CHƯƠNG 53
MILLIGAN DẪN ĐƯỜNG xuyên qua đám cây cối và bụi rậm bao quanh căn nhà, Decker và Mars theo sát đằng sau. Mưa đã tạnh, hoặc ít nhất là tạm thời đang tạnh, dù trông bầu trời vẫn sầm sì và một cơn mưa nữa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.
Họ đến trước hiên nhà, Milligan đẩy mở cửa, tay đặt sẵn trên báng súng. Decker cũng làm động tác tương tự.
Họ bước vào nhà và đảo mắt một lượt quanh căn phòng. Bên ngoài trời đã tối, trong căn nhà, bóng tối càng đậm đặc hơn. Milligan quét đèn pin quanh phòng.
Decker soi đèn dẫn họ sang căn bếp rồi đến cánh cửa dẫn ra cái garage nhỏ. Anh và Milligan cùng soi đèn một lượt quanh phòng để kiểm tra từng ngõ ngách.
“Nó ở kia kìa,” Mars chỉ tay vào khoang tường gần cửa sau dẫn ra ngoài. “Anh có thể thấy phần gỗ không bằn phẳng.”
Milligan soi đèn và họ đi theo hướng đèn pin Melvin chỉ.
Decker nắm chặt tấm ván và kéo nó ra. Tấm ván tương đối dễ dịch chuyển. Phía sau, một khoang nhỏ lộ diện, thực chất đấy chỉ là một khoảng trống giữa hai vách tường. Sâu tầm 15cm và rộng 20cm. Phần “sàn” của khoang là một thanh gỗ nối hai vách tường.
Cái khoang trống không.
“Hẳn là một chỗ giấu đồ,” Decker nhận xét. “Có lẽ đủ rộng để chứa những thứ trong hộp đảm bảo.”
“Nhưng không có gì ở đây cả,” Milligan nói. “Vậy thì chẳng ích gì.” Anh ta soi đèn pin xem xét cái khoang một hồi rồi chiếu xuống sàn. Sàn sạch, trừ một thứ trông như bụi mịn và một thanh gỗ nhỏ. “Chắc là long ra khi dịch tấm gỗ,” anh ta nói.
“Tôi đã kiểm tra sàn nhà trước khi rút gỗ ra. Đống bụi và thanh gỗ đó đã ở đó từ trước rồi. Nếu anh nhìn lên tấm gỗ, anh sẽ thấy có một thanh gỗ tương xứng với cái trên sàn. Khi tôi bám vào thanh gỗ và kéo nó ra, tấm gỗ dịch chuyển quá dễ dàng. Nơi bị bỏ hoang nhiều thập kỉ như thế này thường rất mục nát và ẩm ướt, tôi đã nghĩ sẽ khó để dịch chuyển mảnh gỗ hơn nhiều. Tôi nghĩ nó đã từng trong tình trạng ấy và thanh gỗ kia long ra khi có người cố đẩy tấm gỗ.”
“Nghĩa là có người đã từng kéo tấm gỗ này ra.” Milligan nói.
Decker gật đầu. “Mới đây thôi. Vì chúng ta đã từng đến đây rồi, và tôi nhớ khi đó thanh gỗ này không nằm dưới sàn. Nếu không tôi đã nhớ.”
Mars hào hứng nói, “Vậy anh nghĩ ông già tôi thực sự đã giấu đồ trong đó à?”
“Tôi không thể nào chắc chắn được,” Decker đáp. “Nhưng chắc chắn có ai đó đã ngó vào đấy. Có lẽ chính là ông ấy. Cũng có thể là kẻ khác.” Anh nhìn quanh. “Nhân tiện, tên thật của bố anh bắt đầu bằng kí tự A và C.”
“Làm quái nào mà anh biết được.”
“Nó được khắc trong tủ quần áo và cũng khớp với cái tên ông ta dùng để thuê xe ở Alabama nữa. Arthur Crandall?”
Milligan bỗng nhiên cứng người và nắm chặt cánh tay Decker. “Tôi nghĩ có kẻ mới vào nhà bằng cửa sau.”
Cả ba người đứng yên tại chỗ, im lặng lắng nghe.
“Ở đó,” Milligan nói.
“Đúng là tiếng bước chân rồi,” Mars thì thào.
“Đúng vậy,” Decker đồng tình. Anh hướng mắt về phía cánh cửa hướng ra ngoài. “Chúng ta ra ngoài bằng đường đó chứ?”
Milligan nói, “Tôi không nghĩ cánh cửa đó được mở ra lần nào trong suốt hai mươi năm qua. Nếu ta đẩy cửa, nó sẽ tạo ra tiếng ồn như một đoàn tàu trật bánh vậy. Trước đó ta cũng thấy bụi rậm cây cối chết tiệt mọc tràn lan quanh nhà rồi. Ta sẽ bị kẹt và tự biến mình thành con mồi dễ ăn thôi.”
“Nhưng chúng hẳn đã biết chúng ta ở trong nhà rồi,” Mars nói.
“Không nhất thiết. Chúng đi cửa sau mà,” Milligan phản bác. “Mà nếu chúng có biết rồi, chúng cũng đâu thể biết vị trí chính xác của ta.”
“Anh có nghĩ đó có thể là Bogart không?” Mars hỏi.
“Ông ấy phải gọi trước,” Decker phân tích. “Ông ấy sẽ không tự lẻn vào đây mà không báo cho chúng ta đâu. Làm thế nguy hiểm lắm.”
“Đúng vậy,” Milligan đồng tình.
“Thế thì ai vậy chứ?” Mars hỏi.
Decker và Milligan cùng rút súng ra.
“Đứng sau chúng tôi đi, Melvin,” Miligan nói.
“Này, tôi tự bảo vệ mình được.”
“Không phải với đối thủ có súng.” Milligan chỉ ra.
Decker gõ nhanh một dãy số vào điện thoại. Anh nhìn màn hình. “Không có sóng. Trong này kín quá.”
“Vẫn là một nơi khỉ ho cò gáy,” Mars than vãn. “Dù là sau tận hai mươi năm.”
Milligan đứng thẳng người. “Được rồi, chúng ta đợi ở đây và chờ chúng thò đầu qua cửa nhé? Nhắm bắn tốt là ta có thể hạn được hết nếu chúng có định lao vào ta.”
“Kế hoạch nghe ổn đó,” Decker nói. “Nhưng chúng ta cần tách ra. Tôi sẽ ra góc kia, Todd, anh ra góc còn lại nhé. Như vậy, ta sẽ dàn trận hai bên đối phó chúng. Melvin, anh nằm xuống sàn cạnh bàn làm việc đi. Tôi sẽ che chắn cho anh.”
“Nghe này, tôi không muốn hai anh phải mạo hiểm vì tôi.”
“Chúng tôi chọn điều này từ cái giây phút chúng tôi tiếp nhận điều tra vụ án rồi,” Decker trả lời. “Giờ thì làm theo lời tôi đi, vì tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần rồi đấy.”
Cả ba vào vị trí. Decker và Milligan quỳ xuống hai góc sâu trong phòng, tư thế sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào, họng súng nhắm thẳng vào ô cửa dẫn lên nhà. Mars áp sát người xuống sàn, xa sau bàn làm việc, mắt cũng dán vào ô cửa.
“Chúng ta có đợi chúng nổ súng trước không?” Milligan hỏi.
“Đề phòng trường hợp đấy chỉ là mấy đứa trẻ tò mò, tôi nghĩ ta nên đợi,” Decker nói. “Tôi sẽ lên tiếng xưng danh trước, nhưng tôi không nghĩ đấy là lũ trẻ con đâu.”
“Tôi cũng thế.”
“Nếu anh nổ súng, hãy lăn sang trái. Tôi sẽ bắn theo rồi lăn sang phải, nếu xoay xở được.”
“Đã rõ.”
Âm thanh tiếp theo họ nghe thấy là cánh cửa dẫn vào nhà bếp đóng sầm lại. Sau đó họ nghe thấy tiếng xoay ổ khóa. Và rồi tiếng một vật cứng gì đó đập vào một vật cứng khác.
Decker và Milligan liếc nhìn nhau.
“Tôi không thích âm thanh đó,” Milligan thì thầm qua kẽ răng. “Chúng đang giở trò gì vậy?”
“Này, các anh,” Mars nói nhỏ. “Hai anh có ngửi thấy mùi khói không?”