← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 54

DECKER LAO NGƯỜI vào cánh cửa dẫn ra ngoài trời. Anh thử phá khóa. Lùi lại và bắn vào ổ khóa, làm gãy núm xoay. Anh lại thử đạp cửa lần nữa. Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

“Tôi nghĩ cửa kẹt hoặc có kẻ đóng đinh nó lại rồi,” anh kêu lên.

Milligan thử đẩy cửa trượt trần. “Kẹt cứng rồi.”

Khói bốc vào garage từ cánh cửa nối với bếp.

Decker và Mars vừa ho vừa nôn khan chạy tới đó, soi đèn chiếu xuyên qua bóng tối và đám khói.

Decker áp tay vào cửa và ngay lập tức rút ra, kèm theo một tiếng rên. “Nó nóng bỏng. Bên kia cánh cửa đang có lửa. Chúng ta không ra đường này được.”

“Chà, chẳng còn đường nào khác đâu,” Milligan hét lên từ bên kia căn phòng.

Mars quay người và chạy thẳng về phía cửa dẫn ra ngoài. Anh ta tông sầm vào cánh cửa mạnh đến nỗi bản lề gãy bật ra. Nhưng bụi cây và dây leo mọc bao khắp ngoài nhà, chắn toàn bộ lối ra khiến cho cái cửa còn không rơi đổ được. Anh ta lại đẩy và đá, nhưng cánh cửa bị quấn chặt trong lùm cây và dây leo lớn hoàn toàn không chịu dịch chuyển.

“Chết tiệt!” Anh ta hét lên.

Phổi Decker phập phồng. Anh cúi người xuống vì lúc này khói đang tụ lại trên đầu anh rồi. Anh hét lên gọi Milligan và Mars làm theo. Anh áp bụng lên sàn trườn ra chỗ cửa trượt trần. Milligan cũng trườn sang với anh.

“Phải có người nhìn thấy đám cháy từ đường cái chứ,” Milligan hổn hển.

“Nhưng đến lúc có người gọi cứu hỏa và cứu hỏa đến được đây thì ta cũng chết ngạt rồi,” Decker nói.

“Tránh đường nào,” Mars hét lên.

Họ nhanh chóng né kịp trước khi anh ta vận hết tốc lực lao vào cửa cuốn. Anh ấy phóng người huých vai vào cửa trong khi hai người đàn ông trườn sang hai bên. Tấm cửa nứt ra, nhưng không hề mở lối cho họ.

Mars thở hổn hển sau khi hít phải một lượng khói khổng lồ, ngã khuỵu xuống sàn và nôn khan.

“Có kẻ đã gài bẫy chúng ta,” Milligan nói. “Phóng hỏa và chặn hết cửa nhốt ta trong này.”

Decker biết Milligan nói đúng, nhưng kẻ nào có thể biết được rằng họ định đến đây chứ?

Anh luồn tay xuống dưới cửa cuốn và cố đẩy nó lên. Cánh cửa không hề chuyển dịch. Ở góc khó xoay chuyển như thế này, anh cũng chẳng thể dùng hết sức đẩy cửa được.

Anh buông tay và lần đầu tiên trong đời, anh nghĩ...

Ta sẽ chết ở đây thôi.

Đúng lúc đó, anh nghe có tiếng động.

Tiếng súng, ngay ngoài cửa.

Theo bản năng, anh lăn sang một bên, dù không biết liệu những viên đạn có xuyên qua được cánh cửa không.

“Ai ngoài đó thế?” Milligan hét lên.

Có gì đó đập vào cửa. Hết lần này qua lần khác. Rồi một phát súng nữa, găm vào cánh cửa, đoạn sát tường. Decker lùi lại phía sau. Cầm súng sẵn sàng.

Nhưng Milligan lao ngay ra, đặt tay xuống dưới cửa và đẩy cửa lên.

Cánh cửa từ từ hé ra.

“Giúp tôi đi,” anh ta nói.

Decker và Mars vội lao đến hỗ trợ anh ta.

Cánh cửa hé lên nhanh hơn.

“Đi, đi!” Milligan nói.

Anh ta đẩy Mars ra ngoài.

Cũng giống như cửa phụ, cây cối đã mọc um tùm chắn trước garage. Không còn đường bê tông nữa, chỉ còn đá sỏi và đất lâu ngày tích tụ.

Mars đạp, kéo và xé nát các dây leo với cành lá cho đến khi không còn gì vướng lấy anh ta nữa. Decker chạy lại sau anh ấy.

Milligan loạng choạng bước ra thì bị kẹt giữa một cây nhựa ruồi đầy gai nhọn và bức tường bên hông nhà. Anh ta hét gọi Decker và Mars tới giúp, và với sức lực của hai người gộp lại, họ sớm giải thoát được anh ta. Ba người đàn ông loạng choạng rời xa khỏi căn nhà và ngã gục xuống thềm đất, ho và nôn khan.

Mars nằm ngửa nhìn ngôi nhà cũ của mình. Từ cửa sổ trước nhà, có thể thấy ngọn lửa bập bùng bên trong. Khói đen hun ra từ những khung kính vỡ.

Mars ngả đầu xuống đất và nhắm mắt lại. Nhưng Decker vẫn còn đứng, điên cuồng đảo mắt xung quanh. Anh đã nghe được tiếng xe khởi động nhưng vẫn không thấy được nguồn gốc âm thanh ấy.

“Đằng kia kìa,” Milligan nói lớn, rút súng ra và chĩa về bên trái.

Hai người chạy ra đến đường lớn thì chiếc xe đã đi rồi, chỉ còn lại ánh đèn chiếu hậu lịm dần vào màn đêm.

“Chết tiệt!” Milligan kêu lên. Anh ta rút điện thoại và cố gọi điện, nhưng ở đây vẫn không có tín hiệu di động. Anh lại nhét điện thoại vào túi quần rồi đuổi theo Decker lúc này đã leo lại lên xe của họ. Anh vào xe và cắm chìa khởi động xe. Động cơ không chạy.

“Cái quái gì vậy?” Decker kêu lên.

Động cơ của ô tô thậm chí còn không bật lên.

Decker nói, “Mở mui xe lên xem.”

Milligan làm theo, nâng mui xe lên và soi đèn pin vào khoang động cơ. “Bình ắc quy,” anh ta nói. “Bị cắt hết rồi.”

Decker xuống xe trong khi Mars chậm rãi tiến lại chỗ họ.

Căn nhà lúc này chìm trong biển lửa sau lưng họ, nhưng Mars không hề ngoảnh mặt lại. Sau khi thấy bình ắc quy bị cắt rời, anh ta dựa người lên xe, hai tay khoanh trước ngực.

“Tôi tự hỏi là kẻ quái nào đã giở trò này.” Milligan nói.

“Đấy,” Mars cất tiếng, “là ông già tôi đấy.”

Decker liếc nhìn anh ta. “Sao anh biết được?”

Mars chỉ vào những sợi cáp bị cắt. “Hồi tôi mười bảy tuổi, bố cho tôi một cái xe. Một cái đồ bỏ đi tàn tạ nhưng ông đã sửa lại nó. Tôi đã ngu ngốc lái nó quá nhanh. May mà không bị thương. Bố tôi đem chiếc xe về nhà để sửa, và khi tôi vào lại xe định lái đi, xe không nổ máy. Tôi mới mở mui xe lên để kiểm tra.”

“Và phát hiện dây cáp bị cắt hết,” Decker chen vào.

Mars gật đầu. “Ông ấy nói là ông ấy muốn dạy tôi một bài học. Rằng nếu tôi phạm lỗi thì sẽ phải có hậu quả. Sau sáu tháng quần quật phụ việc quanh nhà, cuối cùng ông ấy cũng thay dây cáp cho tôi.”

Decker nhìn chằm chằm về phía chiếc xe đã đi mất từ lâu. “Ông ấy đã cứu mạng chúng ta.”

“Sao anh biết?” Milligan nói. “Tôi còn nghĩ là ông ấy đã suýt giết chúng ta ấy chứ.”

“Có kẻ đã suýt giết chúng ta,” Decker nói. “Nhưng đấy không phải Roy Mars.”

“Anh chắc không?”

Để trả lời, Decker dẫn họ trở lại chỗ cửa garage đang mở, giữ khoảng cách để tránh khói và đám lửa bập bùng. Anh chỉ tay vào chỗ cánh cửa tiếp giáp với bức tường.

“Anh có thể thấy rằng có gì đó đã gắn vào đấy,” anh nói. Anh cúi xuống nhặt vài mảnh gỗ vụn rải rác dưới đất. “Có lẽ là cái này, Roy đã rút nó ra, dù tôi ghĩ ông ta cũng đã bắn vỡ một đầu nữa, điều đó giải thích cho tiếng súng mà ta nghe thấy. Nhờ vậy mà ta mới nâng được cánh cửa lên.”

“Còn một phát súng nữa?” Mars hỏi.

“Bố anh đã vướng vào một cuộc đấu súng với kẻ định giết chúng ta.”

Milligan nhìn quanh. “Anh có nghĩ là quanh đây có thi thể nào không?”

“Tôi không biết.”

Mars nhìn anh. “Vậy là bố tôi đã cứu ta à?”

“Phải, ông ấy đã cứu ta.”

“Chà, tôi mừng là ông ấy đã xuất hiện, không thì ta đi đời rồi.”

Mars nhìn về hướng mà người bố của anh đã phóng xe bỏ đi. “Giá mà ông ấy chịu ra mặt và nói chuyện với tôi, có lẽ chúng tôi cũng có thể hòa giải.”

“Ông ấy không làm thế được đâu, Melvin.”

“Tại sao chứ?”

“Vì ông ta giết người. Nếu ông ta xuất đầu lộ diện, chúng tôi chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt ông ta cả.”

Mars từ từ gật đầu. “Tôi cũng nghĩ vậy.”

“Đừng cố tìm lí do để biện hộ cho con người bố anh.”

“Như là gì chứ?”

“Tôi không nghĩ là tôi cần phải nói ra,” Decker đáp. “Và nhớ rằng tôi ở đây để tìm ra sự thật. Và kể cả tôi biết là anh vô tội, thì tôi cũng biết là bố anh không vô tội. Chẳng gì thay đổi được điều đó cả. Chẳng gì anh có thể làm để thay đổi điều đó cả. Chuyện là thế thôi. Anh vẫn còn đời mình để sống. Nhưng đừng nghĩ là cuộc sống của anh sẽ có bố anh ở bên. Vì điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”

Decker đi về phía con đường, bỏ lại Mars đứng tại chỗ, cúi gằm xuống đất.

Milligan đi theo Decker. “Tôi nghĩ anh hơi gay gắt đấy, Decker. Sao phải dội gáo nước lạnh lên đầu anh ta như thế?”

“Anh nghĩ tốt hơn là tôi nên cho anh ta hi vọng hão hả?”

“Anh có thể khéo léo hơn mà.”

“Không đâu. Melvin đã mất hai mươi năm cuộc đời rồi. Tôi không muốn anh ta lãng phí thêm bất kì một giây nào cho một chuyện vô ích.”