CHƯƠNG 61
“THẾ ANH NGHĨ anh đã đạt được gì?” Bogart nói với Decker.
Hai người đang ngồi trong phòng khách sạn của Bogart ở quảng trường thị trấn Cain.
Decker tu một ngụm Coca rồi quệt mép. “Tôi đã nói thế. Ôg ta sẽ không chịu để yên đâu. Ông ta sẽ phải hành động thôi. Gọi điện. Gửi thư điện tử. Lên xe hoặc lên máy bay bỏ đi.”
“Anh thực sự nghĩ ông ta sẽ mất bình tĩnh à? Ông ta thể hiện mình là một tay cứng cựa đấy chứ.”
“Tôi nói có kẻ thậm chí còn khủng hơn đang săn lùng ông ta.”
“Roy Mars?”
Decker gật đầu. “Và anh có để ý văn phòng của McClellan không?”
“Có gì đặc biệt à?” Bogart nói.
“Bức tường danh vọng trưng ảnh của ông ta.”
“Có nhiều ảnh quá. Thực ra, tôi có thấy một bức ông ta chụp cùng Thurman Huey.”
“Tôi không nói về bức đó. Tôi muốn nói đến bức ảnh không treo trên tường cơ.”
“Tôi không hiểu,” Bogart đáp.
“Có một bức từng được treo trên tường nhưng đã bị gỡ xuống. Nếu quan sát, anh có thể thấy một khoảng tường tối màu hơn.”
“Tại sao ông ta lại gỡ xuống?”
“Chỉ có duy nhất một lý do,” Decker nói. “Chúng ta sẽ nhận ra được người trong ảnh.”
“Đó có thể là ai chứ?”
“Tôi không biết.”
Bogart trừng mắt nhìn anh. “Sao tôi không cảm thấy tin anh nhỉ?”
“Và còn một cái nữa. Mc Clellan cố tỏ ra ngạc nhiên, nhưng ông ta đã biết trước là Roy còn sống. Ý tôi là ông ta biết, chứ không chỉ suy đoán.”
“Làm thế nào?”
“Tôi khôg biết, nhưng McClellan sẽ phạm sai lầm thôi. Chúng ta chỉ cần chờ cho đến khi ông ta hụt chân.”
“Còn nếu như, thay vì bước hụt thì ông ta và đồng bọn lại phối hợp với nhau để ngăn ta lại thì sao?”
“Luôn có khả năng như vậy mà.”
“Giá mà anh bàn với tôi trước khi anh hành động.”
“Tôi chỉ cố bắt lấy cơ hội thôi. Chúng ta tìm hiểu được thêm gì rồi.?”
“Tôi đã gài bọ nghe lén vào điện thoại và kết nối mạng của ông ta. Tôi cử người theo dõi nhất cử nhất động của ông ta rồi. Nếu ông ta có lỡ sa bẫy mà gửi thư điện tử đến một trong Ba chàng ngự lâm, chúng ta sẽ biết ngay. Nhưng cho đến giờ thì vẫn chưa có gì cả.”
Decker xem đồng hồ của mình. Đã muộn rồi.
“Tôi nghĩ ta cần ngủ một chút.”
☆☆☆
Hai giờ sáng, Melvin Mars đang xoay điện thoại trên tay khi chiếc điện thoại đổ chuông. Anh ta vội cố định điện thoại và nhìn vào màn hình.
Gặp tôi ngoài xe. Cần nói chuyện. Decker.
“Khỉ thật.” Mars lẩm bẩm.
Anh ấy loay hoay mặc quần áo và ra khỏi phòng. Đường ra bãi để xe không dài lắm. Anh ta tìm thấy chiếc xe rồi nhìn quanh.
“Mellow?”
Mars cứng người khi nghe thấy cái tên. Anh ta chậm rãi quay lại.
Bố anh ta đang đứng cách đó tầm 3 mét, cạnh một cái xe khác.
“Làm thế nào...” Mars mở miệng.
“Ta lấy được số điện thoại của con từ máy bạn con khi ta đột nhập vào phòng hắn. Hắn nên cài mật khẩu cho máy hì hơn. Chắc con nghĩ tin nhắn ấy đến từ Decker vì ta viết tên hắn.”
“Bố, bố đang làm cái quái gì vậy?”
“Không phải ở đây. Hãy lên xe đi.” Ông chỉ vào một chiếc xe. Mars lùi lại một bước.
“Thôi nào, Mellow, nếu ta muốn hại con ta đã làm từ lâu rồi.”
“Bố định đi đâu?”
“Chỉ đi dạo quanh thôi. Xong ta sẽ chở con vè. Ta hứa.”
“Nhưng liệu tôi có còn sống mà trở về hay không?”
“Ta hứa đấy, Mellow. Ta sẽ không hại con. Ta thấy ta hại đủ nhiều người rồi.”
Mars nhìn quanh rồi từ từ bước về phía bố mình. Họ lên xe và Roy bắt đầu nổ máy, ông ta lùi xe, lái ra ngoài đường lớn, rồi tăng tốc.
Trời đêm nay không có sao, chỉ có mây phủ kín, và trên đường không có xuất hiện bất kỳ một chiếc xe nào khác.
Mars nhìn bố mình. “Bố đi khập khiểng đấy à?”
“Phải, ta già rồi.” Ông liếc nhìn con mình trong khi lái xe. “Chắc con rất hận ta, Mellow. Con mà không giận ta thì chắc đầu óc con có vấn đề.”
“Con muốn hiểu tại sao bố lại làm những chuyện đó.”
“Ta có kể chút ít cho gã béo rồi.”
“Ừm, anh ấy cũng kể lại với con một vài điều, nhưng không kể hết. Có lẽ để không làm con buồn.”
Roy cười. “Ta không có vấn đề gì với chuyện đó.”
“Nhưng với mẹ thì bố có.”
Nụ cười trên mặt Roy tan biến.
“Bố đã giết mẹ, có phải không? Cầm súng bắn thẳng vào đầu bà ấy.”
“Tế bào ung thư đang ăn mòn não bà. Chúng ta không có tiền chữa trị. Bác sĩ đã bảo...”
“Hai người đã đi khám ở đâu vậy?”
“Mexico. Mẹ con và bố từng đến đó một thời gian. Họ có thử nghiệm vài thứ, nhưng chẳng gì giúp được bà ấy cả. Và chúng ta không muốn ai trong thị trấn biết chuyện. Đề phòng thôi.”
“Decker nói có thể bà ấy đã từng là nô lệ ở Cali. Và rằng bà ấy đã trộm cái ấm bạc khi bà ấy bỏ trốn.”
“Tên béo cũng có đầu óc nhỉ. Bà ấy không hẳn là nô lệ, nhưng bà ấy cũng không tự do. Chúng có rất nhiều tiền của. Bà ấy được nuôi ăn, có mái nhà để ngủ. Nhưng... bà ấy không được tự ý bỏ đi. Và chúng cũng không thực sự đối xử tốt với bà ấy.”
“Vậy bằng cách nào mà bà ấy thoát được?”
“Chúng ta gặp nhau thế đấy. Khi đó ta đang làm việc ở vùng đó. Đám người giữ mẹ con quen những kẻ ta làm việc cho. Bọn chúng gặp vấn đề xe cộ và ta qua chỗ chúng sửa giúp. Chúng nó sống trong một tòa lâu đài chết tiệt cơ đấy, đi xe Roll-Royce và Bentley, cả đời không phải lao động lấy một ngày. Khi ta đến đó, ta gặp mẹ con. Chúng ta đã nói chuyện. Rồi lập kế hoạch bỏ chạy. Rồi ta đưa bà trốn khỏi đó.”
“Bố có giết chúng không?”
Roy nhìn hắn. “Có quan trọng không nếu ta làm thế?”
Mars nhìn ra ngoài cửa sổ.
Roy nói, “Chúng ta đã lấy một ấm trà theo, không phải để bán. Con cũng biết mà. Mẹ con chỉ muốn lấy một thứ gì đó từ chúng, sau tất cả những gì chúng đã làm với bà.”
“Sao bố có thể ra tay với mẹ được chứ?”
Mặt Roy nhăn lại. Ông ta tấp vào lề đường, tắt đèn pha rồi đậu xe.
“Con nghĩ là bỗng một sáng ta thức dậy và quyết định tặng bà ấy một phát súng vào đầu à?”
“Tôi chỉ biết là ông đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Ông giết một người khác rồi làm như thể đấy là xác của ông. Và rồi gán tội cho tôi. Thay vì chơi bóng ở giải Quốc gia, tôi đã dành nửa đời sau song sắt. Và suýt nữa bị xử tử.”
“Ta không định để chúng giết con đâu, Mellow.”
Mars đập mạnh tay vào bảng điều khiển xe đến nỗi nó bị móp.
“Tên tôi là Melvin.”
Những phút tiếp theo, chỉ có tiếng thở của hai người đàn ông.
“Được rồi, Melvin, những gì con mới nói đều đúng hết. Ta đã giết một thằng cha khác. Mẹ mày đã đánh tráo hồ sơ nha khoa. Ta giết bà ấy. Phóng hỏa đốt hai cái xác. Hối lộ con ả kia và thằng nhân viên nhà nghỉ để bọn nó nói dối. Ta phá xe con. Gán tội cho con. Con đi tù là vì ta.”
“Tại sao? Tại sao ôg làm những điều ấy với tôi.”
“Đấy là nơi an toàn nhất cho con. Mẹ con cũng nghĩ thế.”
“Nhảm nhí!” Mars gầm lên.
Đáp lại, Roy rút súng ra. Nhưng thay vì chĩa vào Mars, ông ta đặt khẩu súng lên ghế, giữa họ.
“Vậy thì cầm súng lên, chĩa vào đầu ta và bóp cái cò chết tiệt đi, Mellow. Nếu con có gan.”
Mars nhìn xuống khẩu súng, mặt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng. Rồi anh ta từ từ với tay ra, nắm lấy khẩu súng, và chĩa khẩu súng vào bố mình.
“Khỉ thật, con còn không biết cầm súng lục thế nào chó đúng. Đó không phải là súng săn đâu. Kéo cò bằng tay thuận của con ấy, giữ bằng tay còn lại, kể cả có ở cự ly ngắn thì cũng cứ giữ đi. Mà cũng chẳng quan trọng, con đâu thể bắn trượt được ở khoảng cách này. Nhưng máu và não ta sẽ văng tung tóe lên tay con.”
Roy bình tĩnh quay đi và nhìn ra ngoài kính chắn gió, bâng quơ huýt sáo theo một giai điệu cố kiềm chế bản thân.
Mars nói, “Tôi nghĩ là ông muốn tôi giết ông.”
“Một phần nào đó trong ta muốn thế. Để kết thúc mọi thứ. Ta mệt rồi, Melvin à. Đã quá lâu rồi. Không có gì tốt đẹp xảy ra với ta cả.”
“Còn Ba chàng lính ngự lâm thì sao?”
Roy cười thành tiếng. “Ta thấy con đến gặp McClellan. Giờ tên ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Hắn ta hay thích trưng hết đống huy hiệu đó ra nhỉ. Sau khi tốt nghiệp, hắn ta đã nhiều lần được hoãn đi nhập ngũ. Thurman và Danny cũng vậy. Bố bọn chúng thấy trước được cái chiến trường ấy dẫn đến đâu. Mà ở đây thì giết dân da màu cũng đủ bận rồi chứ đừng nói đến chuyện đi đánh nhau rồi đánh trả. Khác biệt lớn đấy.”
“Ông đã đến nơi xa xôi ấy à?”
“Con có định bắn ta không nào?”
Mars từ từ hạ súng xuống, đặt khẩu súng lại chỗ cũ.
Roy nhìn con mình với ánh mắt khinh thường rồi cất thứ vũ khí ấy vào lại bao da.
Mars nói, “Ông đã ở căn nhà. Ông cứu chúng tôi khỏi đám cháy.”
Roy nhún vai.
“Tại sao?”
“Tại sao không?”
“Vì trông ông không giống kiểu người quan tâm ai sống chết thế nào lắm.”
“Đó là nhà ta. Nhà mẹ con và ta. Chúng khôg có quyền đặt chân vào đó. Ta đã bảo tên béo là ta sẽ chống lưng cho con rồi.”
“Có phải vì bản tin ESPN không? Vì nó mà ông làm tất cả những chuyện này?”
Roy nhún vai. “Con đã quá nổi tiếng, Mellow. Rồi cũng đến ngày chuyện đó xảy ra thôi. Mẹ con cầu nguyện mỗi tối rằng ngày ấy sẽ không đến, nhưng sâu trong tim, ta đều biết sẽ chẳng có hồi đáp cho những lời cầu nguyện của bà. Và rồi cuối cùng ngày ấy cũng đến.”
“Chúng có liên lạc không? Đe dọa?”
“Hãy cứ cho là chúng sẽ nhổ cỏ nhổ tận gốc đi.”
“Nhưng chẳng phải ông từng phẩu thuật thẩm mỹ sao? Vết sẹo ấy?”
Roy bật cười. “Tiền đâu mà làm đỏm. Vết sẹo ấy là một cô gái tặng ta trong một trận đấu tay đôi.”
“Cô gái nào?”
“Mẹ của con. Con đúng rồi. Ta đã giết những kẻ giam cầm bà ấy. Tất cả bọn chúng. Chúng đáng bị vậy.”
“Và mẹ vẫn đi với ông? Một kẻ sát nhân ư?”
“Nếu con chứng kiến những gì chúng làm với bà, con sẽ khôg đặt câu hỏi ấy đâu.”
“Tôi tưởng ông nói họ không tệ đến thế.”
“Ta nói dối đấy. Chỗ đó là địa ngục. Bà ấy chịu kiếp gái điếm và người ở cho cả cái nhà ấy. Chúng còn cho khách khứa ‘thử’ bà ấy.”
“Ông đã giết Regina Montgomery phải không?”
“Ả là một con ngu. Đáng lẽ ả ta chỉ cần cuốn xéo đi thôi. Nhưng còn trước cả khi chồng ả bị nướng cháy, ả đã vung tiền mua sắm và làm hỏng chuyện rồi.”
“Tại sao ông lại tiếp cận bọn họ từ đầu chứ?”
“Chẳng rõ rồi sao? Để con không bị xử tử.”
“Ông đã để tôi ngồi tù hai mươi năm ròng.”
“Nhưng ta không để chúng giết con.”
“Tại sao?”
“Vì ta đã hứa với mẹ con, ta sẽ khôg để chuyện đó xảy ra.”
“Tôi không hiểu nổi ông. Tôi còn không biết ông là ai nữa?”
Roy quay sang đối mặt với anh ta. “Tất cả những gì con cần biết là ta yêu mẹ con hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Ta hy sinh mọi thứ cho bà ấy. Và ta làm mọi thứ vì bà ấy.”
“Ông đã giết bà ấy!”
Roy gào lên, “Vì bà ấy bảo ta làm thế!”
Chiếc xe dường như không đủ rộng cho hai người họ. Mars chỉ nhìn vô định ra ngoài kính chắn gió, dường như không thể hướng ánh mắt về phía bố mình.
Roy nói với một giọng căng thẳng, “Và ta đã làm thế. Vì ta luôn làm mọi điều mà bà yêu cầu. Kể cả chuyện đó.” Ông quay sang Mars. “Bà ấy không phải là người duy nhất ra đi đêm đó. Vì ta cũng đã chết theo bà ấy.”
“Và ông đã đưa tôi vào tù.”
Roy vuốt mặt. “Nếu không thì đừng nghĩ là bọn chúng để con sống.”
“Vì chúng nghĩ tôi nắm giữ thứ trong cái két.”
Cơ mặt Roy cứng lại. “Lại là thằng Decker à? Một thằng khốn ranh ma đấy. Đáng lẽ tao nên rạch cổ nó khi có cơ hội.”
“ Cho cha ,” Mars nói.
Roy nhìn anh, “Cái gì?”
“Có nghĩa là con chồn possum. Giả chết. Như ông đã làm.”
“Như ta đã nói, ngồi tù vẫn còn hơn nằm mồ. Mấy kẻ này rất nguy hiểm. Chỉ cần nhìn thấy mặt thôi là con cũng lìa đời luôn rồi.”
“Ông có đáng bom nhà thờ không? Và cơ quan NAACP nữa? Có phải là ông không?”
“Con đang đi quá xa phạm vi của mình đấy.”
“Câu hỏi đơn giản thôi. Có phải không?”
“Gì chứ, con muốn một lời thú tội à?”
“Chúng chỉ là trẻ con, bố à. Những đứa trẻ trong dàn đồng ca.”
Roy quay mặt đi. “Đáng lẽ chúng không nên có mặt ở đó. Ta đoán là dàn đồng ca đã tập luyện muộn hơn bình thường.”
“Nhưng ông vẫn cứ tiến hành.”
“Việc ấy ngoài tầm kiểm soát của ta.”
“Được rồi, vậy là ông hoàn toàn vô tội?”
Roy cười. “Con sẽ không bao giờ nghe được những lời đó phát ra từ miệng của ta.”
“Decker đã bảo với McClellan là ông đang săn lùng chúng. Để dọa chúng.”
“Thế à? Cứ như thể ta quan tâm ấy.”
“Thật ư? Chẳng phải chúng là lý do ông phải giết mẹ à? Ý tôi là, nếu chúng không xuất hiện, nếu hồi ấy ông có gan xử bọn chúng luôn ý?”
Roy nhìn chằm chằm xuống đôi bàn tay mình. “Không đơn giản thế đâu.”
“Vậy sao khôg giải thích cho tôi đi, bố à? Ông lôi tôi ra tận đây. Rõ là ông muốn nói chuyện. Sao không giải thích cho tôi hiểu làm thế nào mà một người đàn ông da trắng cưói một phụ nữ ‘da màu’, người mà ông yêu hơn cả mạng sống mình, lại là thành phần của một nhóm khủng bố đánh bom sát hại trẻ em da đen? Sao ông không nói đi?”
“Dễ thôi. Ta đã từng là một thằng khốn phân biệt chủng tộc. Giống như McClellan và bè lũ của hắn.”
“Đã từng?”
“Cho đến khi ta gặp mẹ con.”
“Gì chứ, sau đó các ý nghĩ phân biệt chủng tộc cứ thế tan biến à?”
“Không. Nhưng ta không bao giờ hại ai như thế nữa.”
“Ông đã hại tôi. Tôi là một thằng da đen. Ông cướp đi cuộc sống của tôi. Con trai ruột của ông đấy.”
Roy quay lại nhìn Mars. “Vấn đề là, Mellow à, con không phải con ta. Mẹ con vốn đã có thai trước khi ta cứu bà ấy rồi.”
Mars ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm ông ta. “Ông không phải bố tôi ư?” Cuối cùng anh ta cũng thốt ra được.
“Không. Ta không phải bố con.”
“Thế ai mới là bố tôi?” Mars thở hổn hền.
“Một tên khốn đã hãm hiếp mẹ con hết lần này đến lần khác. Cho đến khi ta bắt hắn dừng lại. Bằng cách rạch nát cổ họng hắn.”