← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59

HAI GÃ CẢNH sát bước ra. Cả hai đều ngoài bốn mươi, tóc quanh vùng thái dương hơi ngã bạc, còn trên đỉnh đầu có vẻ mỏng. Họ tiến đến gần, mỗi người một bên xe.

Bogart hạ cửa sổ xuống. Anh ta đã giơ sẵn thẻ FBI của mình ra.

Tay cảnh sát nghiêng người xuống. “Các bạn khỏe không?”

“Ổn cả, Sĩ quan à,” Bogart nói.

Người đàn ông nhìn xuống tấm thẻ. “Phải rồi, chúng tôi có nghe nói mấy vị ghé qua thị trấn. Đây là lý do chúng tôi ở đây. Cảnh sát trưởng McClellan muốn biết liệu chúng tôi có giúp gì được mọi người trong cuộc điều tra không?”

“Chúng tôi rất biết ơn lời đề nghị ấy,” Bogart nói. “Nhưng ngay bây giờ tôi không nghĩ ra gì cả.”

Decker đang nhìn chằm chằm vào tay sĩ quan ngoài cửa sổ, người cũng đang nhìn lại anh. Một tay của gã đặt lên khẩu súng lục bên hông gã.

Decker gật đầu và mỉm cười với gã.

Gã không hề đáp lại anh.

Tay sĩ quan ngoài cửa sổ chỗ Bogart nói, “Chỉ là vấn đề xã giao công việc thôi, mọi người có nghĩ mình có thời gian để gặp cảnh sát trưởng chút không? Ông ấy khá là tự hào là ông ấy biết hết tất cả những gì đang diễn ra quanh đây và tôi nghĩ các vị có thể sẽ thấy ông ấy hữu ích cho bất cứ công vụ gì đã đưa các vị đến thị trấn xinh đẹp này.”

Mặc dù thoại nghe thì như một lời yêu cầu, nhưng giọng điệu của người nói cho thấy từ chối sẽ không phải là một câu trả lời được kì vọng.

“Chắc chắn rồi,” Bogart nói.

Họ đi theo chiếc xe cảnh sát đến một đồn khác với nơi họ đã gặp Pierce. Bogart dừng xe và hai tay sĩ quan hộ tống họ vào trong sảnh. Một tay sĩ quan gõ vào cánh cửa có gắn tấm bảng ghi “Roger G. McClellan, Cảnh sát trưởng.”

“Vào đi,” một giọng nói chắc nịch cất lên.

Tay sĩ quan đẩy cửa mở, ra hiệu cho bốn người họ đi vào rồi đóng cửa lại sau lưng.

Văn phòng tương đối rộng, chắc khoảng 6 mét vuông, với ván tường và giá sách trang trọng bày đầy những huân chương và bằng khen suốt đời trong lĩnh vực thực thi pháp luật. Một bức tường treo đầy ảnh như một bức tường danh vọng, chụp những khoảnh khắc McClellan đi cùng nhiều nhân vật tiếng tăm chức vụ khác nhau, vận động viên chuyên nghiệp và ca sĩ nổi tiếng, hầu như là ca sĩ nhạc đồng quê hoặc miền Tây. Trong phòng còn có mấy chiếc ghế da và một cái trường kỷ trông có vẻ thoải mái, một bàn cà phê bày đủ loại tạp chí, chủ yếu là các ấn phẩm về cảnh sát và súng.

Sau chiếc bàn khổng lồ được chạm khắc tinh xảo là cột treo cờ Mississippi.

Không có cờ sao và sọc của Hoa Kỳ.

Ngồi sau bàn làm việc là một người đàn ông cao lớn, mặc dù đã ở độ tuổi xế chiều, nhưng trông vẫn rất cân đối và gọn gàng. Ông ta mặc quân phục, ngực đeo hay chương và ruy băng. Bộ ria mép màu xám được cắt tỉa và mái tóc mỏng được vuốt ngược. Khuôn mặt của ông trông như một phiến đá hoa cương bị bào mòn bởi dòng nước chảy xiết ngày này qua ngày khác.

Ông ta đứng dậy và giơ tay ra. “Cảnh sát trưởng McClellan,” ông ta nói, rồi bắt tay từng người bọn họ. “Xin mời các vị ngồi.” Ông ta đi vòng qua chiếc bàn và chỉ họ ngồi xuống chỗ ghế da và trường kỷ rồi ông ngồi xuống chỗ đối diện.

“Các vị muốn uống gì chứ? Cà phê không tồi lắm đâu, nhưng chúng tôi cũng có nước đóng chai nữa.”

Họ lịch sự từ chối.

McClellan ngả lưng ra sau và quan sát họ. “Mọi người thật tốt khi nhận lời đến đây. Chắc các vị cũng hiểu rằng khi FBI đến thì tôi phải dóng tai nghe ngóng mà.”

“Chắc chắn rồi. Hẳn ông đã nói chuyện với cô Pierce?” Bogart nói.

“Trời ạ, tôi chẳng cần dựa vào cô ấy. Sự thật là, đây là một thị trấn nhỏ, tin tức lan truyền rất nhanh. Tai mắt ở khắp mọi nơi.” Ông với cánh tay dài ra bàn, cầm lấy một cái cốc sứ và nhấp một ngụm.

Decker nhận thấy trên cốc có in dòng chữ Virtute et armis 1 .

1 Nghĩa là “Bằng dũng khí và đôi tay.”

McClellan đặt cốc xuống. “Vậy điều gì đưa các vị đến đây.” Ông ta nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở Mars. “Này, tôi biết anh. Nhưng mà anh đâu có thuộc FBI.”

“Không, tôi là Melvin Mars.”

“Chết tiệt, đúng là anh rồi. Tôi đã xem anh chơi bóng hồi anh học đại học. Tôi tốt nghiệp đại học Mississippi, cũng từng chơi cho đội bóng trường. May là tôi chưa từng phải đấu với anh. Sẽ như một con tải Mack chọi với Ferrari mất. Anh là một cầu thủ cừ đấy, chàng trai.”

“Cám ơn,”

Decker nhắm mắt lại trong khi McClellan đang nói chuyện, và rồi một tia sáng dường như bật lên trong đầu anh khi anh liên kết được các chi tiết.

Đại học Mississippi.

Anh mở mắt ra.

McClellan nói, “Và tôi đã nghe về, ừm, hoàn cảnh của anh. Mừng là giờ anh lại được tự do rồi. Đấy có vẻ là một bất công khôn tả.”

“Tôi cũng nghĩ thế đấy,” Mars nói cụt lủn.

“Chúng tôi đang xem xét một số chuyện trong quá khứ có thể liên quan đến một vụ xảy ra gần đây.”

McClellan gật đầu. “Nghe này, tôi sẽ không làm mất thời gian của anh đâu, Đặc vụ Bogart. Tôi bận và tôi biết ông cũng bận. Tôi biết các vị đang tìm hiểu về vụ đánh bom nhà thờ năm 1968. Như mọi người đã biết, chưa bắt được thủ phạm nào cả. Nản lòng ghê gớm mà. Cách đây nhiều năm, khi tôi mới gia nhập lực lượng, tôi cũng đã thử điều tra, có vẻ như mọi người ở Sở Cảnh sát thành phố Cain đều đã từng làm thế.”

“Và ông có phát hiện ra gì mới không?”

“Không được gì, nhưng không phải là tôi đã không cố. Tôi có thể nói với anh rằng đấy là một vết nhơ trong danh tiếng của thị trấn này. Tôi cũng chẳng muốn gì hơn là giải được vụ ấy, nhưng mà sau ngần ấy năm ư?” Ông ta nhún vai. “Vậy, các vị đã nhìn thấy tia sáng nào chưa?”

Bogart cũng nhún vai. “Vẫn còn quá sớm.”

McClellan lại nhìn Mars. “Và vì anh Mars xuất hiện ở đây, tôi có thể nghĩ là anh ấy có liên hệ đến vụ nổ nhà thờ theo cách nào đó không?”

“Chúng tôi vẫn còn đang xem xét. Đường còn dài và còn nhiều vấn đề lắm.”

“Vấn đề nào nữa?” McClellan hỏi.

“Không phải ở Mississippi. Đây là một cuộc điều tra nhiều giai đoạn. Tôi chỉ có thể nói với ông là nếu cần bất kỳ hỗ trợ nào từ Mississippi, chúng tôi sẽ gọi ông đầu tiên.”

“Chà, một người đàn ông đâu thể đòi hỏi được gì hơn thế.”

Ông ta đứng dậy và những người khác làm theo. Họ bắt tay lần nữa.

McClellan nắm tay Mars lâu hơn cả. “Tôi mừng là anh có được cơ hội thứ hai, chàng trai trẻ. Tôi chắc là anh sẽ tận dụng nó hết mức. Mong rằng tương lai sẽ đối xử tốt với anh. Tốt hơn quá khứ. Hãy cứ nhìn về phía trước nhé. Đừng nhìn lại. Anh sẽ ổn thôi.”

Mars nhìn ông ta một cách kỳ cục nhưng rồi cũng gật đầu.

Họ rời đồn cảnh sát và vào lại trong xe.

Jamison rùng mình. “Được rồi, ông ta cũng lịch sự nhưng tại sao tôi lại cảm thấy như mình mới đối đầu với một kẻ rối loạn nhân cách chống xã hội nhỉ?”

Mars nói, “Và ông ta muốn tôi nhìn vào tương lại, chứ không phải quá khứ.”

“Tôi nghĩ câu đó đặc biệt gửi đến tất cả chúng ta,” Decker nói.

“Và ông ta cũng thể hiện rõ là không có chuyện gì trong thị trấn này mà ông ta không biết cả,” Bogart tiếp.

Jamison nói, “Và Pierce kiểu gì cũng báo cáo lại với ông ta về những điều chúng ta hỏi. Ông ta hẳn sẽ phái vài tên côn đồ đến nướng bà Ryan tội nghiệp cho đến khi bà thuật lại cuộc trò chuyện về Ba chàng lính ngự lâm. Rồi ông ta sẽ nhận ra mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc.”

Bogart nói, “Tôi sẽ cần phải gọi thêm vài đặc vụ nữa. Tôi đang có cảm giác bị phơi bày ở đây.”

“Đáng lẽ ta không nên dồn dập như thế,” Jamison nói, “Nhưng mà, chúng ta đã không biết được rằng một trong những đối tượng chính lại là một cảnh sát trưởng cơ đấy.”

“Và có lẽ chúng ta nên biến điều đó thành lợi thế của mình,” Decker bỗng nói.

“Làm thế nào cơ?” Bogart hỏi.

“Rung cây dọa khỉ thôi.”

“Anh đang đề xuất làm gì?” Bogart hỏi.

Decker trả lời, “Tôi sẽ gặp lại anh ở khách sạn nhé.” Anh quay người và đi bộ trở vào đồn cảnh sát.