CHƯƠNG 51
“GIỜ THÌ ĐẾN lượt anh là người may mắn đấy.”
Decker chớp mở mắt.
Mars đang nhìn xuống anh.
“Tôi không thấy may mắn,” anh rên rỉ.
“Chào mừng anh nhập hội.”
Decker nhìn quanh. “Tôi đang ở đâu đây?”
“Bệnh viện. Anh bị chấn thương. Trông như thể một bên đầu của anh đã phải đấu với Ray Lewis vậy.”
“Tôi cảm thấy vậy thật đấy.” Anh cố gắng ngồi dậy, nhưng Mars đã đưa tay ngăn cản. “ Chà, anh bạn to xác. Anh sẽ không đi đâu được đâu.”
Decker lại nằm xuống. “Những người khác đâu rồi?”
“Bogart và Milligan đang cố tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Jamison đã ngồi bên giường anh hàng giờ. Cô ấy mới bỏ đi vệ sinh thôi. Chắc sẽ quay lại đây ngay ý mà. Một quý cô hết lòng hết dạ đấy.”
Decker ngước nhìn anh ta. “Tôi đoán là không phải lúc nào tôi cũng nhận ra những điều ấy.”
Mars kéo một chiếc ghế lại và ngồi xuống. “Tôi đã tìm hiểu chút ít về tình trạng của anh.” Anh ta gõ gõ vào đầu mình. “Ở đây này.”
“Tại sao?”
“Vì tôi muốn hiểu anh hơn. Kiểu như nghiên cứu phim và rồi lập kế hoạch ý.”
“Và anh tìm ra gì rồi?”
“Rằng nó rất phức tạp. Anh rất phức tạp. Chẳng có trường hợp nào giống nhau cả. Ngày mai anh có thể lại thay đổi nếu não bộ anh cứ liên tục tự khởi động lại. Khá là may rủi.”
“Tôi nghĩ thế nên nay tôi mới còn sống đấy,” Decker nói giọng châm biếm.
Mars cười toe. “Cả tôi và anh.” Rồi nụ cười anh ta dần tắt. “Có phải ông ấy không?”
“Ai cơ?”
“Anh biết ai mà, Decker. Ông già tôi. Có phải ông ấy làm chuyện này với anh không?”
Cánh cửa bật mở và Jamison xuất hiện. Khi nhận thấy Decker đã tỉnh, cô chạy lại giường ngay. “Ôi lạy Chúa, Amos. Anh thấy thế nào rồi?”
“Còn sống. Thế thôi. Nhưng tôi sẽ khỏe lại thôi.”
Mars nói, “Decker đang chuẩn bị nói ra thủ phạm đã phang anh ấy.”
Jamison há hốc miệng kinh ngạc. “Anh biết ai à? Anh đã nhìn thấy kẻ đó ư?”
“Đấy là bố anh, Melvin. Ít nhất thì tôi chắc chín mươi chín phần trăm.”
“Vậy là anh đã nhìn thấy ông ấy?”
“Tôi nghe thấy. Ông ấy kề dao vào động mạch cảnh của tôi trong suốt lúc đối thoại. Ông ấy biết hết.”
“Ông ấy có nhắc đến tên tôi không?” Mars hỏi.
“Có. Ừm, đại loại thế.”
“Chính xác thì ông ấy gọi tôi là gì?”
“Mellow.”
Mars quay mặt đi và đưa tay xoa cằm. “Phải rồi.”
“Thế là sao?”
“Câu đùa của ông. Mellow là dịu dàng, và tôi thì hoàn toàn ngược lại với điều ấy. Ông ấy là người duy nhất gọi tôi thế. Người duy nhất.”
“Vậy đấy đúng là ông ấy rồi.” Jamison nói.
“Khá chắc là vậy.” Mars dáp.
“Ông ấy có hút thuốc đấy.” Decker nói.
“Bố tôi hút thuốc mà.”
“Ông ấy còn nói gì nữa không, Amos?” Jamison hỏi.
Decker từ tốn thuật lại, nhưng bỏ đi một phần, đặc biệt là những đoạn liên quan đến cảm nhận thực sự của Roy Mars về con trai mình.
Mars chậm rãi nói: “Vậy là ông ta bảo ông ta làm tất cả để bảo vệ tôi à? Rồi ông ta đưa tôi ra tù phần lớn là vì lời hứa với mẹ tôi.”
“Ông ấy không thực sự nói thế, nhưng khi tôi đưa ra lời nhận định ấy, ông ấy không chối bỏ. Nhưng có một điều khiến tôi khó hiểu. Ôg ấy bảo ông ấy đã không cố gài bẫy anh. Nhưng rõ ràng là ông ta đã làm thế mà.”
Mars gật đầu. “Nhưng mẹ tôi biết ông ấy định làm gì. Ông ấy định gán tội cho tôi rồi giả chết. Chocha, như những gì anh nói vậy.”
Decker và Jamison lo lắng nhìn Mars.
“Có lẽ bà ấy cho rằng anh sẽ an toàn hơn khi ở trong tù, Melvin à,” Jamison đưa ra giả thuyết.
“Phải, an toàn đến mức tôi suýt chết.”
“Bà ấy bị ung thư não giai đoạn cuối, tôi không nghĩ khi đó bà ấy sáng suốt lắm. Và rõ ràng là bà ấy cũng không thích cái kế hoạch ấy. Thế nên họ mới cãi cọ.”
“Nhưng ông ấy vẫn cứ tiến hành và chơi tôi một vố. Còn bà ấy thì tiếp tay cho ông.”
Một khoảng lặng dài trôi qua.
“Chúng ta sẽ cứ cãi nhau mãi để xem trong đầu họ nghĩ gì, Melvin,” cuối cùng Decker lên tiếng. “Nhưng sự thật vẫn chẳng thay đổi.”
“Phải. Tôi biết mà.”
“Nhưng sự thật thì lại nghiệt ngã,” Decker nói.
“Ừm, đúng vậy.”
Jamison liếc nhìn anh và quyết định nhanh chóng đổi chủ đề. “Nhưng giờ anh không nghĩ là một băng đảng buôn ma túy đứng sau chuyện này nữa ư?”
“Roy đã khịt mũi khi tôi nhắc đến băng đảng, bởi vì ông ấy nghĩ tôi đã đi sai hướng. Khi tôi nhắc lại, ông ta gầm lên.”
“Còn Davenport thì sao?” Jamison run rẩy khi hỏi câu này.
“Đáng tiếc là, ông ấy có vẻ không mấy lạc quan về cô ấy.”
“Nhưng ông ấy nói là ông ấy chống lưng cho tôi mà,” Mars nói.
Decker nhìn anh ta. Thật đau đớn khi phải nhìn vẻ van lơn trên khuôn mặt ấy.
“Ông ấy đã nói thế, Melvin à. Ông ấy đang làm mọi điều để bảo vệ anh.”
“Cho mẹ tôi.”
“Tôi không nghĩ đấy là toàn bộ lí do. Ông ấy nói anh đã bị xỏ. Có thể ông ấy thấy ăn năn hối hận.”
“Tôi không nghĩ vậy đâu.” Mars chậm rãi nói. “Tôi không chắc là ông ta có cảm thấy gì hay không.”
“Bố anh có cảm nhận thế nào về anh thì con người anh cũng không thay đổi mà, Melvin,” Jamison trấn an anh ta. “Đấy là vấn đề của ông ấy, không phải của anh.”
Decker nói, “Ông ta biết dùng dao. Và dù đã ngoài bảy mươi rồi, nhưng về mặt thể chất, ông ta vẫn rất đáng gờm. Tôi không hề dễ bị lấn át. Nhưng ông ta đã làm được điều đó.”
“Ông ấy luôn khỏe như trâu,” Mars lơ đãng nói.
“Có một mối liên hệ giữa bố anh và Montgomery,” Decker nói. “Ông ta gần như đã thừa nhận rồi. Nếu chúng ta có thể tìm ra mối liên hệ đó, chúng ta có thể xác định được kẻ đứng sau tất cả.”
Jamison nói, “Có lẽ chúng ta nên nghe theo lời khuyên của Roy và đưa Melvin rời khỏi đây.”
Ngay lập tức, Mars phản đối, “Tôi sẽ không đi đâu cả.”
Decker tiếp tục, “Tôi đồng ý. Nếu tôi suy luận đúng, thì Melvin có đi đâu cũng chẳng quan trọng. Cũng đã rõ là kẻ mà Roy đang trốn chính là kẻ đang săn lùng thứ trong cái hộp đảm bảo.”
“Nhưng không có manh mối nào cho biết thứ đó là gì nhỉ?” Jamison băn khoăn.
“Nhưng nếu không phải một băng đảng buôn ma túy, thì cái gì chứ?” Mars hỏi. “Ông già tôi có thể dính líu tới cái gì trong quá khứ?”
Decker nói, “Ông ấy rất nguy hiểm đấy, Melvin. Có thể ông ấy giết người theo yêu cầu.”
“Gì chứ? Kiểu lính đánh thuê à?”
“Tôi không biết chắc. Tôi chỉ nói là nếu có ai đó thuê ông ta để thực hiện mấy việc đổ máu, thì tôi cũng không ngạc nhiên.”
Mars đứng dậy, tiến về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài. Lúc này, anh ta trông như một bức chân dung của sự tuyệt vọng đầy hỗn loạn.
Jamison nói nhỏ với Decker, “Khó cho anh ấy lắm. Tôi còn không thể tưởng tượng nổi.”
“Tôi thì có thể,” Decker nói. “Nhưng cách duy nhất để đưa anh ấy thoát khỏi mớ bòng bong này là tìm ra chân tướng. Nếu không, suốt phần đời còn lại, anh ấy sẽ phải sống trong nơm nớp lo sợ.”
“Anh thực sự nghĩ chúng ta phá được vụ án này ư?”
“Phải. Trừ khi chúng giết chúng ta trước.”