CHƯƠNG 48
“VẬY ANH NGHĨ là có một băng đảng đứng sau chuyện này à?” Bogart hỏi.
Vẫn tại nhà nghỉ, Decker ngồi trong phòng Bogart, đối diện với anh ta, Milligan và Jamisom. Decker vừa thuật lại những suy đoán và cuộc đối thoại với Mars.
“Tôi không biết chắc được, nhưng khả năng cao đấy. Nếu Lucinda bỏ trốn và ăn cắp từ chúng, chúng sẽ săn lùng bà. Khi ấy bà đã cưới Roy và cùng nhau chạy đến Texas.”
Milligan lắc đầu. “Vậy là hai mươi năm sau chúng thấy họ trên ESPN và định đi bắt họ lại hả? Theo lời anh nói thì bà ấy là người hầu trong nhà thôi. Sao chúng phải quan tâm thế? Và hồi đấy, cuộc chiến các băng đảng ma túy đang rất căng thẳng nữa. Các trùm ma túy cứ bị giết hàng loạt hoặc bị tống vào tù. Và giờ đây sau bốn mươi năm, chúng vẫn còn đeo đuổi nhà Mars ư?”
“Trừ khi bà ấy giữ thứ gì đó quan trọng đối với chúng,” Jamison nói. “ Thứ gì đó có thể gây tổn hại cho chúng hoặc thực sự đáng giá, đến mức mà sau ngần ấy năm nó vẫn quan trọng, và tên trùm thời nay muốn đoạt lại nó. Đấy hẳn là thứ trong hộp bảo đảm.”
“Nghe vẫn khiên cưỡng lắm,” Milligan nói.
“Đúng là hơi khiên cưỡng,” Decker thừa nhận. “Nhưng cũng không thể bác bỏ hẳn giả thuyết ấy được. Chưa thể. Chúng ta vẫn phải lần theo nó.”
“Bằng cách nào?” Milligan hỏi. “Anh đang nói chuyện bốn mươi năm về trước đấy. Những kẻ có liên quan một là chết hai là cũng già khú rồi. Và, đang bàn chuyện băng đảng nữa, hầu như đều chết hết rồi. Giờ chỉ còn băng mới. Mà Colombia cũng thực sự đã trấn áp được nạn buôn ma túy trong vòng hai thập kỉ qua rồi. Hầu như ngành ấy đều đã chuyển địa bàn sang những nơi khác, như là Mexico chẳng hạn.”
“Đúng vậy,” Decker nói. “Nhưng tôi nghĩ một cách để lần ra căn nguyên chuyện này là tìm Roy Mars.”
Bogart nói, “Chúng tôi cử người truy lùng ông ta rồi, nhưng mà cũng khó lắm. Chẳng ai thấy ông ta trong suốt một thời gian dài rồi.”
“Ông sai rồi,” Decker nói. “Mới đây thôi có người đã nhìn thấy ông ta.”
“Anh đang nói gì vậy?” Milligan nói. “Ở đâu?”
“Ở Alabama.”
“Làm gì có ai ở Alabama thấy ông ta cả,” Milligan cãi.
“Patricia Bray đã thấy ông ta. Bà ấy đã nhìn thấy gã đi xe Avalon.”
“Chờ đã,” Bogart xen vào. “Anh đang nói là kẻ cho nổ nhà Regina Montgomery là Roy Mars ý hả?”
“Tất nhiên rồi. Cùng độ tuổi. Cùng mô tả ngoại hình.”
Jamison nói. “Anh nói với Melvin là anh nghi ngờ gã đó là bố anh ấy chưa?”
“Chưa.”
“Anh có định nói không?”
“Tôi không biết,” Decker nói. “Cô nghĩ sao?”
Jamison nhìn những người khác rồi nói. “Tôi nghĩ anh ấy đang phải chịu đựng quá đủ các cú sốc rồi. Tôi nghĩ mình đừng nói gì với anh ấy, cho đến kho biết chắc đã.”
“Đồng ý,” Bogart nói và Milligan gật đầu.
“Nhưng, Decker này, tại sao Roy Mars lại giết Regina?” Jamison hỏi.
“Cô ta đã bất cẩn. Cô ta tiêu xài chỗ tiền ông ta đưa. Chúng ta quay lại đó lần thứ hai. Và Roy đánh hơi được có chuyện không ổn. Hắn ở rất gần để theo dõi chúng ta, xem xem chúng ta có để tâm vào cô ta không. Rồi Charles Montgomery chết. Thằng nhóc thì chẳng biết gì để mà nói. Chỉ có Regina là mắt nối lỏng lẻo thôi. Có lẽ Roy định kết liễu cô ta từ trước rồi. Ông ta đâu có ngại ngần gì khi bắt và giết Reardon rồi đốt xác ông ấy đâu. Gã này có máu sát nhân rồi.”
Milligan nói, “Anh có nghĩ là ông ta cũng đã trong băng đảng không? Một tay sai của chúng chăng? Có lẽ ông ta gặp Lucinda theo cách ấy.”
“Có thể lắm, mặc dù hồi đó các băng đảng ma túy không giăng lưới rộng mà chỉ dùng quân kiểu cây nhà lá vườn, nên việc đến Mỹ tuyển một gã da trắng vào băng có lẽ không phải là cung cách làm việc của chúng. Nhưng ông ta có thể đã từng ở Nam Mỹ và gặp Lucinda ở đó. Có lẽ ông ta đã giúp bà ấy chạy trốn.”
“Nhưng tất cả vẫn chỉ là suy đoán,” Bogart phản bác. “Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy những điều này là đúng.”
Jamison nói, “Vậy Roy Mars đã trả tiền cho Montgomery nói dối và đưa Melvin ra tù. Nhưng nếu Roy là thủ phạm vụ giết người mà Melvin bị kết án, thì ông ta cũng là người gán tội cho Melvin. Tại sao giờ ông ta lại tốn công đưa anh ấy ra tù?”
Bogart nói, “Tôi cũng đang tự hỏi. Nghe có vẻ khiên cưỡng quá.”
Decker bỗng quay đi và nhìn trầm tư vô định.
“Decker?” Jamison nói. “Anh giải thích được không?”
Anh quay lại đối mặt cô. “Có lẽ là một lời hứa.”
“Một lời hứa? Với ai?” Jamison nói.
“Với Lucinda Mars.”
Bogart lắc đầu. “Anh đang đi xa quá rồi.”
Decker nhìn Jamison, nói, “Cô có nhớ tôi từng hỏi Melvin trong lúc anh ấy bị thôi miên rằng liệu bố anh đã bao giờ nói yêu anh ấy không?”
“Có. Tôi khá bất ngờ là anh lại hỏi thế.”
“Tôi hỏi thế vì tôi muốn lần tận gốc rễ vấn đề.”
“Gốc gì cơ?” Milligan trông vô cùng bối rối. “Thôi nào, Decker, anh cứ như đang nói tiếng nước ngoài vậy.”
“Tôi không nghĩ Roy yêu Melvin, nhưng Lucinda thì có. Tôi nghĩ Lucinda biết trước Roy định làm gì. Kết liễu bà để bà không phải chịu đau đớn từ bệnh ung thư não. Có lẽ họ đã bàn tính chuyện ấy với nhau rồi. Hãy nhớ là, đấy là hai mươi năm trước, trong một thị trấn nhỏ và không có tiền, bà ấy sẽ không thể ra đi mà không đau đớn đâu. Vậy là họ lập một giao kèo. Roy sẽ giết Reardon, Lucinda sẽ đánh tráo hồ sơ nha khoa. Trong một cuộc tranh cãi, Lucinda đã nói ra từ chocha . Chính vậy tôi mới suy ra bà ấy từng có thời gian ở Cali và học tiếng Tây Ban Nha từ đó. Và cũng rõ là bà ấy biết trước kế hoạch giả chết của Roy – như một con chồn possum.”
“Nhưng nếu bà ấy cũng là một phần trong kế hoạch, tại sao họ lại tranh cãi?” Bogart hỏi.
“Sự hối hận. Bà ấy yêu con trai mình. Bà ấy ốm, sắp chết. Bà ấy biết trước được kế hoạch, không có nghĩa là bà ấy phải ủng hộ kế hoạch ấy. Rõ ràng là bà không thích.”
“Bà ấy yêu Melvin đến mức nào mà lại để anh ấy phải chịu tội giết người?” Jamison hỏi. “Anh ấy đã phải ngồi tù hai thập kỷ.”
“Có thể bà ấy nghĩ con mình sẽ an toàn hơn ở trong tù.”
Câu nói này đến từ Milligan. Mọi người đều quay lại nhìn anh ta.
Anh ta nói, “Nhìn theo cách đó, nếu họ sợ băng đảng kia tìm ra họ qua cái chương trình phát sóng của ESPN - có lẽ họ đã thực sự nhận được một cảnh báo hoặc đe dọa - thế là họ biết nếu họ không biến mất, bản án tử coi như đã được ký. Nhưng làm sao mà Melvin biến mất cùng họ được? Anh ta là siêu sao ở đại học, ai cũng biết anh ta. Anh ta có tương lai xán lạn ở giải Quốc gia cơ mà. Họ có thể lẩn lút và chìm đi, nhưng anh ta thì không. Họ cũng không thể bỏ lại anh ta được, băng đảng kia sẽ bắt được và hoặc là giết anh ta hoặc là tra tấn để moi thông tin về bố mẹ anh ta rồi giết anh ta.”
Bogart nói, “Nhưng kể cả ở trong tù, chúng cũng có thể chạm được đến anh ấy mà.”
Milligan đáp, “Phải, nhưng không có dễ như nếu anh ta lởn vởn ngoài đường. Cái kai rõ ràng là lựa chọn khả dĩ hơn. Nhưng họ cũng có thể cho rằng nếu Melvin ngồi tù, băng đảng sẽ không coi anh ta là một mối đe dọa. Và nếu chúng tin câu chuyện Melvin ra tay sát hại bố mẹ mình, chúng có thể cho rằng họ chưa từng kể gì với anh ta về băng đảng cũng như những bí mật kèm theo,” anh ta nói thêm.
Decker khen, “Đặc vụ Milligan, lập luận hay lắm.”
Milligan nhe răng cười. “Cảm ơn. Mà Decker, anh có thể gọi tôi là Todd. Chúng ta cùng một đội mà.”
Jamison nói, “Chà, tôi vẫn chưa thấy thuyết phục.”
Họ quay lại nhìn cô.
Cô nói tiếp, “Gán tội giết người cho con mình là lại là bảo vệ con mình à? Và anh ấy phải nhận án tử nữa chứ? Phải, đúng là một lựa chọn nhẹ nhàng hơn mà.”
Milligan nói, “Tôi không bảo đấy là đáp án chuẩn, Jamison. Tôi chỉ bảo đấy là một khả năng thôi.”
Bogart nói, “Được rồi, lạy Chúa, hãy cứ giả sưt giả thuyết ấy đúng. Thì tại sao Roy lại quay lại làm mấy chuyện ấy để đưa Melvin ra tù?”
“Melvin sắp bị hành hình,” Decker nói ngay, “Tôi đang nghĩ là Roy đã hứa với vợ mình là nếu án tử bao giờ có đến gần Melvin, ông ta sẽ can thiệp và giải cứu anh ấy. Và ông ta đã làm thế.”
Jamison nói, “Đấy là điều anh định nói khi anh nhắc đến ‘lời hứa’ ý hả?”
Decker gật đầu.
“Sau ngần ấy năm ư?” Bogart hỏi. “Ông ta có thể đã chết rồi cũng nên, và thế là Melvin cứ thế đi đời.”
Nhưng ông ta đâu có chết. Ông ta đã thực hiện đúng lời hứa.”
“Theo cách nào đó, ông ta thực sự rất yêu vợ mình,” Jamison nhận xét.
“Tôi tin là như thế,” Decker nói. “Tôi chỉ có thể tưởng tượng phải khó khăn thế nào ông ta mới có thể kéo cò và kết liễu vợ mình được. Kể cả khi ông ta biết mình đang làm phúc cho bà thoát khỏi sáu tháng đau đớn.”
“Người ta làm thế được với người mình yêu sao?” Milligan hoài nghi.
“Tôi nghĩ người ta chỉ có thể làm điều ấy được với người mình thực sự yêu,” Decker nói. “Đó sẽ là điều khó nhất người đó phải làm, nhưng người đó vẫn sẽ làm vì tình yêu. Và tôi nghĩ, đêm hôm đó, một phần trong Roy Mars cũng đã chết đi. Khi mà điều tích cực duy nhất trong đời ông ta không còn nữa.”
“Còn Melvin?” Jamison hỏi.
“Ông ta không yêu con trai mình. Ông ta đã xin lỗi cho những gì ông sắp làm. Nhớ chứ? Ông ta làm mọi thứ cho người mẹ, chứ không phải cho người con. Nhưng có điểm nào đó không đúng lắm, chỉ là tôi chưa thể xác định được là cái gì. Vậy thì câu hỏi bây giờ là, Roy Mars đang ở đâu?”
“Chờ chút,” Jamison nói. “Có thể đám băng đảng thậm chí còn không nhúng tay vào chuyện này. Như nãy Todd nói đó, sau bốn mươi năm, chúng chết hết rồi. Roy trả tiền cho Montgomery, đưa Melvin ra tù, và rồi giết Regina. Ông ta có lẽ là người duy nhất ngoài đó.”
Decker lắc đầu. “Vậy thì ai đã bắt cóc Davenport?”
“Roy ư?” Jamison gợi ý.
“Tại sao?”
Cô ta chuẩn bị nói gì đó nhưng lại khựng lại. “Tôi cũng không biết nữa.”
“Có kẻ khác ngoài kia. Việc Melvin ra tù đã một lần nữa khơi gợi sự quan tâm của chúng về bất cứ thứ gì trong chiếc két đó. Hẳn chúng hy vọng là anh ẫy có thể dẫn chúng đến chỗ chúng muốn, tôi có đề xuất giả thiết này trước đây.”
“Vậy nếu băng đảng đó bắt cóc Davenport, thì...?” Jamison ngập ngừng hỏi.
Milligan và Bogart nhìn nhau.
Bogart lên tiếng, “Tôi sẽ không cố tô hồng chuyện này. Khả năng chúng ta đưa cô ấy trở về an toàn không cao lắm.”
“Vậy chúng ta sẽ truy lùng Roy Mars thế nào đây?” Milligan hỏi, phá vỡ khoảng im lặng khó xử.
Decker nói, “Chà, tôi tin chắc rằng ông ấy đang ở gần. Thế nào rồi ta cũng đụng mặt nhau thôi.”
“Chắc là anh đang đùa,” Milligan nói.
Decker không trả lời.