← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 68

“ANH CHẮC ÔNG ta không có ở nhà chứ?”

Họ đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khiêm tốn của Roger McClellan. Ngôi nhà đặt trên một khu đất rậm rạp bên cạnh một con đường nông thôn đầy sỏi đá, cách trung tâm thành phố Cain, Mississppi khoảng 20 phút đi xe.

“Ông ta đang tham dự hội nghị của các cảnh sát trưởng ở Jackson nên sẽ không trở lại cho đến ngày mai.”

“Sao anh biết?”

“Tôi có nguồn tin từ FBI.”

“Có đáng báo động không?” Mars lo lắng hỏi.

“Không. Ông ta là cảnh sát trưởng mà. Ai sẽ đột nhập vào đây?”

“Chà, rõ ràng là chúng ta rồi.”

“Tôi vào cho. Anh ở lại trong xe đi.”

“Đừng, hai người sẽ nhanh hơn đấy.”

“Anh chắc chứ?”

“Không, nhưng cứ tiến hành thôi,” Mars nói. Họ ra khỏi xe và nhanh chóng băng qua con đường sỏi đá, vòng ra phía sau ngôi nhà. Decker soi đèn vào ổ khóa. “Chỉ có một khất thôi. Ta sẽ không cần đến súng. Chờ chút.”

Anh luồng nhíp vào ổ khóa, xoay vặn một chút, và cánh cửa mở ra.

Họ di chuyển vào trong nhà và Decker đóng cửa lại sau lưng họ.

“Chính xác thì chúng ta đang tìm kiếm cái gì?” Mars hỏi.

“Văn phòng của McClellan bị thiếu một bức ảnh.”

“Được rồi.”

“Đấy chính là cái mà ta tìm kiếm.”

“Nhưng cái đó thì chứng minh được gì?”

“Chứng minh rằng thực sự đã có một sự hoán đổi.”

“Nghĩa là sao?”

Decker nhìn anh ta một cách kỳ lạ. “Hãy tìm trước và rồi ta có thể bàn về nó sau.”

“Nhưng tại sao lại ở đây?”

“McClellan là người cứng rắn. Ông ta có kế hoạch riêng. Khi ông ta biết chúng ta đang ở trong thị trấn, tôi chắc là ông ta liền gỡ bức ảnh xuống, vì chiến lược của ông ta sẽ là mời chúng ta vào và ‘trò chuyện’. Sau khi chúng ta rời đi, ông ấy sẽ không treo ảnh lên nữa.”

“Tại sao chứ? Ông ta nghĩ ta sẽ đột nhập vào đồn cảnh sát và cố trộm nó hay gì? Thật điên rồ.”

“Không, vì thằng chó đẻ ấy bị hoang tưởng. Ông ta thậm chí sẽ không tin người của mình. Và ông ta cũng sẽ không phá hủy nó. Đối với ông ta, điều đó có nghĩa là ông ta bị đánh bại. Ông ta sẽ đem thứ khốn nạn ấy về nhà.”

Họ bắt đầu khám xét tầng dưới của ngôi nhà hai tầng.

“Chết tiệt,” Mars kêu lên khi họ kiểm tra xong giá sách. “Tên này chắc chắn vẫn còn hoài niệm quá khứ. Tất cả chỗ sách này đều nói về sự thượng đẳng của chủng da trắng, đàn áp người như tôi, cung cấp vũ trang cho người da trắng để dành lại đất nước.”

“Tôi không biết là chúng ta đã đánh mất đất nước đấy” Deker nói.

“Buồn cười đấy.”

“Thực ra thì không đâu. Rất nhiều quyển trong số này được viết trong vòng năm năm đổ lại. Thế có vẻ như là vẫn còn một lượng khán giả tương đối hoài niệm ‘những ngày xưa cũ’.”

Mars lắc đầu. “Liệu có bao giờ thôi không chứ?”

“Không thể nói trước được. Tôi chỉ muốn bức ảnh thôi. Lên tầng nào?”

Chỉ có ba phòng trên tầng hai. Một là phòng tắm, một là phòng ngủ và phòng cuối cùng là văn phòng tại gia của McClellan. Căn phòng rộng khoảng 5 mét vuông. Trong phòng có một máy tính đặt trên chiếc bàn gỗ thông cũ kỹ. Giá chất đầy sách và tạp chí, và một cuốn nhật ký đen nằm cạnh máy tính. Một quả địa cầu ở góc còn lại trên bàn làm việc. Cạnh đó là một quả địa cầu và mấy cây bút kiểu cổ điển đựng trong hộp kính với một bút mực và dụng cụ mở thư màu bạc đặt trên cùng.

Decker nghiên cứu chiếc máy tính trong khi Mars lật giở quyển nhật ký.

“Tìm được gì hữu ích không?” Decker hỏi.

“Ý anh là một lời thú tội có ký tên ý hả? Không. Toàn chuyện tào lao. Chủ yếu là mấy thứ đồi trụy, viễn tưởng về thế giới trong mơ của ông ta. Và thử đoán xem? Dân da màu như tôi không có chỗ ở đấy.” Anh ta đặt quyển nhật ký xuống và bắt đầu lục lọi ngăn kéo.

Decker ngồi xuống trước máy tính và gõ bàn phím. “Máy tính có mật khẩu. Cũng dễ hiểu.”

Anh nhập thử một số mật khẩu khả dĩ. Không cái nào đúng.

Decker ngả lưng ra ghế, suy nghĩ một lúc trong khi Mars chuyển sang xem xét cái kệ.

“Lật từng trang một nhé, Melvin. Như ta đã làm dưới nhà. Ông ta có thể đã lấy nó ra khỏi khung và kẹp nó vào một quyển tạp chí.”

Decker tiếp tục thử mật khẩu. “Trúng rồi.” cuối cùng anh thốt lên.

Mars đến đứng sau vai anh. “Mật khẩu là gì thế?”

“Tên của vị vua phân biệt chủng tộc, ‘George Wallace’ 1 , viết hoa hết.

1 Thống đốc thứ 45 của Alabama trong bốn nhiệm kỳ. Ông nổi tiềng là một chính trị gia phân biệt chủng tộc. Tuy nhiên, cuối thập niên 70, ông công khai xin lỗi những nhà hoạt động dân quyền da đen. Trong nhiệm kỳ cuối của mình ông còn bổ nhiệm người da đen vào các vị trí trong bộ máy nhà nước.

“Anh đùa tôi à?”

“Hãy xem cảnh sát trưởng đáng mến của chúng ta hứng thú với cái gì trên mạng.”

Decker mở trình duyệt Web và xem lịch sử tìm kiếm.

“Chà, toàn về mấy nhóm da trắng thượng đằng, công lý dân phòng, và các trang Web mà về cơ bản là không mấy hứng thú với đa dạng sắc tộc hay gì.”

“Sốc đấy.”

“Giờ xem hòm thư điện tử nào.”

Decker tỏ vẻ thất vọng. “Được rồi, một là ông ta thông minh, hai là cổ lỗ. Không có thứ nào. Tôi còn không tìm ra lấy một cái tài khoản.”

“Còn gì nữa không?”

“Ổ cứng khá sạch. Không có nhiều thứ để xem cho lắm. Ông ta chủ yếu dùng cái này để xem mấy cái vớ vẩn từ đám người cùng chí hướng cố chấp của ông ta.”

Decker tắt máy tính và cùng Mars kiểm tra các cuốn sách và tạp chí trên kệ. Một giờ trôi qua, họ đã lật giở xong từng trang một mà vẫn không tìm thấy gì cả.

Mars nói, “Tôi hy vọng chúng ta không lãng phí một vụ đột nhập để tìm không ra gì cả. Vì nếu bị bắt, tôi sẽ về lại với tù. Và anh sẽ đi cùng luôn.”

“Nếu McClellan bắt được ta, tống tù sẽ chẳng là cái đinh mục gì so với những gì ông ta sẽ làm với chúng ta.”

“Phải rồi.”

Decker nhìn quanh phòng. “Ta đã lục lọi mọi ngóc ngách.”

“Chà, có lẽ không ở đây. Chắc là ông ta có chỗ giấu đồ khác.”

Decker nói, “Có thể, nhưng có linh cảm mách bảo tôi rằng ông ta thích giữ mọi thứ gần nhà.”

“Ta đã kiểm tra mọi chỗ có thể để giấu một bức ảnh.”

Decker liếc nhìn anh ấy. “Anh biết không, anh không thể giấu một vật ba chiều trong một mặt phẳng. Nhưng ngược lại thì có thể đấy.”

“Anh đang nói gì đấy.”

Decker đặt tay lên quả địa cầu.

“Tôi không theo kịp anh.”

“McClellan không có vẻ là một người mang hơi thở thời đại. Trái đất này có quá nhiều sự đa dạng, vậy tại sao thứ này lại nằm ngay trên bàn làm việc, gần ông ta như vậy? Để ông ta có thể kiểm tra xem những người không cùng màu da với mình đang sống ở đâu à? Tôi không nghĩ thế.”

Decker cúi xuống nghiên cứu bề mặt quả địa cầu. Anh lần ngón tay theo đường xích đạo, dùng móc tay ấn nhẹ, thăm dò. Rồi anh lại chuyển sang Vòng Bắc cực, di chuyển dần xuống phía Nam. Ngón tay anh dừng lại ở một điểm gần đáy Greenland.

“Đưa tôi cái dụng cụ mở thư.”

Mars làm theo lời anh.

Decker cẩn thận chèn một đầu vào một đường nứt nhỏ trên quả địa cầu. Anh nhẹ nhàng gạt dụng cụ lên xuống.

“Cái thứ chết tiệt ấy sắp bung ra đấy,” Mars kêu lên.

Quả địa cầu thực sự tách ra thành hai nửa kim loại, nhưng phần đáy vẫn nối liền nhau.

Và nằm trong quả cầu là một bức ảnh được cuộn lại.

Decker lấy bức ảnh ra. “Tôi để ý thấy các mép không khớp nhau lắm. Nó đã được mở ra trước đây. Ta sẽ chụp lại cái này rồi đặt nó về chỗ cũ, sau đó ghép lại quả địa cầu. Tôi không muốn ông ta biết được ta đã tìm ra nó.”o

Mars đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh như thể đấy là một con rắn chuông chuẩn bị tấn công mình.

“Decker, anh có biết trong ảnh là ai không?”

“Tôi nghĩ là tôi biết.”

Anh chậm rãi duỗi ảnh ra và nhìn vào tấm hình.

“Có đúng như anh nghĩ không?” Mars nói.

Decker từ tốn giơ tấm ảnh ra trước mặt Mars. “Có.”

Khi Mars nhìn thấy những người trong bức ảnh, đầu gối của anh ta khuỵu xuống. Decker phải níu lấy cánh tay anh ta để đỡ anh ta đứng được.

“Mẹ kiếp, tôi không thể tin được,” Mars kêu lên, tay anh ta bám chặt vào cạnh bàn.

“Cũng khá là rõ rồi đấy,” Decker nói.

“Cái này nghĩa là quái gì chứ?”

“Nghĩa là cuối cùng ta cũng có một cơ hội.”