← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 67

BA CHÀNG LÍNH ngự lâm đều có mặt.

Trên một chiếc máy bay riêng. Không hơn không kém.

Chiếc máy bay của Danny Eastland. Hay đúng hơn, là của công ty mà ông ta xây dựng nên phần lớn nhờ các hợp đồng quốc phòng của chính phủ. Đây từng là vùng đất của những chiếc ốc tai 1 hồng trị giá nghìn đô và những chiếc lốp triệu đô. Giờ nó thường chứa phần mềm và nền tảng phản gián hơn, với giá trị mỗi chuyến một tỷ dollas.

1 Đai ốc có hai cánh để có thể vặn bằng ngón tay cái và một ngón tay vào đinh ốc hoặc bu lông.

Giờ đây, khi mà Eastland làm việc với vấn đề mạng mẽo nhiều hơn là súng đạn thì chiếc máy bay của ông ta lại càng to hơn. Chi phí sản xuất thấp hơn nhiều mà khả năng chọc lưới một nghìn tỷ byte nội dung nhảm nhí của Chú Sam 2 thì đem lại lợi nhuận cao hơn nhiều.

2 (Tiếng anh: Uncle Sam; viết tắt là U.S.) là biệt hiệu và hình tượng nhân hóa của Hoa Kỳ, thông thường được miêu tả là hình tượng ông già người Mỹ gốc Châu Âu mặc lễ phục gile, đầu đội mũ chóp cao có kiểu hoa văn cờ sao và sọc, thân hình cao gầy, để râu dê, phong độ tuấn tú, tinh thần khỏe mạnh.

Ba người đàn ông bấy giờ đã ngoài bảy mươi tuổi, ngày sinh nhật của họ đều cách nhau hai tuần. Họ từng là siêu sao ở Cain, ba công nhân nổi tiếng nhất bật lên từ cái thị trấn nhỏ bé.

Eastland, nhà tư bản lớn.

Huey, chính trị gia thành đạt.

McClellan, cảnh sát lão thành.

Họ là những hành khách duy nhất trên chiếc G5. Hai phi công ngồi cách họ một tấm cửa đóng kín ở phía trước.

McClellan rót đồ uống cho mọi người và ba người đàn ông đối mặt nhau quanh bề rộng của chiếc bàn gỗ gụ bóng loáng, trên độ cao hơn một nghìn km.

Vẻ ngoài của họ đã hư hao. Thể trạng bắt đầu teo tóp. Ai trong số họ cũng được hưởng những dịch vụ chăm sóc sức khỏe tuyệt vời, nên họ vẫn còn đến mười hay thậm chí hai mươi năm nữa, nhưng những năm ấy có nguy cơ sẽ không phải những năm tháng dễ chịu. Họ hiểu rõ khả năng này.”

Vẫn còn có phụ nữ trẻ theo đuổi Eastland, nhưng chỉ vì gia tài của ông ta thôi. Bà vợ thứ ba đã ngốn đủ của ông để ông không còn sẵn sàng dấn thân vào một cuộc hôn nhân pháp lý nào nữa. Giờ đây ông chỉ tập trung vào sự nghiệp của mình, và những khi ông thèm mùi tình dục, một người phụ nữ trẻ sẽ được trả tiền để phục vụ ông, rồi cô ả sẽ bị đưa đi ngay sau đó. Quy trình trơn tru. Ông đã có ba người con với ba bà vợ khác nhau rồi, lũ con ông đều là những nỗi thất vọng ê chề. Một đám con ngậm thìa bạc, vì ông đã phất lên quá sớm. Và ông vẫn chưa có cháu chắt, vì có vẻ như đám con vô dụng của ông thậm chí còn không cho ông một đứa cháu được. Gần đây, ông bắt đầu tự hỏi rồi đây ông sẽ để lại gia tài của mình cho ai.

Thurman Huey là một người đàn ông góa vợ. Người vợ gắn bó với ông hơn bốn mươi năm đã chịu thua trong trận chiến dai dẳng với căn bệnh ung thư vú vào mùa hè năm ngoái. Ông hiện đang được an ủi với bốn người con và mười hai người cháu của mình, cùng với cả một góa phụ thích hợp mới chuyển đến D.C. sau cái chết của người chồng trong cuộc hôn nhân kéo dài ba thập kỷ. Dẫu vậy người vợ quá cố của ông là một người không có thể thay thế được. Ông cảm thấy lạc lối khi giờ bà đã ra đi, nhưng ông phải quản lý ví tiền của cả cái quốc gia này nữa. Mỗi chu kỳ bầu cử lại có nhiều người vào Quốc Hội hơn, những người ngáng đường nhiều hơn là nắm quyền, nên công việc của ông ngày một khó khăn thêm. Nhiều năm trước, ông đã có thể rời Đồi Capitol và làm một chuyên viên vận động hành lang hoặc tư vấn viên, công việc chính của ông sẽ chỉ là gọi điện, ăn trưa và ăn tối, để dành mấy việc nặng cho bọn trẻ ranh rồi kiếm cho mình một tài sản kết sù. Giờ thì ông hi vọng ông có thể tận tâm tận lực cùng công việc hiện tại. Ông tin là ông đang cống hiến cho đất nước mình. Công việc này là thứ duy nhất ông còn.

Roger McClellan mặc thường phục. Ông ta là người nghèo nhất trong đám, vì lương cảnh sát trưởng ở một thị trấn nhỏ thì chưa bao giờ nhiều. Người phụ nữ ông đã kết hôn cùng bốn mươi năm trước hiện vẫn còn sống, nhưng đã bỏ ông được mười lăm năm rồi. Là do “những khác biệt không thể hòa giải”, một trong những lý do phổ biến nhất của các vụ li hôn. Nếu mà vợ cũ của ông có nhắc đến nhiều năm bạo hành thể xác trong đơn ly hôn thì mới đúng với sự thật hơn.cả. Con cái họ cũng đã phải trải qua chuyện tương tự. Chúng đã trưởng thành và đi xa, không bao giờ quay trở lại, bởi vì hà cớ gì mà chúng lại quay về cơ chứ?

Từ khi còn trẻ, McClellan đã rất nóng tính. Bất cứ khi nào thua một trận bóng ở trường trung học hay đại học - họ đã từng học chung tại Đại học Mississippi và cùng chơi bóng mà - hai chàng ngự lâm còn lại luôn phải giữ ông lại để ông không xô xát với các thành viên ở đội chiến thắng.

Huey nhấp một ngụm rượu. Eastland làm một ngụm lớn hơn.

Mcclellan tu hết cốc và đứng dậy rót cho mình một cốc khác.

Khi ông về chỗ, Huey hắng giọng nói, “Tôi thực sự tin là chúng ta đã qua được phần khó nhất rồi. FBI đã chính thức rút khỏi cuộc điều tra và quay trở về D.C.”

Eastland gật đầu, nhưng McClellan nhìn hai người bạn của mình như thể họ mới nói với ông rằng Trái Đất là một mặt phẳng vậy.

“Thật nhảm nhí, Hugh,” ông nói. “Hugh” là biệt danh mà chỉ có họ dùng với nhau.

Eastland lắc đầu, “Tôi không đồng ý, Mac. Chúng đã quắp đuôi chạy về D.C. rồi mà.”

“Đừng cả tin thế. Tôi đã ngồi đó và nghe tên béo...”

“Decker,” Huey chen vào.

“... tên béo ấy,” McClellan tiếp tục, “lải nhải luôn hồi về việc hắn sẽ xử chúng ta theo pháp luật và có thể tống chúng ta sau song sắt mà chẳng nhọc công tý nào. Hai người không nghe thôi. Nhưng tôi thì chắc chắn rồi. Tên đó sẽ tấn công. Tôi đã đối mặt với nhiều tên tội phạm trong đời. Hai người thì không. Tôi đã thấy cái nhìn đó nhiều lần trước đây. Tên đó sẽ tấn công.”

“Một khát vọng mơ hồ của hắn thôi,” Huey nói. “Tôi có đủ thẩm quyền xác nhận rằng cuộc điều tra đã chính thức kết thúc.”

“Đủ thẩm quyền!” McClellan hoài nghi. “Ở D.C. thì làm gì có chuyện ấy.”

Eastland nói, “Tôi đã cử tình báo đi theo dõi rồi, tôi không nói tại sao cả, thật đấy, tất nhiên rồi, và họ cũng đã đưa ra kết luận tương tự.”

“Đấy có phải những tình bão sáng dạ đã nghĩ Iraq có vũ khí hủy diệt hàng loạt không?” McClellan bật lại. “Vì nếu vậy, tôi sẽ không cược bất cứ mảnh đất nào vào cái trí thông minh chết tiệt ấy.”

Huey xuýt xoa. “Mac, làm ơn đừng tự tạo thêm chuyện nữa. Chúng không có bằng chứng. Không tài nào mà chúng có bằng chứng được đâu.”

“Ông đã quên mất Aaron Callahan, hay còn được biết với cái tên Roy Mars. Ông ta có bằng chứng. Và thằng khốn ấy còn sống.”

“Chúng tôi có nghe rồi,nhưng mà vẫn chưa thấy một bằng chứng xác thực nào về chuyện ấy cả,” Huey chỉ ra.

“Thằng quái nào lại đưa thằng nhóc da màu ấy ra khỏi tù ngoài ông già nó chứ? Mà làm thế quái nào mà Callahan lại đi cưới một con da màu chứ? Tôi không thể hiểu được. Ông ta đã là một người trong nhóm mà.”

Eastland nói, “Ông ta chưa từng trong nhóm. Ông ta tham gia, được trả công. Chưa từng cùng hội cùng thuyền. Ông ta chỉ muốn tiền thôi.”

“Ông ta đã có cùng suy nghĩ,” McClellan không chịu thua. “Nghĩ những gì một người da trắng nên nghĩ. Ý tôi là vậy đấy.”

“Và nếu như ông không săn đuổi ông ta sau khi xem cái bản tin trên ESPN ấy, thì ta đã không rơi vào tình huống này,” Eastland gắt. “Ông chưa từng nghe đến câu ‘để con chó ngủ yên' à? Hàng thập kỷ qua, ông ta chưa từng để lộ bí mật của chúng ta, Mac. Và rồi ông chọc vào tổ ong bầu, giờ thì nhìn xem.”

McClellan thốt lên, “Tôi không sống với thanh gươm treo trên đầu đâu. Ông có nhiều tiền để thuê luật sư giỏi tùy ý. Ông có thể phản biện được. Tôi thì không. Tôi dành cả đời mình để bảo vệ công chúng, Danny, trong khi ông làm giàu và ngày một giàu hơn, còn Hugh thì kiếm cho mình một văn phòng lớn ở D.C. Thế nên thứ lỗi cho tôi khi tôi muốn tự vệ nhé.” McClellan trông sôi máu đến nỗi ông ta có thể nhảy qua bàn mà vồ lấy Eastland.

Rõ ràng là cảm nhận được điều này, Huey nhanh chóng nói: “Được rồi, hãy bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ. Ta không thể mất trí vào lúc này. Thôi nào, Mac. Bọn tôi không phải kẻ thù của anh.”

McClellan lườm Eastland thêm một lúc nữa rồi ngồi xuống.

Huey nói, “Giả như ông ta còn sống, tại sao giờ lại ra mặt? Ông ta cũng sẽ vào tù luôn.”

“Lạy Chúa, hai người,” McClellan thốt lên. “Hai người đã vươn cao đến mức hai người tự phụ nghĩ rằng mình khôn hết phần thiên hạ. Hắn chẳng cần phải ra mặt. Cứ gửi thư điện tử những gì hắn có đến tờ New York Times. Hoặc CNN. Hoặc Bộ Tư pháp. Ông biết rõ hắn nắm gì trong tay. Hắn lấy cắp từ chúng ta. Ta đã thật ngu ngốc khi vén áo cho người xem lưng.”

“Ông ta đã có thể làm thế bất cứ lúc nào trong suốt bốn mươi năm qua,” Eastland kiên nhẫn chỉ ra. “Nhưng ông ta không làm thế.”

“Và như Danny khuyên, để con chó ngủ yên lần này, chúng ta sẽ vượt qua thôi,” Huey nói thêm.

“Và mọi thứ cứ tiếp diễn như chúng vốn đang vận hành,” Eastland nói. “Đừng làm chao đảo con thuyền này.”

McClellan lắc đầu. “Các ông không hiểu. Các ông không nhìn ánh mắt Decker. Và tôi có nghiên cứu về hắn rồi. Hắn là một trong những cảnh sát thông minh nhất vùng Trung Tây. Hắn ta được đề nghị làm việc với một đội đặc nhiệm mới do FBI thành lập. Nhưng bỏ qua chuyện đó, tôi vẫn có thể đọc được ánh mắt của một người. Như hồi xưa tôi đọc vị được bọn tiền vệ trên sân bóng. Ai đã đoán được nhiều ý đồ hơn tôi trong hội nghị trường ba năm cuối, hả? Ai chứ? Nói tôi nghe!”

“Không ai cả,” Eastland mệt mỏi trả lời. “Mac song phương, ra và vào.”

“Chính xác. Và tôi đang nói với các ông rằng tên đó không dễ chịu khuất phục đâu.”

“Phải, ông đã nói khá rõ ràng rồi,” Huey nói.

Eastland hỏi, “Chính xác thì ông muốn chúng tôi làm gì, Mac? Cứ ngả bài đi.”

McClellan tu nốt ly rượu và cân nhắc câu trả lời.

“Nếu là hồi xưa thì câu trả lời rõ ràng rồi.”

Eastland liếc nhìn Huey. Huey vẫn dán mắt vào McClellan.

“Ông đang gợi ý là, gì chứ, cho anh ta đi đời hả?”

Huey nói, “Đó là năm mươi năm trước, Mac. Đây là một thời điểm khác. Một thế giới khác rồi.”

McClellan đập tay xuống bàn. “Hồi đó lối sống của ta bị đe dọa và ta hành động. Ta chẳng để con chó nào ngủ yên cả. Giờ chúng ta lại bị đe dọa. Và tôi muốn nói là ta cần phải hành động. Thế giới chưa thay đổi nhiều đến thế đâu. Thực ra, con lắc đang quay về vị trí cũ. Ông cứ nhìn quanh xem. Các chính trị gia đều nói về chuyện ấy. Luật pháp bị làm lơ. Chết tiệt, Hugh từ vị trí ấy ông tự quan sát được đấy. Mọi người đã chán ngán cái màn tào lao này rồi. Đến lúc rồi. Quỷ thần ơi, vì tương lai của nước Mỹ chứ không phải gì đâu.”

Huey đưa mắt nhìn hướng ra ngoài cửa sổ máy bay, đến những đám mây trắng bên dưới họ. “Những gì ta làm hồi ấy là ngu ngốc. Ta còn trẻ dại và nóng nảy. Đấy là một sai lầm.”

“Ông không thực sự tin thế,” McClellan nói.

Huey đối mặt ông ta. “Tất nhiên là tôi tin thế. Tôi là một luật sư. Tôi đã là thành viên của Quốc Hội trong hơn ba thập kỷ. Tôi là chủ tịch của ủy ban được cho là quan trọng nhất trên Đồi Capitol.”

“Toàn vớ vẩn,” McClellan nói, lắc cái ly rỗng của mình. “Chẳng có nghĩa đếch gì lúc này. Chết tiệt! Thế nên đừng có lôi ra mà lòe tôi, ngài Cao lớn và Hùng vĩ 1 ạ.”

1 Ý nói Huey kiêu ngạo.

“Tôi là Giám đốc điều hành của một công ty giao dịch thương mại, Mac,” Eastland nói. “Đây không phải những năm 60 nữa. Hugh đúng đấy. Chúng ta đâu còn là bọn trẻ trâu suy nghĩ bằng mông nữa.”

McClellan chỉ tay vào họ. “Chính những thái độ như vậy đã dẫn đất nước này thụt lùi như hiện nay. Chuyện xấu xảy ra khi những người tài không làm gì cả.”

Eastland trao đổi một cái nhìn khác với Huey.

Huey nói, “Ta luôn bỏ phiếu trước khi hành động, đúng không?”

Eastland nói, “Đúng.”

Huey nói, “Và phiếu của tôi là trừ khi tình hình thay đổi, chúng ta sẽ lùi bước và không làm gì thêm cả.”

Eastland nói: “Tôi cũng vậy.”

McClellan trừng mắt nhìn họ một lúc lâu trước khi nói, “Hai người đã thực sự biến thành hai gã hèn nhát như đàn bà.”

“Chúng tôi đang thực tế, Mac,” Huey nói. “Và chúng tôi đã bỏ phiếu. Ông phải tôn trọng điều đó.”

McClellan nói, “Tôi có. Bây giờ thôi. Nhưng nếu tình thế thay đổi, hai người sẽ tôn trọng việc ta giết lũ khốn ấy chứ?” Khi hai người còn lại không nói gì, ông lên giọng. “Có hay không? Hay lại bỏ phiếu rồi quắp đuôi mà chạy?”

“Nếu có biến, ta sẽ hành động,” Eastland nói, và Huey gật đầu.

“Ý ông là, ta sẽ giết chúng,” McClellan đính chính.

“Nếu thực sự đến nước đó,” Eastland đáp. “Tôi sẽ không vào tù vì chuyện này đâu. Đã quá lâu rồi, và tôi nghĩ ta đã trả đủ nợ. Ta đã làm nhiều việc có ích cho thế giới.”

“Amen nhé,” Huey nói. “Một đời cống hiến. Cân bằng đấy. Với những gì ta đã làm,” ông nói thêm. “Năm mươi năm chính trực điểm vài hành động nông nổi mà giờ ta hối hận. Tôi đã giúp rất nhiều người. Lương tâm của tôi giờ đã rõ. Chúa đã tha thứ cho tôi, tôi thực sự tin vậy.”

“Tôi cũng thấy vậy, Eastland nói. “Tôi đã đem hàng triệu dollas cho từ thiện. Cố gắng biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn. Tôi còn tài trợ cho các chương trình hỗ trợ trẻ da đen và trẻ Mễ nữa. Giúp đỡ chúng một chút. Phần đông bố chúng đều đã vào tù. Thật đáng buồn. Nhưng tôi đã bù đắp lại quá khứ. Tôi cảm thấy tốt, về con người của tôi bây giờ. Ai cũng phạm sai lầm khi còn trẻ. Ta cũng vậy. Nhưng có thể nói là, ta đã trả được món nợ ấy.”

“Hai người có thể hối hận về quá khứ, tôi thì chắc chắn không,” McClellan cáu kỉnh.

“Ông cần im miệng đi,”_Eastland có vẻ cảnh giác. “Thế giới thay đổi rồi. Ông không thể làm cảnh sát trưởng, ngay cả ở Mississippi, mà nói năng như vậy. Không thể. Ông cứ nghĩ thế nếu ông muốn, nhưng vì Chúa, giữ những ý nghĩ ấy trong đầu thôi.”

“Chắc rồi, cái đồ lo lắng về ba cái vấn đề đúng đắn chính trị tào lao,” McClellan gầm gừ. “Đừng nói là hai người đã biến thành cái đám chết tiệt ấy.”

Eastland nói, “Tôi đang nói là thế giới này đã thay đổi. Tôi đã tiếp xúc với rất nhiều người da đen. Giám đốc tài chính của tôi là người da đen. Tôi có một người bạn thân là da đen nữa.”

“Và tôi có các thành viên ủy ban da đen,” Huey nói thêm. “Và đại diện cho Mississippi, tôi chắc chắn có rất nhiều cư dân da đen. Không phải là tôi đồng tình với toàn bộ những đòi hỏi của họ, chủ yếu họ đòi hỏi thêm trợ cấp từ chính phủ. Nhưng họ đang sống ở đây và họ sẽ không đi đâu cả.”

“Nhảm nhí, tôi chắc rằng ông yêu chúng rồi,” McClellan nói. “Yêu chúng như thể chúng là da trắng.”

“Tất nhiên là không,” Eastland đáp. “Nhưng ta vẫn phải đối phó với họ. Đấy là vấn đề.”

“H1ồi đó ta đã chiến đấu rất tốt mà,” Huey nói. “Và thật không may, chúng ta đã thua. Chúng ta phải đối phó với tình cảnh. Nhưng nó không thay đổi cách ta nghĩ, nó không thay đổi được cách ta sống. Nếu không tôi đã mất việc, còn Danny mất cả công ty. Thời thế khó khăn hơn nhiều, Mac. Anh biết mà. Ta phải biết tính toán. Thực sự là vậy. Nhưng tôi có hối hận việc giết chóc. Có nhiều cách khác để bày tỏ quan điểm. Ta không cần giết ai cả, đặc biệt là lũ trẻ. Tôi vẫn còn nghĩ đến chuyện đó.”

“Nếu ông già anh nghe được,” McClellan nói giọng khinh bỉ. “Ông ấy sẽ đội mồ sống dậy mất. Đàn ông như thế mới gọi là có lập trường. Ông bạn ơi, ông chỉ nhích được 1cm còn người ta đi cả cây rồi. Một đứa bé da màu sẽ lớn lên thành một người da màu trưởng thành. Rồi giờ còn có bọn ái nam ái nữ. Bọn chuyển giới quái đản. Anh có chắc đây là nước Mỹ không? Hả?.”

“Nếu tình thế thay đổi,” Eastland nói, “Tôi hứa với anh, ta sẽ hành động. Tôi có nguồn lực. Sẽ ổn thôi.”

“Tôi muốn tham gia,” McClellan nói. Ông ta liếc nhìn Huey. “Nhưng tôi không nghĩ tay nghị sĩ can đảm của chúng ta muốn thế. Ông ấy có quá nhiều thứ để mất, để mà chiến đấu như hồi xưa, đúng không Hugh?”

McClellan tự rót cho mình một ly rượu nữa, còn Huey và Eastland ngồi nghiêm trang trên ghế của mình. Ông ta giơ ly rượu đầy lên. “Chết tiệt, hai ông bạn, ít nhất cũng hưởng ứng đi chứ. Nâng ly cho Ba chàng lính ngự lâm.”

Hai người đàn ông còn lại miễn cưỡng nâng ly.

McClellan uống cạn, thả cái ly rỗng xuống thảm và lẩm bẩm, “Và hãy hôn tạm biệt nước Mỹ già một cái hôn Mỹ miều.” 1

1 Bản gốc: “And let’s just kiss the good old US of A goodbye.” Chơi chữ, USA hay US đều có nghĩa là Hợ chủng quốc Hoa Kỳ.

Đoạn, ông ta chỉ Eastland. “Nhưng khi tình hình thay đổi, và chắc chắn sẽ thế, để thằng béo cho tôi. Nó dám đe dọa tôi trong chính văn phòng chết tiệt của tôi. Không thằng nào thoát được khi cả gan như vậy cả. Nên Decker sẽ do chính thằng này xử. Hiểu chưa?”

Eastland nói, “Tin tôi đi, anh ta là phần ông.”