← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 63

DECKER NGỒI BÊN mép giường. Ngoài trời vẫn còn tối, Mars đã quay trở về phòng mình rồi. Decker đã bảo anh ta tạm thời không kể gì với mọi người cả.

Decker không chắc tại sao anh lại muốn thế, chỉ là có gì đó không đúng lắm.

Họ có nên đi Tuscaloosa không? Khi mà anh biết câu trả lời nằm ở ngay đây?

Ba chàng lính ngự lâm.

McClellan, Eastland, Huey.

Decker cản thấy như mình đã biết sự thật rồi. Anh chỉ không tài nào chứng minh được thôi. Thứ anh cần là bằng chứng. Rõ ràng, Roy Mars có bằng chứng cho anh. Vấn đề duy nhất là, anh không tài nào tiếp cận được Roy Mars. Kể cả nếu anh tiếp cận được, anh cũng làm thế nào mà thuyết phục ông ta trao bằng chứng? Mars cũng là một kẻ sát nhân. Họ đã biết ông ta giết Regina Montgomery. Về cơ bản thì ông ta đã thú nhận với Melvin rằng ông ta có tham gia vào những vụ đánh bom. Nếu họ bắt được ông ta, ông ta có thể sẽ phải ngồi tù đến hết đời. Có khi còn phải đối mặt với án tử.

Không có động cơ gì để ông ta phải hợp tác với họ cả. Ngay cả khi họ có thể đề nghị với ông ta một thỏa thuận, thì họ cũng chẳng làm được gì với cái hạn tù của ông ta. Mà ở tuổi của Roy, thế cũng tương đương với tù chung thân rồi. Chẳng phải một viễn cảnh mà ông Roy hiểu chuyện lại chấp nhận.

Vậy là Ba chàng lính ngự lâm bỗng chốc trở thành Ba chàng bất khả xâm phạm.

Nhưng Decker không thể từ bỏ. Bọn chúng phải chịu trách nhiệm cho những gì chúng đã làm. Anh không quan tâm đã bao nhiêu năm trôi qua. Người chết thì vẫn nằm đó vì những gì mà bọn chúng làm. Và những kẻ sát nhân thì đều đã có những sự nghiệp vững chắc, trong trường hợp của Eastland thì còn là một gia tài đồ sộ.

Decker cân nhắc thêm.

Thứ trong hộp đảm bảo. Không đời nào Roy lại đem nó theo mình. Sẽ quá dễ để mất nếu ông ta bị bắt.

Và ông ta cũng sẽ không cất nó ở nơi trú của ông ta vì cùng lý do.

Mặt khác, nó sẽ phải dễ tiếp cận.

Khía cạnh ấy thu hẹp phạm vi cho anh một chút, nhưng không đủ.

Có quá nhiều nơi cất giấu khả dĩ.

Nó không ở căn nhà. Quá nguy hiểm. Quá nhiều ánh mắt dòm ngó. Và rồi còn vụ cháy.

Vậy thì ở đâu?

Anh lật giở ký ức về lần đụng độ với Roy Mars. Anh quan sát lại mọi thứ, phân tích mọi lời nói. Sau đó, anh xem xét lại những điều Roy đã nói với Melvin, tìm kiếm một chi tiết hữu ích.

Anh chẳng nghĩ là Roy đã chú ý gửi mã hay ẩn ý gì vào lời nói của ông ta. Nó sẽ phải tinh vi hơn thế.

Có thể là thông điệp không chủ ý.

Có gì không?

Nếu có, thì thông điệp đó cũng không hề đến với anh.

Và họ vẫn không có tin tức gì từ kẻ bắt cóc Davenport. Tại sao lại bắt cóc một người mà không có lý do gì?

Chà, không thể nào. Phải có lý do. Nhưng nếu không phải vì tiền chuộc hay đổi người, hì là gì chứ?

Một lần nữa, Decker không thể nghĩ ra câu trả lời.

Vậy là, trở lại câu hỏi ban đầu. Họ có nên đến Tuscaloosa không? Họ sẽ xem nơi từng là cơ quan NAACP trước khi chỗ đó bị đánh bom. Họ biết Montgomery đã ở đó. Được một liên minh hoặc tay sai của một trong Ba chàng lính ngự lâm bảo lãnh ư?

Họ không biết được điều đó, vì hồ sơ đã thất lạc từ lâu rồi.

Họ còn không có gì để trình trước tòa. Họ không thể xin được lệnh khám xét. Mà họ còn không biết họ định khám xét gì chứ?

Ba kẻ có tội có khả năng thoát được tội.

Decker thả người xuống giường, cảm giác chán nản đã đeo bám anh được một thời gian rồi.

Điện thoại anh đổ chuông. Anh xem giờ.

6 giờ 5 phút sáng.

Là Bogart gọi. Giọng anh ta có vẻ căng thẳng.

“ D.C. gọi tôi và cả đội về.”

“Tại sao?”

“FBI đang cố gắng xây dựng một trụ sở mới. Tòa nhà Hoover đang sụp đổ.”

“Chuyện ấy thì liên quan gì đến anh?”

“Có vẻ như đã có những yêu cầu từ Đồi Capitol về việc Cục muốn đưa cơ sở mới vào hoạt động trong khi chúng ta, theo nguyên văn họ nói là ‘lãng phí tiền thuế của người dân vào những cuộc điều tra không cần thiết’. Vậy là tôi được điều về để làm chứng ở Đồi Capitol và cuộc điều tra này bị đình chỉ.”

“Để tôi đoán, Ủy ban Tài chính và Thuế vụ hả?”

“Thurman Huey rõ ràng là tinh tế hơn thế. Đó là một trong những tiểu ban, mà số lượng tiểu ban thì là vô tận. Ông ta không hề xuất đầu lộ diện. Tay ông ta sạch trơn. Nhưng tôi thì phải đi rồi.”

“Đã hiểu.”

“Có điều gì tôi cần được biết trước khi tôi đi không?”

Decker đấu tranh xem có nên kể với anh ta về cuộc gặp của Melvin và Roy không. Nhưng Bogart cũng đâu làm được gì về chuyện ấy? Anh ấy phải về D.C. để cứu lấy sự nghiệp của mình. Cứ để anh ta được tập trung.

“Không có gì. Chúc may mắn nhé.”

“Tôi nghĩ anh cần nhiều may mắn hơn tôi đấy, Decker. Tôi rất tiếc. Tôi cứ ẩn hiện bất chợt trong cuộc điều tra này.”

“Không tránh được mà.”

Decker tắt máy và lại nằm xuống.

Ba chàng lính ngự lâm đã bắt đầu phản công.

Huey đã khai hỏa.

Anh chỉ tự hỏi McClellan và Eastland đang âm mưu gì.

Kế hoạch đánh lừa họ của anh có vẻ đã thất bại rồi.

Thất bại ê chề luôn.