CHƯƠNG 50
DECKER BẤT ĐỘNG.
Căn phòng đang rất tối, ánh trăng vẫn thường xuyên qua cửa sổ rọi vào căn phòng giờ cũng bị mây che phủ mất. Anh có thể nghe được tiếng mưa rơi lách tách trên mái nhà.
Nhưng anh chỉ tập trung vào lưỡi dao kia. Nó đang áp sát vào động mạch trái của anh, một mạch lưu thông máu khổng lồ đấy. Nếu động mạch bị cắt, anh sẽ mất máu chỉ trong chưa đầy một phút.
Anh có thể nghe thấy tiếng thở khò khè của kẻ kia, chậm, đầy toan tính, không hề hoảng loạn hay thiếu kiểm soát. Điều đó làm anh an tâm phần nào. Hơi thở nặng mùi cà phê, thuốc lá, và tỏi. Sự kết hợp của các mùi xộc vào lỗ mũi anh, làm anh suýt nôn.
Đưa mắt nhìn xuống dưới, anh có thể thấy được dáng hình rất lớn của bàn tay kia.
Giọng nói cất lên, “Mày đang phá hỏng mọi thứ.” Rất điềm tĩnh, trầm đục nhưng không kém phần đáng sợ.
Decker nghĩ về màn mở màn thẳng thắn này. Anh tự hỏi liệu điều tiếp theo xảy đến có phải là rạch cổ anh không. “Tôi không cố ý,” anh nói.
“Đừng giả ngu với tao. Tao biết mày là cớm. Tao biết mày có đầu óc. Nhưng để mọi thứ yên đi. Về nhà. Và để yên mọi chuyện.”
“Còn Melvin thì sao?”
Decker cảm thấy lưỡi dao ấn mạnh hơn vào da mình. Mạnh đến nỗi nó cứa vào da anh. Có gì đó trượt xuống cổ anh. Một giọt máu. Nhưng chỉ một giọt thôi. Chỗ máu còn lại trong anh vẫn nguyên vẹn.
“Nó thì sao?” Giọng kia hỏi.
“Anh ấy chẳng có gì cả.”
Lưỡi dao vẫn ấn mạnh hơn và Decker cảm thấy một sự châm chích nhẹ. Một giọt máu khác trượt từ cổ xuống và thấm vào áo thun của anh.
“Nó lại được tự do. Thế là đủ rồi.”
“Sau hai mươi năm ư?”
“Nó nên biết ơn.”
“Tôi không nói là anh ấy không thấy thế,” Decker bình tĩnh trả lời, ngay cả khi anh cảm nhận được lưỡi dao ấn mạnh hơn vào da mình, chạm ngay đến mạch máu của anh. Kẻ kia biết rõ mình đang làm gì, và có khả năng đã từng làm điều này trước đây. Ý nghĩ ấy không hề làm Decker thấy yên tâm.
“Tôi chỉ đang nói là anh ấy cảm thấy không an toàn.”
“Bảo nó đừng lo. Có tao chống lưng rồi.”
“Vì mẹ anh ấy ư?”
Con dao rút lại khoảng cách chỉ ngang một sợi tóc. “Mày thì biết cái quái gì?” Ông ta gầm gừ.
“Tôi không biết nhiều. Thực ra, có rất nhiều điều tôi không biết. Nhưng tôi biết Lucinda yêu con trai mình. Và ông yêu bà ấy. Bà ấy bắt ông hứa, có phải không?”
Lưỡi dao ép chặt hơn vào động mạch của anh. “Mày đang tự làm khó bản thân đấy.”
“Tôi chỉ cố giúp Melvin thôi.”
“Tao đã nói là tao sẽ chống lưng nó rồi.”
“Chống lại băng đảng ma túy hả?”
Ông ta khịt mũi.
Decker nói, “Vậy không phải băng đảng hả?”
Ông ta im lặng.
“Tại sao ông lại chọn Montgomery để đưa Melvin ra tù? Mối liên kết là gì?”
“Đừng lấn tới.”
“Ông đang không giữ Davenport chứ?” Decker hỏi.
Ông ta không trả lời ngay. “Ai cơ?”
“Cô ấy đi cùng chúng tôi. Ai đó đã bắt cóc cô ấy.”
Decker cảm thấy lưỡi dao từ từ rụt lại khỏi cổ anh. “Lúc nào?” Giọng nói không còn có vẻ đe dọa nữa, chỉ cảnh giác thôi.
“Vài ngày trước. Cô ấy hẳn phải quen chúng. Chúng bắt cô ấy đi và tạo hiện trường giả để trông như thể họ đã đánh nhau. Nhưng chắc chắn cô ấy quen kẻ bắt cóc. Và điều ấy giúp chúng tôi khoanh vùng tìm kiếm.”
“Tại sao chúng bắt cô ta?”
“Tôi không biết. Tôi những tưởng chúng bắt cô ấy làm con tin để chống lại chúng tôi. Có lẽ để đổi lấy Melvin, nhưng chưa hề có dấu hiệu liên lạc nào cả.”
“Có thể chúng muốn thông tin?”
“Có thể. Cũng có thể chúng đã tra khảo rồi. Nhưng tôi nghĩ thực sự chúng muốn Melvin cơ.”
“Tại sao?”
“Thứ trong hộp bảo đảm. Chúng nghĩ anh ấy có nó.”
“Sao mày biết về cái hộp?”
“Tôi là một thanh tra. Việc của tôi mà.”
“Mellow không biết gì đâu.”
Decker không hiểu cái tên ấy, nhưng anh không nghĩ đây là thời điểm để hỏi. “Tôi biết, nhưng chúng thì không. Chúng nghĩ anh ấy sẽ dẫn chúng đến chỗ cái đó.”
“Khỉ thật,” Ông ta tự nói với mình hơn là với Decker. “Tao không nghĩ... sau ngần ấy năm.”
“Phải, tôi hiểu. Nhưng chuyện là vậy và đấy là một vấn đề,” Decker nói. “Ông phải cảnh giác. Ông thả anh ấy ra và giờ chúng ta chứng kiến những hệ lụy theo sau. Chúng không tin câu chuyện của Montgomery đâu. Và chúng biết ông còn sống... Roy à.”
Khi cuối cùng gọi tên người đàn ông, anh nhận lại lưỡi dao áo chặt vào mạch máu mịn. Anh vẫn nói thêm, “Mặc dù đấy chẳng phải tên thật của ông.”
“Tao bảo mày dừng lại đi.”
“Tôi biết. Tôi chỉ nói ông nghe những gì tôi biết thôi. Lucinda đã chết, còn ông thì không. Ông đã gán tội cho chính con ruột của mình.”
“Tao không làm thế.”
“Thế thì gì nào?”
“Tao chẳng phải nói với mày cái quái gì cả.”
“Không, ông cầm dao cơ. Tôi chỉ bảo là chúng đang rình rập ngoài kia và chúng muốn có Melvin, còn tôi không chắc mình bảo vệ được anh ấy.”
“Mày thuộc FBI cơ mà, không thì mày còn làm được gì?”
“Chúng tôi cố hết sức, chỉ là tôi không biết như thế có đủ không, khi mà tôi còn không biết còn ai khác ngoài kia không. Ông có thể giúp tôi điều ấy chăng.”
Decker đợi người đàn ông nói gì đó. Anh biết ông ta vẫn ở đó. Anh có thể nghe thấy ông ta thở. Có thể ngửi thấy ông ta.
Bên ngoài mưa vẫn cứ trút xuống. Decker tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối cùng anh nghe thấy tiếng mưa khốn khổ ấy không. Anh tưởng tượng ra cảnh mình chảy hết máu trên chiếc giường tồi tàn giữa vùng hoang vu này, giữa Texas.
“Ông còn đó chứ?” Anh hỏi. “Ông có gì để nói không?”
“Nếu chúng bắt được bạn mày, thì đừng hoài công lo lắng nữa. Đã quá muộn cho cô ta rồi. Đơn giản thế thôi.”
“Được rồi. Tôi mong là ông lầm, nhưng nhiều khả năng là không.”
“Và mày cần lùi bước. Tao sẽ lo liệu.”
“Như cách ông lo liệu Regina Montgomery ý hả?”
“Mày muốn tao giết mày à?”
“Không, nhưng tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Tại sao?”
“Tôi bảo rồi. Tôi muốn giúp Melvin.”
“Chẳng ai thực sự giúp được nó cả. Nó bị chơi rồi. Chẳng phải lỗi nó, đời là thế thôi.”
“Anh ấy đã tính toán kỹ lưỡng cho tương lai mình.”
“Tao cũng thế. Nhưng rồi đấy. Đời là thế. Kế hoạch bung bét hết.”
“Anh ấy phải vào tù vì ông đấy, Roy.”
“Còn tốt hơn mà. Nó còn sống, phải không?”
“Đến giờ thôi.”
“Quay đầu lại và để tao lo liệu chuyện này. Đưa Mellow theo mày. Đi xa nhất có thể. Tao sẽ không yêu cầu lần hai đâu. Lần tới là tao sẽ moi ruột mày đấy, hiểu lời tao nói chứ?”
“Tôi hiểu.”
Không, tao không nghĩ mày hiểu. Tao thực sự không nghĩ vậy.”
Decker chuẩn bị tinh thần chờ ông ta ra tay.
Nhưng khi ông ta ra tay, đó không phải là lưỡi dao, mà là một cái gì đó cứng và nặng.
Nó đập thẳng vào một bên đầu anh và tất cả những gì Decker nhìn thấy sau đó là bóng tối.