CHƯƠNG 58
HỌ NGỒI NHÌN chằm chằm vào nhà của gia đình Smither từ cửa sổ xe.
Bogart lên tiếng trước. “Chủ tịch của Ủy ban Cách thức và Phương tiện và có thể là Chủ tịch tiếp theo của Hạ viện. Tôi phải thừa nhận rằng, tôi đã không lường trước được.”
Jamison nói, “Hắn ta là một trong Ba chàng lính ngự lâm. Tôi tự hỏi hai người còn lại là ai...”
Decker nói, “Cũng dễ lùng thôi.”
“Ở đâu?” Jamison hỏi.
Mars trả lời. “Mấy siêu sao ở trường trung học à? Sao chúng ta không bắt đầu từ chi tiết ấy?”
Decker nhìn anh ấy, “Chúng tôi sẽ biến anh thành thám tử mất thôi, Melvin à.”
☆☆☆
Trường Trung học Cain nằm gọn giữa trung tâm thị trấn. Họ tìm đến văn phòng nhà trường để hỏi, ngay lập tức có người đưa họ đến thư viện. Tại thư viện, một phụ nữ trẻ mặc quần âu và áo len đang đợi sẵn đón họ.
“Ba chàng lính ngự lâm ư?” Cô lẩm nhẩm lại sau khi nghe câu hỏi của họ. “Tôi được biết rằng. Nó có liên quan đến...”
“Bóng bầu dục,” Mars trả lời. “Hồi những năm sáu mươi ấy. Thurman Huey?”
“Được rồi. Tôi mới nhận việc được vài năm thôi, nhưng tôi có thể dẫn mọi người đến khu kỷ yếu.”
Cô dẫn họ đến một cái giá chất đầy các cuốn kỷ yếu từ tận năm 1920. Họ đều đã xác định được tuổi của Thurman Huey, nên họ biết chắc năm hắn tốt nghiệp. Jamison tìm được quyển kỷ yếu ngay, và tất cả cùng tụ tập lại sau lưng cô, xem cô lật giở từng trang.
Mars tìm thấy ngay ở trang dành riêng cho các đội bóng.
“Ba chàng lính ngự lâm kìa,” anh nói.
Đó là bức ảnh chụp ba thanh niên mặc đồng phục bóng đá. Chú thích bên dưới bức ảnh có nội dung “Thurman Huey, Danny Eastland, và Roger McClellan, Ba chàng lính ngự lâm.”
Mars giật lấy cuốn kỷ yếu và chỉ vào ba bức ảnh. “Để xem họ ở vị trí nào? Huey là tiền vệ chính, hai người còn lại là trung vệ chạy. Họ đang xếp theo kiểu tấn công Veer Offense 1 . Với thế ấy, họ có thể chạy theo ba kiểu. Chúng tôi thi thoảng đã áp dụng một biến thể của phương pháp này hồi ở Đại học Texas.”
1 Veer Offense là một chiến thuật tấn công mạnh sử dụng nhiều trung vệ chạy và một tiền vệ chạy chính, có thể có nhiều biến thể.
“Và đội hình ấy cũng hình thành vào những năm 60, từ những năm trung học của họ,” Decker nói thêm.
Bogart nghiên cứu bức chụp ba thanh niên. “Vậy hai chàng ngự lâm còn lại là Danny Eastland và Roger McClellan hả? Cái tên không gợi lên ký ức gì với tôi cả.”
“Tôi đã tìm kiếm trên Google rồi,” Jamison nói.
Cô bấm điện thoại, chờ đợi rồi nghiên cứu kết quả tìm kiếm. “Để tôi kiểm tra xem có đúng Danny Eastland cần tìm không đã.” Cô lại gõ tìm kiếm và kết quả hiện ra. Cô đọc nhanh một lượt.
“Chết tiệt!”
“Gì thế?” Decker hỏi.
“Danny Eastland cũng thành đạt phết đấy. Ông ta là nhà sáng lập và giám đốc điều hành một nhà thầu quốc phòng của chính phủ. Ở đây viết là họ từng chế tạo vũ khí, nhưng khoảng năm năm đổ lại đã chuyển hướng sang thu thập thông tin tình báo. Hóa ra đó lại là một bước đi thông minh. Năm ngoái, doanh thu lên đến hơn 5 tỷ dollas, chủ yếu là nhờ có DOD 1 . Trụ sở chính đặt tại Georgia, nhưng ngoài ra cũng có một văn phòng ở Jackson, ở Mississippi nữa, và rất nhiều nơi khác. Bài báo có nói ông ta có một mạng lưới trị giá hơn 1 tỷ dollas và nhà chính của ông ta ở Atlanta.”
1 DOD là một mô hình mạng của Mỹ, nó có 4 lớp: lớp truy cập mạng, lớp internet, lớp host-to-host (tcp), lớp xử lý.
“Còn chàng ngự lâm kia thì sao?” Bogart hỏi.
Jamison gõ tìm kiếm cái tên Roger McClellan. “Mẹ kiếp!” cô thốt lên khi kết quả tìm kiếm hiện ra.
Cả ba người đàn ông đổ dồn mắt vào cô.
“Chà?” Bogart nói.
Cô ngẩng lên nhìn anh. “Roger McClellan hiện giờ đang là cảnh sát trưởng ở Cain, Mississippi.”
Decker nói, “Mỉa mai làm sao, giả như ông ta là một phần của hành vi khủng bố chống lại nhà thờ khi đó.”
Bogart nói, “Được rồi, chúng ta cần bắt đầu lần dấu nhẹ nhàng từ đây. Ở đây người ta đã biết chúng ta đang đi dò hỏi về nhà Huey rồi. Và tôi cá là cô Pierce ở sở cảnh sát đã báo cáo lại cuộc gặp với chúng ta lại cho McClellan.”
“Và có khi ông ta cũng báo lại cho Huey và Eastland rồi,” Jamison nói.
“Tôi chắc là ông ta làm thế rồi,” Bogart đồng ý. “Vậy nên chúng ta phải thật cảnh giác. Điều chúng ta không muốn nhất là bị kéo khỏi cuộc điều tra vì giám đốc FBI nhận được một cuộc gọi từ một ông Huey giận dữ.”
“Luật pháp không khoan nhượng với tội giết người đâu,” Decker chỉ ra.
“Cứ cho là vậy đi, nhưng ở D.C., Thurman Huey là một tượng đài đó.”
“Chờ chút,” Jamison nói. “Các anh có nghĩ họ chính là chủ mưu trong vụ bắt cóc Davenport không? Nếu vậy thì cũng mới đây thôi.”
Bogart lắc đầu. “Tôi không nghĩ Thurman Huey sẽ tham gia vào một việc như thế.”
Decker nói, “Nếu Roy Mars có bằng chứng cho thấy Huey có dính líu đến vụ đánh bom nhà thờ, và nếu bằng chứng ấy được đưa ra ánh sáng, Huey sẽ không chỉ mất toàn bộ sự nghiệp, mà rất có thể ông ta sẽ phải ngồi tù nốt phần đời còn lại. Để loại bỏ khả năng ấy, tôi nghĩ ông ta có thể làm bất cứ điều gì.”
Mars nói, “Anh nghĩ bố tôi có bằng chứng kiểu gì chứ?”
“Bất cứ cái gì nằm trong hộp đảm bảo,” Decker nói.
Bằng một giọng run rẩy, Mars nói, “Anh có nghĩ bố tôi có tham gia vụ đánh bom không?”
“Tôi không biết, Melvin à. Nhưng bằng cách nào đó, ông ấy lại nắm giữ một thứ có khả năng hất cẳng vài ông lớn khỏi chiếc ghế quyền lực. Cũng không có gì lạ khi ông ta lại chạy trốn rồi thay tên đổi họ.”
Mars như cố nói gì đó nhưng miệng không thốt ra tiếng gì. Cuối cùng anh ấy chỉ lắc đầu cho qua.
Khi mọi người dần tiến ra cửa, Decker quay lại nhìn cái giá sách. Bỗng đầu anh lóe lên một ý nghĩ, anh liền chộp lấy một quyển kỷ yếu, lật giở qua và dừng lại ở một trang, anh xé toạc tờ giấy ra và nhét vào túi áo. Anh làm điều tương tự với một trang kỷ yếu khác. Đặt quyển kỷ yếu về lại trên giá, anh chạy theo mọi người ra xe.
Khi tất cả lên xe, Bogart nổ máy. Anh nói, “Được rồi, trước mắt chúng ta có nhiều chuyện cần giải quyết lắm. Nhưng như tôi đã nói, ta thận trọng từng bước thôi. Tôi không muốn để lộ bất cứ chi tiết nào ra ngoài.”
“Chết tiệt,” Jamison thốt lên, mắt cô hướng ra sau xe. “Tôi nghĩ đã quá muộn rồi.”
Tất cả đều ngoái lại xem cô đang nói về cái gì.
Một xe cảnh sát đang tiễn đến sau họ.