← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 57

SAU KHI GỌI ĐIỆN cho vài người họ Ryan trong thị trấn, họ đến một căn nhà gỗ nhỏ nhắn ở một vùng ngoại ô khiêm tốn. Ở đây cây cối mọc rợp mái nhà, không khí đầy ắp tiếng cười đùa của trẻ con.

Bà Mildred Ryan đã hơn tám mươi tuổi rồi, mái tóc trắng muốt và mượt của bà phủ lên da đầu phớt hồng. Thời gian đã kéo còng lưng bà và khiến bà teo tóp. Bà đeo một cặp kính gọng đen lớn như muốn nuốt trọn khuôn mặt nhỏ xíu. Bà quấn chiếc khăn choàng, co ro trên chiếc ghế êm ái trong phòng ngủ của căn nhà gỗ đứng tên con gái bà.

Người con gái, Julie Smithers, liếc nhìn Decker và đội của anh một cách ngờ vực khi họ đứng trước cửa phòng ngủ.

“Tôi thực sự không biết mẹ tôi thì kể gì được cho mấy người. Chuyện lâu lắc rồi mà trí nhớ của bà ấy thì chẳng tốt lắm.”

Dáng người Smithers thấp đậm, tựa như một con chó mặt xệ, điểm thêm cả những nét cứng đầu tương tự trên gương mặt nữa khiến người ta càng dễ liên tưởng.

Bogart nhẹ nhàng nói, “Chúng tôi chỉ muốn đặt vài câu hỏi. Nếu bà ấy không ưng ý, chúng tôi sẽ rời đi luôn và quay lại vào lần khác.”

Ryan đang lần tay từng chữ đọc Kinh thánh, khi thấy họ, bà ngẩng đầu lên. “Cứ cho họ vào đi, Jules, và cứ hỏi đi. Ta sẵn sàng mà,” bà kéo dài giọng đúng kiểu Mississippi.

Decker nói, “Có vẻ như bà ấy nghe vẫn tốt mà.”

“Đừng làm bà ấy mệt quá,” Smithers cảnh cáo.

Cô ta bỏ đi và Decker cùng những người khác từ từ bước vào phòng.

Ryan chỉ tay vào hai chiếc ghế, Jamison ngồi vào một cái ghế, ghế còn lại Bogart nhường Decker. Anh ngồi xuống và kéo ghế lại gần Ryan. Bogart và Mars ngồi xuống đằng sau. Bà ngước mắt nhìn một lượt.

“Đã nhiều năm rồi ta không tiếp nhiều khách thế này,” bà nói.

Bogart cho bà xem phù hiệu của mình và nói, “Bà Ryan, rất cảm ơn bà đã chịu gặp chúng tôi.”

“Không có gì. Mọi người đến đây có chuyện gì thế?”

Decker nói, “Về chồng bà, Nathan ấy?”

“Ông ấy đã qua đời. Rất lâu rồi.”

“Chúng tôi biết. Nhưng tôi muốn đặt vài câu hỏi về ông ấy. Có liên quan đến vụ đánh bom nhà thờ năm 1968. Bà có nhớ không?”

Trước những lời này, người phụ nữ nhỏ thó dường như còn co rúm hơn và dựa hẳn vào chiếc ghế. “Quái quỷ thật, ai mà quên được chứ? Những đứa trẻ da màu nhỏ bé ấy. Thật... thật đáng tiếc.” Bà lắc đầu. “Một nghiệp ác. Đó giờ ta vẫn nghĩ vậy.”

“Chúng tôi biết được chồng bà là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường vụ đánh bom. Cáo phó của ông ấy có ghi lại việc đó.”

Bà sững người mất một lúc trước khi ngẩng lên nhìn Decker. “Chính xác thì anh muốn nói về chuyện gì?”

“Bà có biết là thủ phạm chưa từng bị bắt không?”

“Ta biết điều đó.”

“Chà, chúng tôi tới đây để xem liệu chúng tôi có tìm ra được thủ phạm hay không.”

“Chúng hẳn chết hết rồi.”

“Có thể, cũng có thể chưa. Nếu hồi đó thủ phạm còn trẻ thì giờ có khi vẫn còn sống. Như bà vậy,” anh nói thêm.

Bà lắc đầu. “Tôi không biết gì về chuyện ấy đâu.”

“Nhưng bà có thể biết nhiều hơn mình nghĩ đấy,” Bogart nói.

Bà ngẩng đầu lên và bỗng chú ý đến Mars. “Nãy ta nói ‘da màu’, ta không có ý xúc phạm. Chỉ là một từ mà hồi đó dùng. Đáng lẽ nói Mỹ gốc Phi hoặc da đen mới phải. Ta xin lỗi nhé, chàng trai trẻ.”

“Không sao đâu,” Mars nói.

“Chỉ là hồi đó rất khác,” Ryan lẩm bẩm. “Chỉ khác thôi.”

“Nhưng có lẽ bà có thể trả lời một số câu hỏi của chúng tôi,” Decker nhắc.

“Ta già rồi. Ta không nhớ được nhiều đâu. Cũng đã lâu lắm rồi. Ta... ta muốn được yên.”

Ryan lại cúi xuống cuốn Kinh thánh của mình, ngón tay di chuyển theo dòng chữ, miệng mấp máy đọc thầm.

Decker liếc nhìn Jamison, cô nói, “Bà có đọc Kinh thánh mỗi ngày không, bà Ryan?”

Ryan gật đầu. “Ta đọc đến Đệ Nhị Luật rồi. Cuốn thứ năm của Kinh thánh Hebrew. Cô biết không? Tôi thấy ngày nay giới trẻ không chăm đọc Kinh thánh lắm. Chúng thích chơi điện tử hoặc xem bậy bạ trên TV hơn.”

“Ba bài giảng cho người Israel của Mose,” câu trả lời của Jamison khiến tất cả phải kinh ngạc nhìn cô, bao gồm cả Ryan.

Jamison giải thích, “Chú tôi từng làm mục sư. Tôi từng hỗ trợ giảng dạy ở trường đạo. Người Israel ngụ trên đồng bằng Moab. Sau bốn mươi năm lưu lạc, họ sắp sửa tiến vào miền đất hứa. Chi tiết đó được giảng ở ngay bài đầu.”

“Ấn tượng đấy, cô bé,” Ryan nói.

“Giờ thì, nếu tôi nhớ không nhầm,” Jamison tiếp tục, “bài giảng thứ ba nói về việc nếu Israel không trung thành và rồi để mất đất đai, thì miễn là họ ăn năn, thì họ sẽ sửa sai được.”

Ryan nhìn cô chằm chằm. “Tại sao thế?” Bà yếu ớt gằn giọng.

“Chà, thì cũng như chúng ta, người Israel chỉ là người trần mắt thịt. Họ phạm sai lầm. Chúa hiểu được điều đó. Nên nếu họ có lỡ sa lầy, họ đều có cơ hội để sửa sai. Chừng nào họ còn ăn năn, hối lỗi. Cố làm điều đúng. Việc đó cần sức mạnh thật sự. Và niềm tin chân chính.”

Jamison im lặng và chăm chú theo dõi Ryan.

Bà lão chậm rãi đóng cuốn Kinh thánh của mình lại, đặt lên bàn cạnh giường, chắp tay vào lòng và nói, “Mấy người định hỏi gì nào?”

Decker cảm kích nhìn Jamison rồi quay lại với Ryan.

“Bà có biết được tại sao đêm đó chồng bà lại ở gần nhà thờ đến mức khi vụ đánh bom xảy ra, ông ấy là một trong những người đầu tiên có mặt tại hiện trường không? Theo tôi được biết, thì quanh nhà thờ có nhà dân, và tôi chắc là khi quả bom nổ, họ đều chạy ra xem có chuyện gì xảy ra. Liệu khi đó ông ấy có vì lí do gì mà tình cờ lái xe ngang qua nhà thờ không? Ông ấy có kể gì với bà không?”

Ryan hắng giọng rồi cầm lấy ly nước đặt cạnh cuốn Kinh thánh và nhấp một ngụm. “Nathan là một người tốt. Ta muốn anh biết điều ấy. Ông ấy đã là một người đàn ông tử tế,” bà lặp lại dứt khoát.

“Tôi chắc là vậy,” Decker đáp.

“Khi đó Mississippi đang tàn lụi. Quỷ thần ơi, cả cái miền Nam này đang sụp đổ. Từ những năm bốn mươi đến những năm sáu mươi trở đi. Bạo loạn, chém giết, xả súng, mọi thứ bị đánh bom nổ tung hoặc bị thiêu rụi. Rất nhiều người chết. Các thống đốc liên bang ở khắp nơi. Vệ binh quốc gia. Dân da màu.” - bà dừng lại mà liếc nhìn Mars - “Ý tôi là, người Mỹ gốc Phi, họ đòi hỏi người da trắng các thứ. Chúng tôi đều rất sốc. Khi mà Thurgood giành hết phần chiến thắng trong những phiên tòa. Tiến sĩ King diễu hành khắp nơi như Sherman tiến quân ra biển. Rất nhiều người dân tưởng như đang chứng kiến ngày tận thế.”

“Bà có nghĩ thế không?” Jamison hỏi.

“Ta đã hoảng sợ,” bà thừa nhận. “Thế giới mà ta hằng biết đến, nay bị đảo lộn. Bây giờ thì, đừng hiểu sai ý ta. Nó không làm ta ngạc nhiên. Quỷ thần ơi, nếu ta là họ, ta cũng sẽ đấu tranh yêu cầu điều tương tự. Nhưng mà, nghe này, ta không phải họ, mấy người hiểu chứ?” Bà nhìn Mars, rồi lại quay đi. “Và ta đã được nuôi dạy theo một kiểu mà, ơn Chúa, người ta không còn dạy trẻ con những điều như thế nữa. Ít nhất là không còn công khai dạy thế nữa,” bà nói thêm, lo lắng liếc nhìn Mars.

Bà bỗng không nói gì thêm và không ai có ý định phá vỡ sự yên lặng cả.

Rồi bà nói tiếp, “Ông Sidney Houston đáng kính là mục sư ở nhà thờ đó. Có thể nói là, ông ấy có tài giảng đạo hiếm có.”

“Làm thế nào mà bà biết được?” Decker hỏi. “Bà từng tham dự buổi lễ nào của ông ấy f?”

Mắt bà trợn to sau cặp mắt kinh. “Lạy Chúa, không. Ta sẽ bị bôi hắt ín và đính lông 1 rồi bị đuổi khỏi thị trấn mất. Mục sư Houston đôi khi giảng đạo ngoài bãi cỏ trước nhà thờ. Và giọng của ông ấy. Sâu và mãnh liệt. Và, chà, một số người sẽ cố lại gần đề nghe. Người đàn ông ấy có sự hiểu biết sâu rộng về thánh thư. Và ông ấy truyền đạt thông điệp rất mạnh mẽ. Ông ấy khiến cho cái nhà thờ ta vẫn lui tới bị lép vế và trở nên nhàm chán.”

1 Một hình thức tra tấn và nhục mạ nơi công cộng, tương tự như việc cạo đầu bôi vôi ở Việt Nam vậy.

“Được rồi,” Decker sốt ruột.