← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 52

“TÔI ĐANG CỬ cảnh sát địa phương tuần tra quanh nhà nghỉ 24/24, Amos à,” Bogart nói. “Lẽ ra phải làm ngay sau khi Davenport bị bắt cóc,” anh ấy nói thêm với giọng hối lỗi. “Tôi cử người canh ngay ngoài phòng Melvin và Jamison nữa, nhưng phòng anh thì không. Tôi không nghĩ có ai tấn công anh nữa.”

Anh ta đi cùng Decker trong sảnh bệnh viện.

“Không sao đâu,” Decker nói. “Tôi khỏe lại rồi.”

“Vậy đấy là Roy Mars à?”

Decker gật đầu. “Không nghi ngờ gì nữa. Mặc dù tôi cũng muốn biết được tên thật của ông ta.”

“Ai chẳng muốn vậy.”

Họ ra khỏi bệnh viện, leo lên xe của Bogart và lái đi.

Bogart liếc nhìn Decker khi họ ra đến đường chính.

“Anh thấy thế nào rồi?”

“Ngu ngốc và chậm chạp. Vậy là tình trạng của tôi không có mấy thay đổi với lúc chúng ta bắt đầu điều tra vụ này.”

“Ý tôi là về thể trạng cơ.”

“Đau, nhưng tôi từng chịu đau hơn rồi. Hơn rất nhiều ấy chứ. Nghe này, chúng ta cần tập hợp tất cả hồ sơ bắt giữ Charles Montgomery lại để nghiên cứu.”

“Chúng ta có một cái chính. Cái hồ sơ cuối cùng mà rồi ông ta bị xử tử đó.”

“Tôi muốn những cái nhỏ hơn. Những cái mà ông ta đã được bảo lãnh ra. Chúng ta có vài chi tiết rồi, nhưng tôi cần tất cả.”

“Anh nghĩ chuyện ấy quan trọng à?”

“Chúng ta phải lần ra mối liên hệ giữa Roy Mars và Montgomery. Nó không phải là ngẫu nhiên. Có nghĩa là nó quan trọng. Nếu chúng ta có thể tìm thấy mối liên hệ đó, chúng ta có thể phát hiện ra ai đứng sau việc này. Đến lúc ấy, thì toàn bộ sự việc sẽ sáng tỏ.”

“Nhưng có lẽ nó chẳng liên quan gì đến những vụ giết người mà Montgomery đã bị kết án.”

“Không, mấy vụ ấy gần đây thôi. Dù mối liên hệ của gã với Roy Mars có là gì, tôi tin là nó phải tầm bốn mươi năm đổ về trước.”

“Chắc vậy,” Bogart thừa nhận. “Nhưng xa như vậy, rất khó để tìm hồ sơ chi tiết.”

“Montgomery đi chiến tranh về vào năm 1967. Ông ta xuất ngũ ngay sau đó. Rồi dính vào hàng loạt những tội danh vặt vãnh.”

“Nhưng ông ta nói khi đó ông ta bị đau đầu. Hậu quả từ chiến tranh. Có lẽ ông ta đã nổi loạn. Trẻ dại và ngu ngốc mà.”

“Trông Montgomery có vẻ gì là ngu ngốc không?”

“Không, nhưng khi gặp chúng ta, ông ta đã già, đã cứng cáp hơn. Một tay đầu gấu trẻ trâu bốn mươi năm trước thì dám làm mọi chuyện.”

“Tôi nghĩ cái gã chúng ta gặp không thay đổi nhiều so với hồi trẻ đâu. Ông ta không phải trẻ trâu. Ông ta đã đi lính và trải qua địa ngục hồi ấy. Và còn gì đó khác nữa.”

“Gì chứ?” Bogart hỏi nhanh.

“Tôi vẫn chưa luận được ra.”

“Sao thế, não anh chập mạch rồi à?”

“Não tôi vẫn chập đó giờ mà.”

“Ý tôi là, liệu có phải nó bắt đầu hoạt động như đầu óc của những kẻ khốn khổ chúng tôi không?”

“Một cái gì đó,” Decker lẩm nhẩm, bỏ ngoài tai câu bình luận của Bogart. “Cái gì đó tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy.” Anh chạm vào vết bầm ở một bên đầu. “Có lẽ Roy đã ra tay mạnh hơn tôi tưởng.”

“Cứ nghĩ kĩ đi. Trong lúc đó tôi sẽ lục lọi mọi thông tin có thể về Charles Montgomery.”

Họ tiếp tục lái đi.

☆☆☆

Tối hôm đó, Mary Oliver ăn tối cùng họ trong một nhà hàng gần nhà nghỉ.

Milligan nhìn mặt Decker và nói, “Chết tiệt. Tôi thấy cũng may là ông ta chưa đập nứt sọ anh đấy.”

“Có khi ông ta cũng định thế á,” Decker nói. “Nhưng nếu muốn tôi chết, ông ta đã cắt tiết tôi rồi.”

Mars hạ dao ăn salad xuống.

Decker nhận thấy liền nói. “Xin lỗi nhé, Melvin.”

“Này, chuyện là vậy thôi. Ông già nhà tôi bị khùng mà.”

“Không. Ông ấy biết rõ mình đang làm gì và tại sao đấy. Ông ấy đã biết việc đưa anh ra tù đã kích động đám người kia. Bọn chúng muốn thứ trong chiếc hộp đảm bảo.”

“Vậy ông ấy có giữ chúng không?” Oliver hỏi.

“Nhiều khả năng là có,” Decker đáp. “Ý tôi là, không phải mang theo người, nhưng cất giữ ở đâu đó. Nơi nào đó an toàn mà chỉ mình ông biết.”

Oliver nói, “Nếu tìm ra ông ấy, ông ấy có thể đưa ta đến chỗ đó. Rồi chúng ta có thể truy tìm bất cứ ai liên quan. Chắc chắn đấy là những người đã bắt cóc Lisa.”

Milligan nói thêm, “Ừm, nói thì thì dễ hơn làm. Chúng tôi đã rà soát phòng Decker nhưng không tìm ra vân tay hay dấu giày nào. Ông ta là tay chuyên nghiệp rồi. Không ai thấy ông ta đến và đi. Ổ khóa thì bị phá một cách thành thạo.”

“Ông ta là tay chuyên,” Decker đồng tình. “Và ông ta biết kẻ săn lùng mình, biết chúng muốn gì.”

“Nhưng làm sao chúng ta tìm ông ấy bây giờ?” Oliver hỏi. “Phải có cách nào đó chứ.”

“Ông ta đã theo dõi chúng ta. Ông ta biết chúng ta. Biết ta thuộc FBI. Biết chúng ta đang điều tra. Tôi nghĩ ông ta đang ở gần đây thôi.”

Milligan nói, “Nếu thế, chúng ta sẽ tìm ra chỗ ông ta thôi. Chúng ta có được đặc điểm nhận dạng rồi. Thị trấn này lại không rộng lắm.”

“Nhưng ông ta hẳn cũng biết mọi ngóc ngách cái vùng này,” Jamison chỉ ra. “Và chắc là có rất nhiều nhà hay nông trại hoang cho ông ấy cư ngụ.”

Decker trố mắt nhìn cô. “Cũng đúng.”

“Rằng ông ấy biết nhiều chỗ bỏ hoang để trú?”

“Rằng ông ấy phải biết một chỗ bỏ hoang để ở.”

“Anh không ám chỉ đến nhà cũ của tôi chứ?” Mars nói.

“Sao lại không?”

“Đầu tiên là nó quá lộ liễu.”

“Lộ liễu đến mức không ai buồn kiểm tra nó?” Decker nói.

“Nhưng anh đến đó rồi mà,” Jamison chỉ ra. “Chúng tôi sau đó cũng đến cùng anh và Melvin.”

“Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng ở đó soi xét,” Decker nói. “Lúc này đây đang không có ai tham quan chỗ đó. Và nếu như ông ta muốn giấu mấy thứ trong chiếc hộp đảm bảo đó?”

Oliver nói, “Anh nghĩ chúng được giấu ở đó à?”

“Không cò gì đảm bảo cả, nhưng cũng đáng để ngó qua.” Anh liếc nhìn Mars. “Anh có nghĩ tới nơi nào hợp để giấu đồ không?”

Oliver rút điện thoại ra khỏi túi. “Đây là về vụ kiện của Melvin.” Cô gõ tin trả lời rồi mỉm cười với Mars. “Mọi thứ đang khởi sắc đấy, Melvin. Bạn tôi làm trong chính quyền tiểu bang. Cô ấy kể là chính quyền đã nhận được đơn của tôi và giờ mọi người đang náo động như rắn mất đầu. Thế có nghĩa là họ nhận thấy tình trạng nguy cấp của họ và sớm thôi, họ sẽ gọi ta đến để cùng ngồi xuống bàn hòa giải.”

“Quả là một phép màu!” Mars nói.

“Tôi nghĩ là dư luận đang đứng về phía cậu rồi.”

Decker nói, “Tin mừng thật đấy nhưng đừng mất tập trung. Melvin, anh có nghĩ tới nơi nào trong nhà hợp để giấu đồ không?”

“Cái garage thì sao?”

“Chà, có một tấm ván lỏng lẻo trên tường cạnh cánh cửa dẫn vào nhà bếp. Tôi nhớ là hồi nhỏ tôi có lần dòm vào đó và nhìn thấy một lon cà phê cũ. Chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Tôi không nghĩ bố tôi lại đi giấu một lon cà phê cũ.”

“Chà, cũnh đáng để ngó qua đấy. Tối nay Melvin và tôi sẽ qua kiểm tra.”

Bogart lên tiếng, “Todd có thể đi cùng, đề phòng có gì xảy ra. Tôi sẽ sớm nhận được một số tài liệu về Montgomery thôi. Alex, Mary và tôi có thể nghiên cứu chúng trong khi các anh đi kiểm tra ngôi nhà.”

“Kế hoạch ổn đấy,” Mars nói.