CHƯƠNG 65
MỘT LẦN NỮA Decker bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Lần này, gã đàn ông đeo mặt nạ. Bàn tay đeo găng bịt lấy miệng anh. Tay còn lại cầm một khẩu súng lục bán tự động. Họng súng dí vào thái dương của Decker.
Quả là một cách đánh thức tài tình.
“Hãy nghe thật kỹ những gì tao chuẩn bị nói,” giọng nói trầm đục cất lên. “Gật đầu nếu mày hiểu.”
Decker gật đầu.”Mày có hai lựa chọn. Một là, từ bỏ những gì mày đang làm và về nhà. Thằng bạn mày đã được ra tù và hắn sẽ vẫn được tự do. Chúng ta đảm bảo. Mày sẽ không điều tra gì nữa. Mày hiểu rõ lựa chọn đầu tiên chưa?”
Decker gật đầu.
“Lựa chọn thứ hai là mày tiếp tục điều tra. Hậu quả sẽ là mày sẽ mất dần những người thân cận. Đầu tiên là Jamison, rồi đến Oliver. Sẽ không gọn gàng đâu. Tao đảm bảo đấy. Sẽ không có đề nghị lần thứ hai. Một bước nữa thôi và họ sẽ chết. Sau đó sẽ đến mày. Mày đã hiểu hậu quả của lựa chọn thứ hai chưa?”
Decker gật đầu lần nữa.
Rồi có gì đó đâm vào cổ anh, mắt anh trợn ngược lại vào hốc mắt, và anh ngất lịm.
☆☆☆
Một lát sau, mí mắt anh giật giật rồi mở ra.
Decker ngồi bật dậy nhanh đến mức anh cảm thấy buồn nôn. Anh thấy không khỏe, nhưng anh cố hít thở sâu và ruột gan anh bớt cồn cào. Anh xoa xoa chỗ bih cắm kim tiêm trên cổ. Thuốc mê rất mạnh. Nó làm anh li bì trong một giây.
Anh chậm rãi thả các ngón chân xuống sàn, rồi từ từ đứng dây. Anh hơi lảo đảo lúc đầu, nhưng rồi cũng lấy lại được thăng bằng, anh vào nhà tắm và tạt nước vào mặt.
Anh xem giờ.
Sáu giờ sáng.
Anh không biết anh đã lịm đi trong bao lâu nữa.
Bất cứ kẻ nào đã ở đây đêm qua cũng đã đi từ lâu rồi, chuyện đó thì anh chắc chắn.
Anh quay lại trong phòng và ngồi xuống mép giường.
Hai lựa chọn. Hai lực chọn rất khác nhau.
Anh rên rỉ và che mắt mình lại với bàn tay to bự của mình.
Suốt một lúc lâu, anh chỉ ngồi đó, cố đưa ra quyết định.
Anh đứng dậy mặc đồ, đi bộ sang phòng Mars và gõ cửa.
“Vâng?” Anh ta lên tiếng ngay.
Rõ ràng là Mars đã dậy từ lâu rồi. Có lẽ anh ấy còn không ngủ suốt đêm qua.
“Decker đây, chúng ta cần nói chuyện.”
Mars mở cửa và Decker bước vào phòng. Mars đóng cửa lại luôn, hai người đàn ông to lớn đứng đối diện nhau ở giữa phòng.
“Nghe này,” Mars mở lời. “Tôi biết là tôi đã hứa với anh, nhưng đó là trước khi vụ án này lần lại tới tận những năm 60. Ngoài kia khôg chỉ có Roy mà chúng ta phải đối phó. Ông ta đã đủ tệ rồi. Giờ còn có lũ sát nhân theo sau chúng ta nữa, Decker à.”
Decker nói, “Tôi biết. Chúng vừa mới ở trong phòng tôi xong.”
Mars chỉ nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu. “Nói lại xem?”
Decker thuật lại nhanh chóng hai khả năng anh vừa tiếp nhận.
“Vậy là anh sẽ bỏ vụ án?”
“Không, tôi muốn ba người rời khỏi thị trấn này ngay. Tôi sẽ gọi cho Bogart và kể cho anh ta hay. Anh ta có thể sắp cắt cử vệ sĩ giám sát mọi người cho đến khi chuyện này kết thúc.”
“Ý anh là cho đến khi anh chết à?”
“Tôi không nói trước được tương lai đâu, Melvin.”
“Với tôi thì khá rõ ràng đấy. Anh tiếp tục điều tra, chúng giết anh “
“Và đó là lựa chọn của tôi.”
“Sao anh có thể sẵn sàng chết vì chuyện này chứ? Nó còn không phải chuyện của anh.”
“Nó là chuyện của tôi, vì tôi quyết định như thế.”
“Tôi chẳng hiểu nổi anh, anh bạn, tôi thực sự không hiểu được.”
Decker ngồi xuống một chiếc ghế, ngẩng lên nhìn anh ấy, “Đài phát thanh đã phát tin đúng thời điểm thôi, Melvin.”
Mars ngồi sụp xuống mép giường. “Chà, chuyện đó đã làm rõ mọi thứ nhỉ?”
“Tôi đang lái xe từ Ohio đến Virginia để nhận công việc mới. Thì bỗng nhiên, vì một lý do nào đó, tôi mở đài lên. Và ngay vào lúc đó thì người ta đưa tin.”
“Tin gì?”
“Tin về anh,Melvin. Chệch một phút thôi và tôi có thể sẽ không bao giờ biết về chuyện của anh. Và những chuyện đã xảy ra có thể sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Vậy là anh tin vào định mệnh à?”
“Không, tôi tin vào việc không phớt lờ những gì ngay trước mắt.”
“Chúng nói chúng sẽ giết anh đấy.”
“Và điều đó cho tôi hi vọng.”
“Anh mất trí rồi à?”
“Vì cớ gì chúng phải đe dọa tôi nếu như chúng không sợ tôi chứ?”
“Anh nên thấy sợ.”
“Tôi có sợ. Tôi sợ mỗi lần đặt chân vào sân.bóng. Hay đi vòng.tuần tra hồi còn là cảnh sát. Nhưng nỗi sợ không ngăn tôi làm việc của mình.”
“Vậy là anh vẫn ở lại?”
“Đúng vậy.”
Mars thở dài nhìn quanh phòng, như thể anh ta có thể tìm thấy câu trả lời quanh đây.
“Vậy thì, tôi cũng sẽ ở lại.”
“Không.được đâu, Melvin. Anh đã mất hai mươi năm cuộc đời rồi. Tôi sẽ không trở thành lý do khiến anh mất nốt quãng đời còn lại đâu.”
“Chà, như anh đã nói, đó là lựa chọn cơ mà. Chúng cố giết ta một lần rồi. Và chuyện ấy làm tôi tức điên. Và khi tôi tức điên, tôi chơi cừ nhất trên sân.bóng. Tôi gọi đó là sự hỗn loạn có kiểm soát.”
“Hẳn anh cũng vậy khi ta đấu nhau.”
“Phải. Ở vòng thứ hai, một tiền vệ bên đội anh bảo tôi chạy như một bé gái.”
“Anh ta vẫn luôn là một tên ngốc.”
“Tôi sẽ ở lại, Decker à. Nếu giờ tôi đi và có chuyện gì xảy ra với anh, tôi sẽ ám ảnh suốt quãng đời còn lại mất.”
“Thì có sao đâu? Chúng ta đâu phải bạn tri kỷ hay gì.”
“Nhưng anh mạo hiểm mạng sống của mình vì tôi. Anh khám phá ra phần quá khứ của tôi mà tôi chưa từng biết đến. Tôi không thể quay lưng lại với anh lúc này được.”
Decker chậm rãi gật đầu. “Jamison và Oliver sẽ không tiếp nhận chuyện này tốt lắm đâu.”
“Họ sẽ nghe nếu anh bảo họ là Bogart muốn họ về D.C. để nghiên cứu khía cạnh khác của vụ án trong khi ta tiếp tục điều tra ở đây.”
“Và anh nghĩ họ sẽ tin chuyện ấy?”
“Nếu anh kể với Bogart những gì xảy ra đêm qua, tôi nghĩ ông ấy sẽ thuận theo thôi. Có lẽ Mary sẽ quay về hoàn thành nốt mấy lằng nhằng pháp lý của tôi ở Texas. Nghe hoàn toàn hợp lý mà. Và Jamison thì đến D.C. Lúc đầu ta có thể đi cùng cô ấy để tránh bị nghi ngờ.”
“Nghe như một kế hoạch chiến đấu đấy. Và nếu mọi thứ trở nên rắc rối, hãy áp dụng chiến thuật hỗn loạn có kiểm soát của anh nhé.”
“Ngay sau túi quần tôi và luôn sẵn sàng.”
“Ta đang ở hiệp thứ tư 1 rồi, Melvin.”
1 Hiệp cuối trong một trận đấu bóng.
“Thời điểm tôi chơi hết sức đấy.”
“Tôi nghĩ ta sẽ cần hết sức lực của anh trong trận này,” Decker đáp.
“Và không có ai lại muốn đổi vị trí với tôi đâu. Kể cả anh, tôi cá là như thế.’
Decker nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
“Gì thế?” Mars hỏi.
“Lại là từ đó. Cô phục vụ ở quán ăn cũng dùng từ ấy.”
“Từ nào?”
“Đổi.”
“Đổi? Thế thì giúp gì được ta?”
“Tin tôi đi, có đấy. Thực ra, nó đã làm thay đổi gần như mọi thứ.”