CHƯƠNG 55
TIỀN BẢO LÃNH.
Khoản tiền chuộc lại sự tự do của một con người phải chịu giam cầm.
Ít nhất là trong thời gian ngắn.
Chuyện này đã có tiền lệ từ rất lâu rồi, bất cứ khi nào có song sắt và có người ngồi sau song sắt.
Chỉ là một cách kiếm chác từ những kẻ bất hạnh thôi mà. Ở đời, có rất nhiều trò kinh doanh xây dựng nên từ nỗi bất hạnh của người khác, và tất cả đều phất lên, vì sự bất hạnh thì luôn tràn ngập ở khắp mọi nơi.
Decker ngồi trong phòng nghỉ.
Người ta đã dập lửa ở căn nhà cũ của Mars, nhưng nơi đó rốt cuộc rồi cũng bị hư hại nặng nề. Cửa garage đã bị bít chặt lại. Và cánh cửa dẫn từ garage vào nhà cũng đã bị chặn lại bằng cách chèn một ống kim loại dài giữa cửa và bức tường đối diện. Cảnh sát đã tìm thấy chất đốt trong bếp, có nghĩa là có người đã cố ý phóng hỏa.
Họ đã cố săn lùng chiếc xe bỏ trốn khỏi hiện trường, nhưng từ đấy đến nay vẫn không thấy chút bóng dáng nào của chiếc xe ấy. Decker tin rằng Roy Mars là người lái xe phóng đi. Anh vẫn chưa biết được thủ phạm phóng hỏa là ai, hay kẻ đó đã bỏ trốn thế nào.
Người ta phát hiện ra nhiều lỗ đạn trên bức tường ngoài nhà cạnh cửa garage. Đấy hẳn là bằng chứng của một cuộc đấu súng giữa Roy Mars và kẻ kia.
FBI đã cử thêm đặc vụ đến Texas để hỗ trợ điều tra, khi mà giờ đây một đặc vụ FBI suýt nữa bị sát hại.
Decker đang nhìn vào tập hồ sơ đầy đủ của Charles Montgomery. Ông ta bị bắt lần đầu vào thập niên 60, một phần hồ sơ tại ngoại đã thất lạc từ lâu, bao gồm cả danh tính của người bảo lãnh.
Nhưng trong ghi chép về vụ bắt giữ thứ hai, Decker tìm thấy tên của người đăng ký bảo lãnh.
“Nathan Ryan,” anh nhẩm đọc.
Ryan đã trả tiền bảo lãnh Montgomery ở Cain, Mississippi, vào sáng ngày 22 tháng Hai năm 1968. Ryan là ai, và tại sao lại chấp nhận chi khoản tiền năm trăm dollas cho Montgomery, khi mà vào thời đó, năm trăm dollas là một khoản tiền đáng kể?
Họ có quen nhau từ trước không? Họ là bận chăng? Rõ ràng là giờ anh chẳng thể hỏi Montgomery được nữa rồi.
Anh nhắm mắt lại và cố xoay hướng trí óc mình để nhìn vụ án từ một khía cạnh mới.
Anh mở mắt ra, lật giở cuốn sổ trước mặt.
Ngày 11 tháng Giêng, năm 1968, tại Tuscaloosa, Alabama. Lái xe khi phê cần và tàng trữ cần sa.
Ngày 21 tháng Hai, năm 1968, tại Cain, Mississippi, lái xe khi say và sở hữu súng trái phép.
Cả hai bang đều thuộc miền Nam, cả hai vụ đều xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Cả hai lần đều lái xe khi không tỉnh táo.
Đó có phải là một tình trạng hoặc một khuôn mẫu, hay chỉ là những trò nổi loạn tai quái của một cựu binh trẻ tuổi, trở về từ chiến trường với cơn vỡ mộng và nỗi thất vọng vĩ đại.
Gã đã giải ngũ vào tháng Ba năm 1967. Vậy vì cớ gì mà trong khoảng mười tháng sau đấy gã không bị bắt giữ lần nào? Chẳng phải thông thường người ta hay phạm tội vặt vãnh ngay sau khi rời khỏi quân đội sao?
Điều gì xảy ra với gã trong mười tháng ấy? Và sau lần bị bắt ở Mississippi thì có vẻ Montgomery đã hoàn lương, ít nhất là một thời gian cho đến khi gã thực hiện những tội ác nghiêm trọng hơn sau này, mà đỉnh điểm là án tử dành cho gã.
Anh lại nhắm mắt và để tâm trí mình tự trôi đi.
Không biết đã cần đến bao nhiêu cảnh sát để bắt được Montgomery trong hai lần đó nhỉ?
Một xe cảnh sát, hay là hai, hay bốn, hay sáu?
Chỉ để rồi phát hiện ra người lái xe đang say xỉn ư?
Hồi đó, những người say rượu lái xe được đối xử khoan hồng hơn bây giờ nhiều. Chỉ với một cái nháy mắt và một cú thúc bằng khuỷu tay và một đêm ngủ cho quên đời, rồi với rất nhiều cà phê. Kể cả khi có người bị thương hay thậm chí bỏ mạng thì kẻ phạm tội vẫn cứ nhẹ như không. Cơ mà khi đó thì Montgomery không gây hại gì đến ai cả.
Tuscaloosa và Cain.
Cả hai lần vào năm 1968.
Có lẽ có một mẫu số chung rõ ràng.
Anh lại mở máy tính xách tay của mình lên, vào mạng và tra cứu tiếp.
Tháng 1 năm 1968, tại Tuscaloosa, Alabama.
Vào ngày 10 tháng 1, cơ quan của NAACP 1 đã bị đánh bom. Bốn người thiệt mạng. Ba nhà hoạt động dân quyền và một luật sư từ New York. Tất cả đều là người da đen.
1 Hiệp hội Quốc gia vì Sự tiến bộ của Người da màu.
Không có ai bị bắt vì tội danh này cả.
Trong khi đó thì Charles Montgomery bị bắt vì tội lái xe khi không tỉnh táo và tang trữ cần sa, ngay ngày hôm sau, gã được tại ngoại.
Anh lại tra cứu tiếp.
Tháng 2 năm 1968, tại Cain, Mississippi.
Tháng đó xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng có sự kiện nổi bật xuất hiện trên báo nhiều nhất, tốn nhiều giấy mực nhất.
Vào ngày 21 tháng 2, mười lăm thành viên của một nhà thờ dành cho người Mỹ gốc Phi, bao gồm cả mục sư và bốn bé gái trong dàn đồng ca, đã thiệt mạng trong một vụ đánh bom.
Và sáng ngày hôm sau, Charles Montgomery đã được tại ngoại sau khi bị bắt vì tội tàng trữ súng, say rượu và gây mất trật tự.
Decker không thể hiểu được cho khả năng mà một người đàn ông có mặt ở hai thành phố đó, ở đúnh thời điểm những vụ đánh bom này được thực hiện. Nếu đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, đấy là bà chúa của tất cả các sự tình cờ trên đời này.
Anh gõ tên Nathan Ryan và thêm “Cain, Mississippi.” Sau đó anh nhập từ “đánh bom” và nhấn phím trả kết quả.
Anh đọc qua vài kết quả tìm kiếm đầu tiên.
Khi bấm vào kết quả thứ năm, Decker tìm thấy thứ thu hút toàn bộ sự chú ý của anh vào màn hình. Đó là cáo phó của Nathan Bedford Ryan ở Cain, Mississippi, người đã “từ giã cuộc đời này” vào ngày 2 tháng 3 năm 1999.
Ông đã tham gia vào các hoạt động chính trị ở địa phương trong suốt ba mươi bảy năm, leo lên chức trợ lý thị trưởng. Ông ta thực sự đã lên cơn đau tim và chết trên bàn làm việc. Điều đó có nghĩa là nếu đây đúng là Nathan Ryan đã bảo lãnh cho Charles Motngomery, khi đó ông ta đã là trợ lý thị trưởng rồi, và Decker khá chắc đây đúng là Nathan Ryan mà anh đang tìm.
Anh xem lại bản báo cáo tại ngoại. Cái tên được lưu lại là Nathan B. Ryan.
Tên trong bài cáo phó là Nathan Bedford Ryan, có lẽ theo tên tướng của Liên minh miền Nam, Nathan Bedford Forrest.
Decker tiếp tục đọc qua cáo phó, rồi dừng lại ở một câu:
“Người quá cố là một trong những người đầu tiên ở hiện trường vụ đánh bom nhà thờ giết chết mười lăm người.”
Chính từ khóa “ném bom” mà Decker thêm vào thanh tìm kiếm đã đưa bài báo này đến với anh.
Cám ơn nhé, Google .
Những bài báo anh đã đọc về vụ đánh bom nhà thờ không liệt kê bất kì người sống sót nào. Vì vậy, Decker không chắc Ryan đã làm gì khi đến hiện trường. Có khi là ông ta giúp thu gom thi thể.
Có một bức ảnh chụp Ryan rõ nét. Ông ta rõ ràng là dân da trắng. Do đó Decker tự hỏi tại sao Ryan lại ở gần một nhà thờ dành cho người da đen đến mức ông ta là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường. Anh đồ là nạn phân biệt chủng tộc ở Cain vào năm 1968 khá nặng nề.
Vậy ra Ryan là người đã trả tiền bảo lãnh cho Montgomery.
Ryan làm việc trong văn phòng thị trưởng.
Ryan là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường đánh bom.
Mà năm trăm dollas cũng không phải là một giao dịch nhỏ đối với một trợ lý thị trưởng ở Cain vào năm 1968. Vậy nên, Decker tự hỏi liệu nuồn tiền thực ra có phải là đến từ người khác hay không.
Những sự kiện này đã xảy ra gần năm mươi năm trước. Nếu Decker đến đấy, liệu còn có ai hồi đó còn sống để mà kể lại cho anh không?
Anh đứng dậy và đi tìm Bogart.
Sau khi Bogart xem tóm lượt những gì anh tìm ra, Bogart nói, “Anh đề xuất gì?”
“Tôi đề xuất ta đến bất cứ nơi nào ta cần để giải được vụ này.” Decker trả lời.