← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 64

“ĐI RỒI Ư?”

Jamison nhìn chằm chằm Decker, họ đang ngồi trong phòng ăn của nhà nghỉ.

Decker gật đầu. Mars ngồi ngay cạnh anh.

“Là do Huey.” Decker liếc nhìn Mars. “Kể cô ấy nghe về tối qua đi.”

Mars thuật lại câu chuyện cho Jamison.

Vài phút sau, khi anh ấy đã kể xong, cô nói, “Được rồi, vậy là Roy sẽ không giúp chúng ta. FBI bị rút khỏi vụ án. Ta không có bằng chứng gì cả. Nghĩa là ngay lúc này đây, ta đang ở giữa hang cọp mà không có gì phòng vệ.

“Cô muốn rời thị trấn ư?” Decker hỏi.

“Tôi không biết. Anh muốn làm gì? Và đừng có nói là tìm ra chân tướng, vì cái đấy tôi biết rồi. Tôi nói về kế hoạch hôm nay cơ, thực ra, ngay bây giờ, chúng ta làm gì. Và bảo toàn mạng sống có lẽ là một mục tiêu hay đấy.”

Mars nói, “Cô ấy có lý đấy.”

Decker nói, “Giá mà ta tìm ra thứ Roy nắm giữ.” Bỗng, gương mặt anh rạng rỡ hẳn lên. “Melvin, mẹ anh được chôn cất ở đâu?”

“Người ta không chôn, mà hỏa táng bà ấy, rồi rải tro.”

“Anh chắc chứ?”

“Tôi chứng kiến mà, Decker. Chính tôi đã rải tro. Chuyện xảy ra trước khi tôi bị bắt. Tôi cũng làm vậy với tro của bố... à, người mà tôi tưởng là bố tôi. Nhưng tất nhiên, ta đều biết đó không phải ông ấy. Đó là tro của người đàn ông bị thế mạng.”

Mars lại chìm vào im lặng, mắt dán xuống đĩa. Anh ta vẫn chưa đụng đĩa tí nào.

Decker xoa cằm trong khi Jamison quan sát anh.

“Chà, trông các anh hứng khởi thật.”

Họ thấy Mary Oliver tiến lại chỗ họ, kéo theo một chiếc vali. Cô ngồi xuống chiếc ghế thứ tư, vuốt mặt ra chiều mệt mỏi.

“Khởi hành từ khi trời mới hửng sáng. Đổi chuyến ba lần, và cuối cùng cũng đến nơi. Tôi còn chưa đặt phòng nữa chứ.” Cô nhìn quanh. “Đặc vụ Bogart đâu rồi?”

“Anh ấy cùng với quân của mình bị điều về Washington rồi,” Jamison trả lời.

“Nữa hả. Chắc cô đang đùa?”

Jamison lắc đầu, “Giá mà thế.”

“Có tin gì về Davenport không?” Oliver hỏi.

Decker đáp, “Không thấy ai đòi tiền chuộc, không có gì cả.”

Oliver chộp lấy một miếng bánh mì nướng từ chồng bánh đặt giữa bàn rồi phết bơ. “Xin lỗi, trên máy bay họ không có bơ lạc. Máy bay lại còn nhỏ ngang cái xe của tôi nữa chứ.” Cô cắn một miếng bánh và thở ra.

Mars lo lắng, “Mấy vấn đề pháp lý thế nào rồi?”

Cô nhìn anh ta với vẻ cảm thông. “Tôi không nghĩ cậu phải lo gì đâu, Melvin. Theo quan sát của tôi thì các công tố viên ở Texas đều đã nhận ra cậu là một con rắn độc mà họ không nên động vào. Ít nhất là ở thời điểm này. Nếu họ có bất cứ động thái gì, tôi đã biết rồi.”

Anh ta thở phào nhẹ nhỏm. “Chà, ít nhất cũng là một tin mừng.”

Oliver nghiên cứu sắc mặt của anh ấy. “Melvin, có chuyện gì à?”

Anh ta ngước lên nhìn cô. “Ý cô là gì?”

“Tôi quen cậu đủ lâu để nắm bắt được cảm xúc của cậu rồi, có chuyện gì đó đang làm cậu phiền não.”

Jamison nói, “Tối qua anh ấy được bố mình ghé thăm.”

“Chỉ là ông ta không phải bố tôi.”

Oliver nghẹn miếng bánh đang nhai dở. “Gì cơ?”

Mars lại giải thích lại cho cô luật sư.

Oliver choáng váng. “Lạy Chúa. Tôi chưa bao giờ có thể nghĩ... ý tôi là...” Chị chạm tay vào Mars. “Thật kinh khủng.”

Decker nói, “Điều đó cũng có nghĩa là Roy không có lý do gì phải giúp chúng ta.”

“Nhưng chờ đã. Tôi cần cập nhật chút. Mọi người phát hiện được gì rồi!”

Mars và Jamison cùng nhìn vào Decker. Anh hắng giọng. “ Chúng ta có kẻ tình nghi rồi. Nhưng ta chưa có bằng chứng chống lại chúng.”

“Chúng là ai?”

“Trước tiên là, cảnh sát trưởng của thị trấn này,” Jamison nói. “Roger McClellan.”

“Cảnh sát trưởng! Chờ chút. Chính xác thì chúng ta đang nói về những tội ác gì?”

“Các vụ đánh bom hồi thập niên 60.”

Oliver có vẻ hoang mang. “Tôi không theo kịp. Đánh bom gì cơ?”

Decker lên tiếng, “Chúng tôi đã lần theo một vài manh mối. Và đã thu thập được ít thông tin. Nhưng ta vẫn cần có bằng chứng.”

Cô phục vụ đến và hỏi Oliver xem cô có muốn uống cà phê không. Cô nói, “Có, tôi muốn cà phê thật đậm nhé.”

Cô phục vụ mỉm cười và cầm chiếc cốc trước mặt Oliver lên. “Để tôi đổi cốc khác nhé, cô gái, nó bẩn rồi.”

“Cảm ơn.”

Decker bỗng lưỡng lự như thể anh vừa bị tát. Anh nhẩm miệng một từ: Đổi.

Oliver quay lại nhìn Decker, “Anh nghĩ anh có thể tìm được bằng chứng không?”

“Có một số cách. Nhưng không hề dễ dàng chút nào.”

Cô phục vụ quay lại và rót cà phê mới cho Oliver và mọi người. Sau khi cô phục vụ bỏ đi, Oliver nói, “Tôi có thể giúp gì? Nếu là vấn đề pháp lý, tôi chắc chắn có thể hỗ trợ.”

Decker gật đầu. “Cảm ơn. Chúng tôi rất có thể sẽ cần đến.”

Jamison nói thêm. “Mục tiêu bây giờ sẽ là tìm ra thứ mà Mars cất trong chiếc hộp đảm bảo. Chúng tôi nghĩ bằng chứng đó là quá đủ rồi.’

Oliver nói, “Và bởi vì ông ta đến gặp Melvin, chúng ta biết ông ta hẳn đang ở gần đây.”

“Ông ta đã ở gần đây,” Decker chỉnh. “Ông ta có thể đã đi xa rồi. Nếu ông ta lên máy bay thì còn xa nữa.”

Mars nhìn mọi người một lượt. “Tôi không nghĩ chúng ta nên đi theo hướng này.”

Mọi người quay lại nhìn anh ấy.

Oliver nói, “Melvin, chúng ta buộc phải làm thế.”

“Tại sao? Để sửa sai quá khứ ư? Theo tôi nhận thấy, thì một bà mẹ đã bị sát hại và một cậu bé trở thành trẻ mồ côi chỉ vì cuộc điều tra này. Kẻ mà tôi những tưởng là bố tôi hóa ra chỉ là một kẻ sát nhân máu lạnh. Mẹ tôi đã đang chết dần vì ung thư não trước cả khi bà nhận một viên đạn vào đầu. Decker, Milligan, và tôi suýt chết khi lũ khốn ấy phóng hỏa. Và những tội ác chúng ta đang nói đến xảy ra từ tận hồi những năm 60 ư? Tôi không nói là tôi không muốn đóng đinh những kẻ chịu trách nhiệm cho những vụ đánh bom ấy, nhưng mà cái.giá phải trả là gì? Cô sẽ là nạn nhân tiếp theo ư, Mary? Hay là Alex? Hay Decker?”

Decker nói, “Chúng ta đều đã đồng ý tham gia điều tra mà.”

“Chà, tôi thì không. Tôi nghĩ có lẽ tôi cần tiếp tục sống quãng đời còn lại của mình.” Trước khi có ai kịp phản ứng, Mars đứng dậy và bỏ đi.

“Cậu ấy đang buồn và thất vọng thôi,” Oliver nói. “Tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

“Cứ tạm thời kệ anh ấy đi,” Decker nói. “Anh ấy đã phải trải qua quá nhiều chuyện dồn dập. Và những cú sốc ấy đè nén anh ấy. Tôi cũng ngạc nhiên là anh ấy còn đứng vững đấy.”

“Cậu ấy rất cứng cỏi mà,” Oliver nói.

“Anh ấy phải cứng cỏi,” Decker đáp. “Chúng ta đều phải như vậy.”