi từng đụng mặt những kẻ sẽ cắt cổ anh chỉ để uống một cốc cà phê cơ,” Decker thẳng thắn trả lời.
“Chết tiệt.”
“Và anh cũng nói bố anh giỏi chuyện xe cộ.”
“Ừm, ông ấy có thêt sửa bất cứ thứ gì.”
“Thế hì ông ấy có thể dễ dàng phá xe anh để nó chết máy trước nhà nghỉ. Có thể ông đã đánh thuốc mê mẹ anh và Reardon, bắn họ, rồi đốt xác. Sau đó ông bỏ đi. Vấy máu lên xe anh.” Decker khựng giữa chừng. “Ông ấy có thể đã lái xe đến nhà nghỉ để làm thế, và đồng thời, sửa lại chiếc xe để khi cảnh sát xuất hiện, xe lại nổ máy được. Điều đó giải thích cả việc có người đã thấy một chiếc xe lởn vởn gần nhà anh vào đêm hôm đó. Chỉ có điều, là xe bố anh, chữ không phải xe anh.”
“Xe của chúng tôi trông có giống nhau thật. Nhưng nhỡ mà hôm ấy tôi gọi về nhà từ nhà nghỉ và bảo ông ấy đến đón tôi thì sao?”
“Tôi không nghĩ ông ấy sẽ nghe máy đâu, Melvin. Và anh cũng sẽ lại kẹt lại ở nhà nghỉ thôi.”
“Vậy ông ây làm tất cả những chuyện ấy, biết rằng tôi sẽ bị bắt vì tội giết người à? Nhưng tại sao chứ?”
“Những kẻ đeo đuổi ông ấy hẳn có thể sẽ nghi ngờ đó là cái chết giả vì bố mẹ anh lại bị giết quá đúng lúc, lại còn không còn mặt mũi và cơ thể thì bị thiêu rụi nữa chứ. Nhưng chúng hẳn không bao giờ ngờ đến chuyện Roy lại gán tội cho chính con ruột cho hai cái chết của vợ chồng ông. Và thế là vứt đi mọi nghi ngờ, hai cái chết có vẻ hợp lý. Cuối cùng Roy cũng có thể thở phào. Ông ấy bỏ đi cùng với bất kể cái gì đựng trong hộp đảm bảo ấy.”
“Và rồi hai mươi năm sau mọi chuyện lại bung bét hết cả. Mua chuộc Montgomery để hắn nói dối ư? Tôi được ra tù? Davenport bị bắt cóc? Tại sao?”
“Chúng muốn thứ trong chiếc hộp, Melvin. Chúng nhận ra anh là cơ hội cuối để chúng lấy được nó.”
“Anh có nghĩ chúng sẽ liên lạc với anh để bàn về Davenport không?”
“Tôi mong là có. Đấy có thể là cơ hội duy nhất cho chúng ta đưa cô ấy sống sót mà trở về.”