← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 66

“CHÚNG TA ĐANG làm cái quái gì ở đây thế, Decker?” Jamison hỏi.

Họ đã bay đến D.C. và ngồi trong một phòng trống ở trụ sở của FBI.

Anh chỉ vào tập tài liệu để mở giữa bàn, trả lời cô, “Nghiên cứu một vụ án khác.”

“Nhưng mà tại sao chứ?”

“Vì vụ kia ta đến ngõ cụt rồi. Tôi không nói là chúng ta bỏ hẳn, nhưng tạm thời lúc này, ta sẽ tập trung vào một vụ khác.”

“Thế còn Mary Oliver?”

“Cô ấy về lại Texas giải quyết các khiếu nại pháp lý của Melvin rồi. Còn nhiều thủ tục giấy tờ cần nộp. Mà anh ấy cần số tiền ấy. Không thì anh ấy còn gì đâu.”

“Và Melvin? Anh ấy đâu rồi?”

“Quanh đây thôi, đang ở ẩn chút.”

Cô ngồi thụp xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hờn dỗi. “Tôi không thể tin được là anh mới bỏ cuộc”

“Tôi không bỏ cuộc.” Anh ngừng lời, rồi nói tiếp với vẻ cam chịu, “Chúng đã đe dọa tôi, ngay trong phòng nhà nghỉ ở Mississippi. Một kẻ cầm súng, đeo mặt nạ. Hắn nói nếu ta không lùi bước, chúng sẽ giết từng người một. Cô, tôi, Melvin, Davenport, Oliver, và thằng bé nhà Montgomery, tất cả mọi người. Chết hết.”

Jamison rướn người lên trước. “Mẹ kiếp. Vậy là chúng đang giữ Davenport hả? Anh nói với Bogart chưa?”

“Rồi, nhưng anh ấy đang lu bu. Huey đã sắp xếp cả đấy. Giờ anh ấy mắc kẹt ở đây.”

“Vậy chúng ta cứ, gì chứ, không làm gì hết hả?”

“Tạm thời thì không. Nhưng trong tương lai thì có thể.”

Cô nhìn vào những tập hồ sơ trước mặt họ. “Chẳng có vụ nào ở đây đáng nghiên cứu hơn cả.”

“Tôi đồng ý. Nhưng chúng ta cần hành động khôn ngoan.”

Cô lườm anh. “Nếu anh lo cho tôi, thì tôi có thể tự lo cho thân mình nhé. Tôi có súng mà.”

“Thực ra, tôi lo cho Melvin và Mary Oliver cơ.”

“Vậy là lũ tội phạm thắng rồi hả, có phải anh đang nói thế không?”

“Tạm thời thôi. Đây là một trận đấu dai dẳng, Jamison. Và đó giờ tôi vẫn luôn đấu những trận dài hơi.”

***

Cuối ngày hôm ấy, Decker gặp Bogart.

Bogart nói, “Tôi đang chuẩn bị cho mấy quan chức tới làm chứng ở Đồi Capitol trong vài tuần tới. Trong thời gian đó, tôi sẽ không thể ở giúp anh.”

“Vậy ra là Huey có lo lắng nhỉ?”

“Đó có thể không phải là một tín hiệu tốt.”

“Nó là tín hiệu tốt nếu chúng nghĩ ta có thể tìm ra bằng chứng chứng minh tội giết người của chúng.”

“Anh đã nhận lời đe dọa ngay tại phòng mình đấy, Decker. Những kẻ này không nói suông đâu.”

“Đồng ý, nhưng chúng ta vẫn chưa có bằng chứng gì.”

“Anh có thể sẽ không bao giờ tìm được bằng chứng.”

“Nếu tiếp cận được Roy Mars, thì chúng ta sẽ có cơ hội.”

“Có khi ông ta đang ở nước ngoài và ta không thể dẫn độ ông ta về đây.”

“Ta vẫn có một cơ hội.”

“Khả năng đi đời của anh nhiều hơn hẳn đấy. Lời khuyên tôi dành cho anh là hãy nằm yên và để mọi chuyện nguội đi. Tôi không thể cung cấp cho anh bất kỳ biện pháp bảo vệ nào đâu.” Bogart chăm chú nhìn Decker. “Nhưng tất nhiên là anh sẽ không nghe theo tôi rồi.”

“Thế không có nghĩa là lời khuyên của anh không tốt hay tôi không biết ơn. Nhưng, không, tôi không thể nghe theo. Đây là những kẻ sát nhân. Chúng cần phải trả giá. Đơn giản thế thôi.”

“Và nếu như anh chết khi đang cố bắt chúng?”

“Có người thực thi pháp luật nào không phải đặt câu hỏi đó cho bản thân mình mỗi ngày? Và họ vẫn mặc đồng phục mà ra khỏi nhà thôi.”

“Nhưng anh không còn là cảnh sát nữa.”

“Tôi vẫn cảm thấy như một cảnh sát.”

“Còn Mars thì sao?’

“Anh ấy sẽ đồng hành với tôi.”

“Anh có chắc làm thế là thông minh không?”

“Anh ấy lớn rồi. Chẳng gì tôi có thể làm mà ngăn anh ấy lại. Mà hợp sức lại thì chúng tôi sẽ an toàn hơn là đánh lẻ. Hai cựu cầu thủ chống đỡ cho nhau đấy.”

“Kế hoạch ban đầu của anh là theo dõi McClellan nếu ông ta cố liên lạc với mấy chàng ngự lâm còn lại. Kế hoạch ấy đã không thành công, chúng ta đã bị rút khỏi cuộc điều tra. “

“Tôi biết. Chúng ta sẽ phải xem xét vụ việc từ một góc độ khác.”

“Vậy là anh muốn tôi giữ Jamison ở lại đây à?”

“Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của anh. Cô ấy vẫn chưa biết tôi định làm gì đâu?”

“Trong khi hai người đâm đầu vào một con đường đầy chông gai hả? Nghe như năm 50 ấy. Jamison không giống một thiếu nữ gặp nạn lắm.”

“Không.”

“Vậy thì?”

“Thì đấy là kế hoạch của tôi. Jamison, mặc cho những khả năng của cô ấy, thì cô ấy vẫn không phải là một cảnh sát.”

“Mars cũng thế.”

“Anh ta khỏe hơn cả tôi và anh gộp lại. Tôi chẳng thể nói là tôi không thấy an toàn hơn khi có anh ta đồng hành. Mà đây lại là một vụ việc liên hệ đến anh ta nhiều hơn bất cứ ai trong.chúng ta. Và anh ta đã quyết tâm ở lại đến cùng.”

“Cơ bắp đấu lại với súng ư? Anh nghĩ bên nào sẽ thắng?”

“Cơ bắp đấu với trí não? Anh nghĩ bên nào sẽ thắng?”

“Vậy là anh đã lập kế hoạch?”

“Tôi có kế hoạch.”

“Đề phòng có gì xảy ra, muốn chia sẻ không?”

“Tôi không thể.”

“Tại sao lại không chứ?’

“Vì nó không được hợp pháp lắm và tôi không muốn gây rắc rối cho anh.”

“Anh có thể ít nhất cho tôi biết nó dựa vào đâu không?”

“Được. Kế hoạch dựa trên một sự tráo đổi tạm thời.”

Bogart nhìn anh đầy nghi ngờ. “Chính xác thì nghĩa là gì cơ?”

“Nghĩa là thế đấy, chính xác luôn.”