← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 62

MARS ĐỨNG TRONG bãi đậu xe, nhìn theo ánh đèn chiếu hậu khuất dần khi trời bắt đầu mưa rải rác. Anh ta chưa từng cảm nhận sự chia cắt nào như thế này. Như thể có một dịch bệnh xuất hiện và mình là người duy nhất còn sống. Thực ra anh ta cũng sẵn lòng chào đón nỗi cô đơn. Anh ta không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nữa.

Khi tia sáng cuối cùng từ chiếc xe biến mất, anh ta cảm thấy như ai đó đã cắt đứt sinh khí của mình vậy. Mars phủ phục xuống thềm đường nhựa, đầu tiên là đầu gối, rồi tới bụng.

Có quá nhiều điều quay mòng mòng tâm trí đến mức anh ta không thể xử lý kịp những thông tin tiếp nhận. Anh ta còn không thể tiêu hóa nổi chúng. Anh ta thấy buồn nôn. Tứ chi anh tê liệt hoàn toàn.

Anh ta cứ nằm ở đó cho đến khi cơn mưa lớn hẳn.

Cuối cùng anh ấy đứng dậy, loạng choạng lết lên phòng, rồi đổ gục xuống giường và nằm bất động ở đó. Một giờ trôi qua, châm rãi, anh ta ngồi dậy trên giường.

Bố của anh ta không phải là bố ruột.

Ông ta là một kẻ sát nhân.

Ông ta gán tội giết người cho anh ta. Tước đi hai mươi năm cuộc đời của anh ấy.

Cả cuộc đời của anh ta là một mớ hỗn độn nhảm nhí.

☆☆☆

Anh ta rời phòng và sang gõ cửa phòng Decker. Có tiếng rên rỉ và lẩm bẩm trước khi cánh cửa mở ra.

“Sao anh dậy sớm thế?” Decker nói. Rồi anh nhận thấy biểu cảm trên gương mặt Mars và nhanh chóng dẫn anh ấy vào phòng.

Mars ngồi xuống và thuật lại cho Decker những gì mới xảy ra.

Decker không nói gì cho đến khi anh ta kể xong.

“Tôi rất tiếc, Melvin à.”

“Tôi cóc cần sự cảm thông của anh. Tôi chỉ muốn hiểu rõ mọi chuyện thôi?”

“Chà, thì tôi vẫn đang điều tra mà,” Decker nói.

Chầm chậm, Mars ngẩng đầu lên. “Anh có biết từ trước rằng ông ta không phải bố tôi không?”

“Sao anh lại hỏi thế?”

“Bởi vì, anh có vẻ như biết hết mọi thứ mà. Vậy thì, anh có biết trước hay không?”

Decker không trả lời.

“Decker!”

“Có quan trọng không?”

“Có.”

“Được rồi, tôi có nghi ngờ.”

“Tại sao?”

“Ông ta chưa từng nói ông ta yêu anh.”

“Làm quái thế nào mà anh biết được chuyện đó?”

“Anh nói với chúng tôi mà. Trong lúc bị thôi miên. Và ông ta gán tội giết người cho anh, Melvin à. Tôi không biết nhiều ông bố có thể làm chuyện ấy. Chuyện ông ta làm với Montgomery là vì mẹ anh. Và khi ông ta nói ông ta không gán tội cho con mình, ông ta đã nói theo nghĩa đen. Anh không phải con ông ta. Nhưng đó chẳng phải vấn đề của anh. Đấy là chuyện của ông ta thôi.”

“Tôi không cảm thấy thế.”

“Có lẽ giờ thì chưa.”

Decker ngồi xuống, cố chuyển hướng cuộc trò chuyện. “Anh có biết ông ta đi đâu không?”

“Tôi không để ý lắm.”

“Anh còn gì để kể không?”

“Tôi đã nói với ông ta là anh dọa McClellan và đồng bọn rằng bố... ý tôi là, Roy đang săn lùng họ.”

“Và ông ta phản ứng thế nào?”

“Ông ta không quan tâm gì đến mấy kẻ ấy.”

“Anh có tin.vậy không?”

“Ừm, kể ra thì ông ta đã nói dối tôi quá nhiều, nên tôi không chắc nữa.”

“Tôi thì không tin ông ta. Có lẽ trước đây ông ta không muốn làm thế, nhưng giờ thì tôi nghĩ là có.”

“Tại sao?” Mars hỏi.

“Ông ta có vẻ là loại người không thích thua cuộc. Ba chàng ngự lâm cần thứ mà Roy có. Và chúng sẽ tìm mọi cách để đoạt được nó. Bao gồm cả việc giết Roy. Và anh. Và chúng tôi. Chắc chắn là vậy. Và tôi không nghĩ Roy sẽ ra đi trong im lặng. Ông ta có đề cập đến thứ ông ta đang nắm giữ không?”

Mars lắc đầu. “Nhưng đó đúng là thứ trong chiếc hộp đảm bảo. Tôi chắc đấy.”

“Và ông ta có tham gia vụ đánh bom nhà thờ ở đây không?”

“Ông ta không nói thẳng. Nhưng ông ta có nói ông ta đã là một thằng khốn phân biệt chủng tộc như đám người đó.”

“Cho đến khi ông ấy gặp mẹ anh hả?”

“Khỉ thật, Decker, anh đọc được suy nghĩ hay gì thế?”

“Đơn giản thôi, Melvin. Một gã cưới một phụ nữ da đen thì đâu thể vẫn phân biệt chủng tộc được.”

“Phải rồi,” Mars uể oải nói. “Ông ta nói... nói là ông ta đã giết bố ruột của tôi. Một kẻ hiếp dâm.”

“Ừm, anh có kể rồi.”

“Vậy là bố ruột tôi thì là kẻ hiếp dâm còn bố nuôi là kẻ giết người.”

“Thế thì có ảnh hưởng gì đến cá nhân anh chứ? Anh không chọn trở thành ai trong hai người đó cả.”

“Tôi vẫn ở giữa mà.”

“Chúng tôi sẽ lôi anh ra khỏi chỗ đó,Melvin.”

Mars lắc đầu. “Tôi không nghĩ có ai làm được, kể cả anh. Tôi toi rồi, anh bạn à. Tôi chỉ biết là bang Texas sẽ tìm cách để xách đít tôi về lại trong tù. Có khi đó lại là nơi tôi thuộc về.”

“Nếu anh thực sự nghĩ thế, thì anh tự giao nộp bản thân đi.”

“Gì cơ?”

“Tôi không chơi trò thương người như thể thương thân, Melvin. Tôi không có thời gian cho mấy trò đó. Anh cũng thế. Anh đã bảo anh sẽ đồng hành cùng tôi để điều tra vụ này. Tôi không cần anh cân nhắc lại đâu. Chỉ phí thời gian của hai ta thôi.”

“Anh không hề cố an ủi gì, phải không?”

“Não tôi không vận hành theo cách đó.”

“Anh may mắn đó.”

“Anh sẽ ngạc nhiên trước những khi tôi không may mắn đấy.”

“Cứ như trong suốt ngần ấy năm tôi sống với một người lạ vậy. Một người tôi tưởng như tôi biết, hóa ra tôi chẳng biết gì cả.”

“Cứ như trong suốt ngần ấy năm tôi sống với một người lạ vậy. Một người tôi tưởng như tôi biết, hóa ra tôi không biết gì cả.”

“Melvin à, anh biết mẹ anh mà. Bà ấy đã yêu anh thật lòng. Không hề dối trá. Và tình yêu của bà đã khiến một kẻ như Roy phải làm những điều mà bình thường ông ta sẽ không làm. Như là cứu anh khỏi hành quyết. Vậy nên có lẽ ông ta không yêu anh. Ông ta cũng không phải bố ruột của anh. Tôi nghĩ mẹ anh yêu anh đủ nhiều để bù đắp cho tất cả.”

Mars im lặng trong một lúc. “Tôi tưởng não anh không vận hành để an ủi.”

“Tôi hiểu được tình yêu và những tác động của nó lên con người ta, Melvin, cả tốt cả xấu. Não tôi có trục trặc thế nào, thì tôi vẫn hiểu được.”