CHƯƠNG 49
DECKER ĐI BỘ trong cơn mưa phùn xám xịt dọc theo con đường mà anh đã đi bộ cùng Mars hôm trước. Suy nghĩ của anh rẽ sang một khía cạnh khác của vụ án. Một cách để tìm ra Roy Mars chính là tìm ra mối liên hệ của ông ta với Charles Montgomery. Nếu Mars đã trả công cho Regina, thì ông ta chắc chắn có liên kết gì đó với nhà Montgomery. Ông ta không thể cứ chọn họ ngẫu nhiên được. Phải có lí do ở đây. Và câu trả lời hẳn là nằm ở quá khứ của ông ta.
Charles Montgomery đã không kể hết các tội trạng của mình ra. Cũng dễ hiểu vì danh sách sẽ khá dài. Nhưng Decker đã nghiên cứu qua.
Tháng ba năm 1967, Montgomery xuất ngũ và quay lại tiểu bang. Tháng một năm 1968, gã bị bắt tại Tuscaloosa, Alabama vì lái xe khi phê cần và tội tàng trữ cần sa. Gã được bảo lãnh rồi lại rời thị trấn. Một tháng sau cảnh sát lại bắt hắn ở Cain, Mississippi vì say xỉn và gây mất trật tự, cũng như tội sở hữu bất hợp pháp một khẩu súng ăn cắp. Lại một lần nữa, gã được bảo lãnh rồi rời thị trấn. Các tội danh chưa đủ nghiêm trọng để cảnh sát phải để mắt, và gã cũng chẳng quay lại cả hai khu ấy. Cho đến khi một người lính của bang Alabama bị bắn. Hồi đó thì cảnh sát ở các tiểu bang chưa có kho lưu trữ dữ liệu. Tội ác nọ được coi là nhỏ và cảnh sát chắc chắn có nhiều vấn đề cấp bách hơn để làm thay vì truy đuổi một tên tội phạm quèn.
Decker liệt kê các tội danh trong đầu theo thứ tự thời gian:
Lái xe khi say và tang trữ cần sa ở Alabama.
Ăn cắp súng và say xỉn rồi gây mất trật tự ở Mississippi.
Cả hai lần đều được bảo lãnh.
Và gã rời thị trấn cả hai lần.
Trông thì chẳng có gì quan trọng, nhưng với cơn mưa phùn đang ập đến, Decker không thể nghĩ rằng chúng không quan trọng, nhưng anh không biết tại sao.
Anh về phòng, ngồi xuống bên cửa sổ và nhìn đám mây đen u ám tụ lại bên ngoài. Giờ mới chỉ năm giờ chiều mà cảm giác như đang nửa đêm rồi vậy. Anh cảm thấy kiệt sức. Nếu tiết trời tiếp tục như này thì họ có thể sẽ chìm nghỉm mà chẳng cần chạm vào nước mất.
Nhưng thôi thúc tìm ra sự thật của Decker lấn át được thời tiết. Anh nhấn nút khởi động bộ não và những câu hỏi chủ chốt lại bật lên.
Tại sao Roy Mars lại chọn Charles Montgomery?
Lời giải thích của Montgomery về việc nhìn thấy tên Melvin và mắc nối thông tin rõ ràng là dối trá. Quá trình đó thực ra phải ngược lại. Montgomery không phải là người tìm ra Mars. Chính Roy Mars mới là người chọn Charles Montgomery.
Lí do khả dĩ duy nhất là hai người quen nhau từ trước. Và có lẽ Montgomery nợ Mars gì đó. Vì vậy, cộng thêm cả số tiền để lại cho Regina Montgomey và con trai họ, gã chấp nhận đưa ra lời thú nhận giả rằng gã đã giết Roy và Lucinda Mars.
Nhưng hai người đã gặp nhau thế nào và ở đâu?
Cả hai người đàn ông đều cùng độ tuổi, Roy Mars rõ ràng không phải là tên thật, nên có khi ông ta đã từng tham gia chiến tranh với Montgomery cũng nên. Trong hồ sơ quân sự không có vân tay của Mars.
Nhưng có khả năng là họ đã từng gặp nhau trong quân đội không? Ở đó Mars đã cứu mạng Montgomery chăng? Điều ấy nghe có vẻ hợp lí.
Phải chăng Mars cũng từng là một tên tôih phạm quèn? Nếu ông ta có liên quan đến các băng đảng thì ở một thời điểm nào đó, Montgomery cũng từng ở Nam Mỹ. Hoặc ở Mexico. Hoặc từng dính líu đến ma túy. Gã đã kể với họ về chứng đau đầu và vụ ăn cắp tiền và thuốc để đối mặt với cơn đau.
Liệu Montgomery có quen với Lucinda không?
Có phải đó là đầu mối dẫn Roy Mars đến hắn?
Decket dụi dụi mắt rồi nhắm nghiền lại.
Ngay cả với trí óc siêu việt này, đây vẫn là một câu hỏi đặc biệt hóc búa. Anh không tìm thấy bất cứ đầu mối nào. Mỗi khi anh nghĩ mình đã phát hiện được một cái gì mới, anh lại vấp phải một câu hỏi phức tạp hơn, như thể một tế bào ung thư bị diệt đi thì một tế bào ác tính và dai dẳng hơn được sinh ra vậy.
Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, có điều gì đó bảo rằng nếu anh tìm được mối liên hệ giữa hai người đàn ông kia, nhiều câu hỏi sẽ được giải đáp.
Anh mở mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ. Đâu đó ngoài kia, Lisa Davenport đang bị giam giữ, có khi còn bị tra tấn nữa.
Hoặc có khi cô ấy đã mất mạn rồi cũng nên.
Decker đã kết luận rằng giả thiết sơ khai của anh là sai. Chúng không bắt Davenport nhằm đổi lấy Mars.
Mà anh cũng chẳng tin là chúng chỉ bắt cô để tra khảo thông tin.
Nhưng nếu cả hai lí do đều không phải, thì tại sao? Còn gì mà họ chưa biết?
Lí do khả dĩ thứ ba là gì?
Anh lại nhắm mắt. Lời giải đáp đơn giản không xuất hiện.
☆☆☆
Trong khi những người khác cùng nhau tụ tập tại một nhà hàng nhỏ cạnh hành lang khu nhà nghỉ, anh dùng bữa tối ở phòng. Một quả táo và một chai nước. Mới chỉ hai tháng trước đây, anh còn cười cợt chế nhạo những bữa ăn thế này. Nó thậm chí còn không được coi là ăn vặt với anh. Giờ thì một quả táo và một chai nước là đủ cho anh. Anh chẳng còn muốn gì thêm.
Thắt lưng của anh đã thắt chặt lại thêm một lỗ. Nếu cứ tiếp tục, anh sẽ phải tự tay khoét thêm một cái lỗ nữa trên thắt lưng hoặc là mua một cái mới. Cân nặng của anh sụt xuống nhanh chóng mặt. Nỗi bất lực không thể phá án đang ăn mòn anh từ trong ra ngoài.
Anh tu cạn chai nước, vứt vỏ chai và lõi táo, cởi đồ rồi lên giường nằm. Dù mắt anh nhắm nghiền, trí óc anh vẫn đang hoạt động không ngừng. Trí óc anh chỉ ngày càng hoạt động nhanh hơn, như thể một bánh răng chệch về đúng vị trí.
Mọi lời giải thích khả quan đều chạy qua não anh và đập vào bên kia với chữ “loại bỏ” tưởng tượng đóng đinh bên đó. Đôi khi có những kết luận hứa hẹn hiện lên nhưng rồi vẫn vấp phải những chi tiết không thể hòa giải được và thế là chúng lại gia nhập bãi rác tưởng tượng trong đầu anh.
Cứ hết cái này đến cái kia, anh cứ gần đến nơi, lại có chi tiết dừng anh lại và phá hoại mọi thứ. Kiểu như còn lại một nước xoay khối Rubik mà không thể tìm được lời giải. Sự thật là, anh chẳng có mấy tiến triển so với ngày đầu tiên cả.
Và anh có một cảm giác rùng rợn đến kì lạ là anh sắp hết thời gian rồi, mặc dù anh không thể tìm ra một lời lý giải chính đáng cho cảm giác này.
Anh mở mắt rồi lại nhắm mắt, và tâm trí anh, có lẽ cũng nhận thấy dấu hiệu cho biết nó đã làm việc quá sức mà cũng chưa đi đến đâu, cũng tắt sập.
Decker chìm vào giấc ngủ.
Và anh tỉnh dậy chỉ vì một lí do duy nhất.
Có một lưỡi dao kề vào cổ anh.