CHƯƠNG 56
DECKER, BOGART, JAMISON, và Marsleen máy bay dùng tuabin cánh quạt đến Dallas và rồi đi một chuyến bay thẳng đến Memphis. Từ đó, họ lái xe đến Cain ở Mississippi. Họ bỏ lại Milligan ở Texas để giám sát công cuộc tìm Davenport và cùng với các đặc vụ liên bang khác điều tra cuộc tấn công ở căn nhà cũ của Mars. Oliver cần nghiên cứu một số thứ và sẽ tham gia với họ sau.
Lái xe đến Cain mất gần ba giờ. Và họ phải đi qua Tupelo để đến đó.
“Quê của Elvis đấy,” Jamison nói khi họ đi qua tấm biển Tupelo.
Bogart nhìn ra ngoài cửa sổ và nói giọng đều đều, “Ít nhất thì trời không mưa.”
Khi đến Cain, họ lái thẳng đến đồn cảnh sát. Bogart đã gọi trước, và một phụ nữ trung niên tên Wanda Pierce từ ban quản lý đang đợi sẵn họ. Pierce mặc quần âu, áo bluse màu xanh lá đậm và cũng đang mang một khuôn mặt lo lắng. Cô dẫn họ đến một phòng họp nhỏ với một chiếc bàn gồ ghề và những chiếc ghế nặng trịch. Tường trong phòng được sơn vàng.
Họ cùng ngồi xuống.
“Chúng tôi không hay được FBI viếng thăm,” Pierce lúng túng mở lời.
Bogart nói, “Chúng tôi rất biết ơn là cô đã dành thời gian gặp gỡ với chúng tôi.”
Decker nói, “Cô có thể cho chúng tôi biết thêm về Nathan Ryan không?”
Cô ấy gật đầu và mở một tập tài liệu. “Tôi đã sống ở Cain cả đời và có quen biết vài người nhà Ryan. Nhưng khi Đặc vụ Bogart liên hệ, tôi đã lục tìm chút thông tin. Ông ấy đã làm việc cho chính quyền địa phương một thời gian dài, sau đó lên cơn đau tim trên bàn làm việc và qua đời. Đấy là cũng gần hai mươi năm trước rồi.”
“Ông ấy làm trợ lý thị trưởng à?” Bogart nói.
“Đúng rồi.” Cô nhìn sang Mars. “Chờ chút, anh là...”
“Đúng vậy,” Decker sốt ruột nói. “Hồi đó ai là thị trưởng thế?”
“Tôi tưởng anh quan tâm đến ông trợ lý thị trưởng,” Pierce đáp.
“Đúng. Nhưng giờ tôi quan tâm đến ngài thị trưởng cơ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì theo kinh nghiệm của tôi, trợ lý thị trưởng không bao giờ làm bất cứ điều gì mà sếp của họ chưa cho phép. Trong trường hợp này là trả tiền bảo lãnh cho một gã say rượu tên Charles Montgomery.”
“Ồ, chà, thị trưởng hồi đó giờ đã trở thành một nghị sĩ rồi.”
“Tên của ông ấy là?”
“Thurman Huey.”
Bogart nói ngay lập tức, “Tôi biết cái tên ấy.”
Pierce gật đầu. “Ông Huey là con trai của Travis Huey, người từng là thống đống của bang trước khi tiếp tục vào Thượng viện Hoa kỳ vào những năm 1950 và có một sự nghiệp đáng nể.”
Bogart nói, “Và Thurman Huey không chỉ là một ‘nghị sĩ’. Ông ấy còn là Chủ tịch của Ủy ban Tài chính và Thuế vụ. Được cho là ủy ban quyền lực nhất trong Quốc hội.”
“Bởi vì nó kiểm soát ví tiền của chính phủ Liên bang,” Jamison nói thêm.
“Đúng vậy,” Pierce nói. “Mà đang có tin đồn rằng ông ấy có thể là Chủ tịch tiếp theo của Hạ viện. Điều đó sẽ đưa ông ấy lên vị trí thứ hai chạy đua tranh cử tổng thống,” cô nói thêm đầy tự hào.
“Và Thurman lớn lên ở Cain à?”
“Sinh ra và lớn lên ở đây. Nhà Huey như kiểu trâm anh thế phiệt ở Mississippi. Và họ đã chăm sóc chúng tôi rất tốt.”
Decker nói, “Tức là mọi người đều nhận đủ đặc quyền đặc lợi từ Washinhton.”
“Tức là chúng tôi được hưởng những đặc quyền một cách công bằng,” Pierce đanh giọng.
“Giờ ông ấy bao nhiêu tuổi rồi?” Decker hỏi.
“Tôi nghĩ ông ấy đã ngoài bảy mươi rồi.”
“Vậy vào năm 1968 ông ấy chỉ mới đôi mươi nhỉ?”
“Tôi cho là vậy, phải.”
“Trẻ thế mà ông ấy đã là thị trưởng rồi ư?”
“Chà, khi con trai của một người quyền lực như ông Thurman quyết định tranh cử, tôi nghĩ có thể kết luận luôn là ông ấy sẽ thắng cử. Chẳng có ai đối đầu được cả. Bộ máy chính trị nhà ông ấy quá vững chắc. Chỉ với cái họ Huey thôi cũng đủ cho Thurman thắng cử rồi.”
“Về vụ đánh bom nhà thờ?” Decker bắt đầu chuyển chủ đề. “Đặc vụ Bogart có báo cô là chúng tôi cũng quan tâm đến điều đó rồi đấy.”
“Phải, Hội Thánh Baptist Tự Do II.” Pierce nói. “Nhưng tôi không hiểu gã Charles Montgomery được ông Ryan bảo lãnh thì liên quan gì đến vụ đánh bom.”
“Từ từ tôi sẽ giải thích,” Decker nói. “Cô biết gì về vụ đánh bom?”
“Hồi đó tôi còn chưa ra đời nữa cơ, nhưng đấy chắc chắn là một trong những sự việc khủng khiếp nhất từng xảy ra ở đây. Mười lăm người thiệt mạng, trong đó có cả trẻ con. Mấy bé gái trong dàn đồng ca. Cứ nghĩ đến cảnh chúng đang hát ca vô tư lự thì quả bom phát nổ. Thật quá khủng khiếp.”
“Và người ta chưa bao giờ tìm ra thủ phạm à?”
“Không, chưa bao giờ.”
“Đã từng có bất kì nghi phạm nào chưa?” Bogart hỏi.
“Ngay sau khi Đặc vụ Bogart liên hệ, tôi đã xem qua vụ này. Nếu mọi người đang băn khoăn, thì cái tên Montgomery chưa từng được đề cập đến trong hồ sơ.”
“Có ai khác không?”
“Chà, hồi đó KKK 1 hoạt động khá mạnh mẽ. Đe dọa trật tự. Có nhiều vụ đánh bom khác ở miền Nam, trong đó có một nhà thờ ở Birmingham vào năm 1963. Đó là thời điểm cao trào của các phong trào dân quyền. Rất nhiều chuyện tồi tệ đã xảy ra. Trời đất ơi, có nhiều vụ đánh bom ở Birmingham đến mức họ bắt đầu gọi nơi này là ‘Bombingham’ 2 ”
1 Ku Klux Klan, hội kín cổ súy thuyết người da trắng thượng đẳng.
2 Chơi chữ, chèn từ “bomb” - quả bom vào tên “Birmingham” thành “Bombingham”.
“Cách thức trong vụ đánh bom ở đây là gì?” Decker hỏi.
“Thuốc nổ.”
“Và không có ai nhìn thấy kẻ đặt chất nổ à?” Jamison hỏi.
“Có vẻ là không.”
Decker nói, “Những tài liệu bên cô đã cung cấp Đặc vụ Bogart có viết là trong thời gian đó, nhà thờ đang được cảnh sát giám sát vì một vị mục sư, người mà đã nhiều lần diễu hành với Martin Luther King con, nhận được những lời đe dọa. Vị mục sư đó cũng đã từng tham gia vào những vụ kiện chống lại những hành vi phân biệt chủng tộc ở thành phố Cain cũng như bang Mississippi.”
“Phải, đúng vậy.”
Decker nói, “Thế thì làm thế nào mà trong khi cảnh sát đang giám sát nhà thờ, lại có kẻ đặt được một quả bom đủ lớn để làm nổ tung cả nhà thờ, giết chết mười lăm người mà không một ai nhận ra.”
Pierce chỉ lắc đầu. “Mọi người đều chỉ có thể phỏng đoán.”
“Chúng ta cần nhiều hơn là chỉ phỏng đoán đấy.” Decker đáp.
“Nhưng mà đã quá lâu rồi, tôi không thấy làm thế nào mà anh có thể tìm ra một câu trả lời chính xác được.”
“Chà, trong vụ án Birmingham, sau nhiều năm thì họ đã truy tố một số người đàn ông. Nên có lẽ chúng ta cũng có thể làm được như vậy. Cô kể chúng tôi nghe về Travis Huey, bố của Thurman được không?”
“Ông ấy thì sao?”
“Hoạt động chính trị của ông ấy.”
“Ông ấy là một người đàn ông tốt. Cống hiến nhiều cho bang.”
“Ý tôi là lập trường của ông ấy về Hoạt động Dân quyền.”
Pierce nhíu mày. “Tôi không thể biết được.”
“Nếu ông ấy lên chức thống đốc rồi sau đó là thượng nghị sĩ Hoa Kỳ trong những năm 50 và hơn thế, thì tôi phỏng đoán là quan điểm của ông ấy giống với George Wallace hơn là Hubert Humphrey nhỉ?”
“Tôi thực sự không thể nói chắc. Tôi không quen ông ấy.”
“Nhưng hẳn lịch sử phải có ghi chép về một người lỗi lạc như vậy chữ.”
“Nghe này, nếu anh đang hỏi liệu ông Huey có phải là một kẻ phân biệt chủng tộc không, thì tôi chỉ có thể dựa trên hiểu biết hạn hẹp của mình mà nói rằng, ông ấy là một người tiêu biểu ở thời đại ông ấy sống. Một người cánh tả cống hiến cho đất nước.”
Decker nói, “Con trai ông ấy có chung quan điểm không?”
“Đây không phải những năm 50,” Pierce trả lời.
“Vấn đề không phải ai cũng nhận thức được điều đó.”
“Nếu anh muốn biết quan điểm của Thurman Huey, tôi khuyên anh nên nói chuyện trực tiếp với ông ấy.”
“Ngoài phần hồ sơ của Montgomery mà chúng tôi tiếp cận được, còn hồ sơ nào khác ghi lại nơi ông ta bị bắt không?”
Pierce nhìn xuống hồ sơ và lật giở một vài trang. “Có, có ghi đây.”
“Vị trí gần nhà thờ chứ?”
Cô ta cứng đờ người, như thể cuối cùng cũng móc nối được các luận điểm lại. “Ừm, chà, có vẻ như ông ta bị bắt chỉ cách nhà thờ vài dãy nhà.”
“Và liệu có khả năng là chính những sĩ quan giám sát nhà thờ lại là những người bắt được ông Montgomery không?”
“Tôi không thể xác định được chuyện ấy.”
“Cô đang cầm hồ sơ bắt giữ và chắc chắn là tên của các sĩ quan ấy có ghi trong đó.”
“Phải, nhưng tôi không nghĩ là có thể biết được sĩ quan nào được bổ nhiệm giám sát nhà thờ?”
“Nhưng có thể họ là một.”
“Mọi thứ đều có thể,” cô ta đáp lại một cách sắc bén.
“Hồi đó người ta giải thích thế nào về việc một nhà thờ dưới sự giám sát của cảnh sát lại bị đánh bom.”
“Tôi không chắc là có lời giải thích nào, vì chẳng tìm ra thủ phạm nào cả. Có vẻ như người ta chỉ nghĩ là bất cứ kẻ nào làm chuyện ấy cũng dã qua mắt được mấy sĩ quan.”
“Và lời khai của các sĩ quan là gì?”
“Không có hồ sơ lưu lại.”
“Nhưng nếu họ là người đuổi bắt Montgomery, thì có nghĩa là trong lúc đó nhà thờ không được canh gác, đúng không?”
“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời theo giả thuyết của anh, nhưng câu trả lời là có.”
“Và thời điểm ông Montgomery bị bắt là vào chín giờ tối?”
“Hồ sơ ghi vậy.”
“Thời điểm xảy ra vụ nổ thì vào lúc mấy giờ?”
Pierce nhìn chằm chằm vào tập tài liệu. Giọng cô ta hơi run, “Ước tính là khoảng chín giờ mười lăm.”
“Sự trùng hợp thú vị,” Bogart lạnh lùng nói.
“Chà, đừng nhìn tôi, như tôi đã nói, khi ấy tôi còn chưa ra đời,” Pierce bực bội đáp trả.
Decker nói: “Và cáo phó của Nathan Ryan có nói rằng ông ấy là một trong những nười đầu tiên có mặt tại hiện trường.”
“Tôi cũng đã đọc cáo phó, ngay sau khi Đặc vụ Bogart liên hệ. Trước đó tôi không có để ý.”
“Nhưng nhà thờ thuộc khu vực mà chủ yếu là người da đen sinh sống. Lúc đó còn là ban đêm. Tại sao Ryan lại xuất hiện ở trong khu đó cơ chứ? Ông ấy sống gần đó à?”
Pierce nhún vai. “Tôi không biết nữa.”
“Cô nói cô có quen vài người nhà Ryan mà?” Jamison hỏi.
“Đúng.”
“Cô có thể cho chúng tôi thông tin liên lạc không?” Bogart nói.
Pierce nhìn Decker với ánh mắt không mấy thiện cảm. “Anh đang ám chỉ là tay Montgomery này được sử dụng như mồi nhử để các sĩ quan giám sát phải rời vị trí cho vụ đánh bom hả?”
“Không, tôi ám chỉ là cảnh sát địa phương biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra và được lệnh rời vị trí đi bắt Montgomery cho người ta đặt bom rồi kích nổ.”
Cô ta tái mặt. “Được lệnh? Từ ai?”
“Chà, chúng tôi sẽ tìm ra.” Decker trả lời.