← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 60

ÍT PHÚT SAU, Decker ngồi đối diện McClellan trong văn phòng ông ta.

Ông ta nhìn anh một lượt. “Đừng hiểu lầm tôi, chàng trai, nhưng trông anh hơi quá khổ để gia nhập FBI đấy.”

“Ông nên nhìn thấy tôi trước khi an kiêng cơ.” Decker yên lặng, cố đọc vị tay cảnh sát trưởng.

“Anh còn muốn thảo luận thêm gì không?” McClellan hỏi. “Tôi tưởng các bạn anh đã đi hết rồi?”

“Họ có việc khác phải làm. Nhưng tôi nghĩ tôi nên quay lại nói chuyện với ông chút.”

“Vậy ư? Về cái gì chứ?”

“Về bốn chàng ngự lâm chăng?”

“Anh nói gì cơ?”

“Bốn chàng ngự lâm ý?”

“Ý anh là Ba chàng ngự lâm, đúng không? Giống trong câu chuyện cùng tên? Hay là tôi nhầm?”

“Tôi muốn nói về Bốn chàng ngự lâm trong thị trấn này cơ. Đấy là tính cả Charles Montgomery là chàng ngự lâm thứ tư.”

“Ai cơ?”

“Ông đã đấu bóng với ông ta ở Đại học Mississippi mà, phải không? Anh và ông ta đã ở trong cùng một đội.”

“Tôi khôg nói chắc với anh được. Đã lâu lắm rồi. Ký ức đã nhạt phai.”

“Nhưng ông không cần phải lo về ông ta nữa. Ông ta chết rồi. Bị hành hình ở bang Alabama. Nhưng tôi chắc là ông cũng biết chuyện đó rồi.”

“Không, tôi không biết.”

“Có lẽ tôi đã nói sai.”

“Nói xem nào.”

“Ba chàng lính ngự lâm, như trong cuốn kỷ yếu ở trường Trung học Cain. Có ông, Danny Eastland và Thurman Huey. Các ông đã chơi đội hình kiểu Veer, hai trung vệ chạy và một tiền vệ chính. Huey là tiền vệ chính, ông và Eastland dẫn trước. Chiến thuật ấy có hiệu quả không?”

“Danny là hậu vệ cánh thì đúng hơn. Tôi mới dẫn trước. Nhưng chúng tôi đã vô địch tiểu bang hai lần liên tiếp. Và ở Mississippi, bóng bầu dục chỉ xếp dưới việc đi nhà thờ trong danh sách các trò tiêu khiển ở bang thôi.”

“Tôi chắc là vậy. Dù sao thì, Ba chàng ngự lâm. Huynh đệ vĩnh viễn ấy nhỉ.”

“Chuyện này có dẫn đến đâu mà tôi hiểu nổi không?”

“Thử hiểu nhé. Có phải ông nghĩ ra ý tưởng để Montgomery lái xe say xỉn qua chỗ cảnh sát để họ có lý do bỏ vị trí cho các ông có cơ hội giở trò bẩn thỉu không? Hay là tiền vệ Huey đã khởi xướng? Vì đó là vai trò của Montgomery: một gã say xỉn lái xe đánh lạc hướng cảnh sát khỏi tòa văn phòng ở Tuscaloosa của Hiệp hội quốc gia vì sự tiến bộ của người da màu và sau đó là ở nhà thờ ngay tại Cain.”

McClellan trao anh một cái nhìn đầy thương hại. “Tôi e là anh đang nói toàn những thứ vô nghĩa. Tôi có cần phải kiểm tra nồng độ cồn của anh không?”

Decker ngả lưng ra sau và tỏ vẻ suy nghĩ nghiêm túc, mặc dù anh chẳng nghĩ suy gì mấy. Anh biết chính xác chuyện này sẽ diễn ra thế nào.

“Giờ thì, cũng có thể là Roy Mars, hay bất cứ cái tên nào ông ta sử dụng, là Chàng ngự lâm thứ tư, chứ không phải Montgomery, mặc dù Chucky có nhiệm vụ gây phân tâm ở hiện trường. Ông hẳn quen ông ấy dưới tên thật chứ không phải cái tên Roy thường thấy. Tên ông ấy bắt đầu bằng chữ “A” và họ là chữ “C”. Tôi chỉ biết có thế. Decker tạm dừng trước khi tung đòn trí mạng. “Ông ấy vẫn chưa cho tôi biết tên thật của ông ấy trong lần đụng độ cách đây không lâu của chúng tôi.”

Phản ứng rõ ràng duy nhất của tay cảnh sát trưởng trước thông tin này mà Decker nhận thấy là một cái giật nhẹ trên khuôn mặt khác hẳn với lần gặp trước.

Decker tỏ vẻ bối rối. Tôi xin lỗi, có lẽ ông không biết là ông ấy còn sống. Những chuyện ở Texas ư? Lừa phỉnh cả thôi. Và cái giá cho cú lừa ấy là hai mươi năm Melvin ngồi tù cho một tội ác mà anh ta không gây ra.”

McClellan liếm môi. “Vậy anh đang nói là tay Roy này còn sống ư?”

“Đúng vậy. Tôi đang ngủ thì ông ta kề dao vào cổ tôi. Một kẻ đáng gờm. Có thể giết người mà không chớp mắt. Nhưng mà ông hẳn cũng phải biết là có khả năng ông ấy còn sống chứ. Hoặc ít nhất cũng thoáng giả định điều ấy khi Montgomery ra nhận tội, đưa Melvin ra khỏi tù. Lý do duy nhất giải thích cho hành động của ông ta là Roy đã xuất hiện và mua chuộc ông ta. Mà Roy đâu thể làm thế nếu Roy đã chết. Ba chàng lính ngự lâm thì không đời nào chỉ lấy một cắc để đưa Melvin ra khỏi tù rồi.”

“Thực ra, tôi chẳng hiểu anh đang nói cái quái gì cả. Tôi nghĩ mình đã nói rõ rồi mà.”

“Đừng lo. Tôi không cài máy ghi âm đâu. Tôi mà cố làm thế thì là phạm pháp rồi còn gì. Nhưng mà ông muốn tôi nói tiếp chứ?” Decker chực đứng dậy. “Hay là ông chỉ muốn tôi cuốn xéo khỏi đây? Ông chọn đi.”

McClellan dang hai tay. “Theo tôi thì biết nhiều luôn tốt hơn là biết ít.”

“Tôi đã đoán trước là ông sẽ nghĩ như vậy,” Decker nói, lại ngồi xuống. “Vậy thì, ông ta đã giữ một món đồ đấy, Cảnh sát trưởng. Tôi biết ông không muốn nghe điều ấy, nhưng ông ta có nó. Sau ngần ấy năm, vẫn quay lại chực cắn trộm ông. Tôi biết là không thoái mái gì.”

“Món đồ gì?”

“Bằng chứng thép. Luật pháp không khoan nhượng với tội giết người đâu. Ông biết mà.”

“Tôi biết, dù tôi đang không theo kịp anh lắm.” Ông ta cười khúc khích. “Anh nhanh quá.

“Tôi không ở đây để ép ông thú tội. Không đâu. Ông sẽ cứ giả ngu cho đến khi họ tiêm thuốc độc tử hình ông thôi.”

McClellan nhấp một ngụm từ cái cốc sứ của ông ta. “Tôi chẳng hiểu gì cả, anh bạn to xác à. Tên anh là gì ấy nhỉ?”

“Amos Decker. Tôi cũng từng chơi bóng cho bang Ohio đấy, anh biết không? Melvin đã hạ đo ván tôi khi chúng tôi đấu với nhau ở Đại học Texas. Trung vệ chạy đỉnh nhất tôi từng chứng kiến, mà tôi cũng gặp kha khá cầu thủ cừ rồi đấy.” Anh rướn người ra trước. “Nhưng mà, Cảnh sát trưởng à, tôi sẽ luôn bảo vệ Melvin, chứ không phải ông già của anh ấy.”

“Thật sao? Tại sao thế, chàng trai?”

“Bởi vì Melvin có lương tâm. Ông già của anh ấy thì không. Rõ ràng là ông ấy nghĩ các ông đã phỉnh ông ta. Và rồi khi mấy ông phát hiện và săn lùng ông ấy ở Texas, ông ấy đã đánh đổi tất cả. Roy đã phải bắn vào mặt vợ mình. Người duy nhất mà có lẽ ông ấy từng yêu. Rồi còn đưa con trai mình vào tù. Nhưng mà chuyện đó thực ra chẳng là gì so với việc mất Lucinda cả. Và trong khi kề dao vào cổ tôi, ông ấy kể tôi nghe tất cả những gì ông ấy sẽ làm với các ông.”

“Và giờ thì ông ấy làm được gì rồi?”

“Tôi mắc chứng Hyperthymesia, ông biết đó là gì không?”

McClellan lắc đầu. “Chịu. Nghe giống kiểu ADD 1 thế.”

1 Attention deficit disorder: chứng rối loạn giảm tập trung.

“Nghĩa là tôi có trí nhớ chính xác. Không thể quên bất cứ cái gì. Nên với tôi thì, thời gian không chữa lành được vết thương lòng. Vì tôi có thể nhớ rõ ràng từng khoảnh khắc, bất cứ lúc nào.”

“Nghe không dễ chịu lắm.”

“Chính xác là rất tệ.”

“Và anh định nói gì?”

“Có thể Roy Mars cũng có hội chứng ấy, chỉ là ông ấy giữ duy nhất một ký ức. Ký ức về vợ mình. Thời gian không hề xoa dịu ông ấy. Ông ấy cần đổ lỗi cho người khác. Và ông ấy chọn ba người các ông. Và thế thì tương lai của các ông không được yên ổn cho lắm.”

McClellan cũng rướn người lên trước. “Xin lỗi, chàng trai, nhưng anh đang đe dọa tôi đấy à?”

“Ông là Cảnh sát trưởng, nhưng chấp nhận đi, đây là một thị trấn nhỏ tầm thường. Roy có thể tấn công ông khi ông đang uống bia ở một quán xá xoàng xĩnh nào đó, hay khi ông đang ăn miếng burger quen thuộc, dễ như bỡn vậy. Danny Eastland thì có thể khó nhằn hơn vì ông ta có tiền, nhưng rồi kiểu gì thì ông ta cũng sẽ bị hạn thôi vì ngay cả một núi tiền cũng chẳng có nghĩa lý gì khi mà có một kẻ tâm thần như Roy săn đuổi ông. Rồi đến Thurman Huey, nghị sĩ vĩ đại ngự ở Đồi Capitol 1 , nhưng đến ông ta cũng không được bảo vệ đặc biệt đâu trừ khi ông ta được bầu làm chủ tọa Hạ viện. Vậy là pằng pằng pằng. Lợi thế lớn nhất của Roy chính là ông ấy không sợ chết. Thực ra, tôi nghĩ ông ấy còn muốn chết nữa kia. Nhưng không phải trước cuộc chơi này.”

“Anh nghĩ đây là một trò chơi à?”

Decker đứng dậy. “Thực ra, tôi không nghĩ đấy là một trò chơi đâu. Không phải như khi những người trong nhà thờ hay cơ quan NAACP 1 nghĩ đấy là một trò đùa khi mấy gã khốn các ông cho họ nổ bay xác sang kiếp sau.”

1 Tên gọi của Điện Capitol Hoa Kỳ hay Tòa Quốc hội Hoa Kỳ, trụ sở của Quốc hội, cơ quan lập pháp của Chính phủ Liên bang Hoa Kỳ.

“Anh đang đưa ra những cáo buộc rất hoang đường đó. Tôi có thể kiện ai vì tội vu khống.”

“Chờ đến khi ông kịp gửi văn kiện thì hoặc là ông thành nạn nhân tiếp theo của Roy nằm trong nhà xác, hoặc là chúng tôi có đủ bằng chứng để biến cái tội vu khống của tôi thành tội giết người của ông rồi.”

Decker bước ra cửa, nhưng rồi lại quay đầu lại.

“Ồ, còn một chuyện này nữa. Roy Mars đã giết vợ của Charles Montgomery. Ông không cần phải biết lý do, biết ông ấy đã làm thế là được. Và ông ta đã chọn một thiết bị kích nổ tinh vi đến mức cảnh sát không thể lần ra nổi dấu vết. Bùm, chỉ thế thôi và cô ấy đi đời. Giống như vụ ở nhà thờ nhỉ? Tôi tự hỏi liệu có phải cũng chính ông ấy đã làm ra chất nổ ở vụ đó hay không? Nếu thật vậy, thì ông ta phải biết rõ mình đang làm gì, chắc chắn vậy.” Decker nhìn quanh. “Có lẽ ông ấy cũng cài một kíp nổ quanh đây rồi cũng nên. Trong xe ông. Hoặc chờ ông ở nhà.”

“Anh muốn cái quái gì từ tôi?” McClellan hỏi.

“Vấn đề đấy, Cảnh sát trưởng ạ. Tôi chẳng muốn gì từ ông cả. Không gì hết.”

Decker đẩy cửa ra và bỏ đi.