CHƯƠNG 69
TẠI VĂN PHÒNG FBI ở Washington, sáu người tụ lại để họp: Decker, Mars, Bogart, Milligan, Jamison và Oliver.
Bogart nói, “Như mọi người đã biết, chúng ta được yêu cầu rút khỏi cuộc điều tra để làm việc, ừm, khác. Nhưng ta vẫn chưa từ bỏ công cuộc tìm Lisa Davenport. Chúng ta vẫn đang cố gắng không ngừng không nghỉ.”
“Có manh mối nào chưa?” Jamison hỏi.
Milligan lên tiếng. “Một vài, nhưng chẳng đến đâu cả. Không đòi tiền chuộc. Khônhìng liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào. Thật kỳ lạ.”
Mars nhìn sang Oliver. “Mấy việc với tòa án ở Texas sao rồi?”
“Có cả tin xấu lẫn tin tốt,” cô nói. “Tin tốt là có vẻ Texas không tìm cách tống cậu vào tù nữa. Như tôi đã nói.”
“Đấy là một tin tuyệt vời,” Jamison nhận xét.
“Tin xấu là bù lại, có vẻ như họ sẽ chống lại đến cùng những yêu cầu bồi thường tôi đệ trình cho việc anh bị tấn công trong tù.”
“Không có gì đáng ngạc nhiên,” Decker nói. “Họ làm thế để cố giữ thể diện thôi.”
Bogart nói, “Decker đã kể về cuộc gặp gỡ giữa Roy Mars với Melvin và sự thật là ông ta không phải cha đẻ của Melvin. Và dù tôi tin rằng ‘Ba chàng lính ngự lâm’có mối liên hệ tới tất cả những chuyện này, bao gồm cả sự biến mất của Davenport, mà không có bằng chứng chắc chắn thì tôi cũng chịu thua.”
Decker nghiêng người về phía trước. “Roy ít nhiều đã khẳng định giả thuyết của chúng ta. Đó là ông ta chạy trốn sau khi tách khỏi đám bạn phân biệt chủng tộc. Nhưng ông ta nắm giữ bằng chứng chống lại chúng. Ông ta giữ chúng trong hộp đảm bảo. Bằng chứng ấy sẽ lật đổ một số người quyền lực vì những tội ác chúng gây ra cách đây năm thập kỷ.”
“Ông ta có nói những kẻ này là ai không?” Oliver hỏi. “Anh có đề cập đến cảnh sát trưởng.”
“Có, ông ấy có nói. Và việc của chúng ta là tìm ra Roy và bằng chứng ấy.”
“Decker, chúng ta vẫn đang cố làm vậy mà,” Jamison có vẻ bực bội.
“Tôi biết mà, Alex. Tôi chỉ cảm thấy là bây giờ cơ hội chúng ta có tốt hơn thôi.”
“Tại sao chứ?”
“Ta có thể đang nắm át chủ bài.”
“Anh giải thích được không?” Milligan đề nghị.
“Melvin và tôi đã khám phá chút. Và chúng tôi tìm thấy một thứ có thể giúp lật mở lại vụ án này.”
“Chà, đừng khiến chúng tôi hồi hộp nữa, Decker,” Jamison kêu lên.
“Nó chứng minh rằng thực sự đã có một vụ hoán đổi.”
“Một vụ hoán đổi?”
“Đúng vậy.”
“Chính xác thì là thế nào?”
“Nghĩa là trong vụ này, có một người đã hoán đổi với người khác,” Anh rút một thứ từ túi quần ra. “Và bằng chứng đây.” Anh giơ bức ảnh ra cho mọi người đều nhìn được.
Một cái ghế bị hất tung và có tiếng chân chạy ra cửa.
Nhưng cánh cửa đã bị khóa mất rồi.
Mary Oliver quay lại đối mặt với tất cả, khuôn mặt cô nhăn nhó xấu xí.
“Thằng khốn!” Cô ta gào lên với Decker. Rồi cô lao thẳng về phía anh, nhưng Bogart đã túm lấy cánh tay cô và quật cô ta vào tường.
Milligan và Jamison lúng túng.
Decker nhìn xuống bức ảnh trên tay. “Đây là bức ảnh chụp cảnh sát trưởng của Cain, Roger McClellan.” Anh ngừng lại, rồi nói nốt. “Và Mary Oliver.”
Bogart dựng lại chiếc ghế mới đổ và chỉ cô ta. “Ngồi đi.”
Oliver gắt gỏng, “Đừng ra lệnh cho tao. Cho tao ra khỏi đây ngay. Đây là một cuộc bắt bơ sai trái.”
Jamison nói, “Nhưng đó là cô trong ảnh. Với McClellan.”
“Thì sao? Có luật nào cấm chụp ảnh à?” Cô ta đi quanh Bogart. “Nếu các người không thả tôi đi ngay bây giờ, tôi sẽ đệ một đơn kiện lớn chống lại Cục đến nỗi bài đăng tiếp theo của các người sẽ là ở văn phòng giải quyết việc làm đấy.”
“Tôi không nghĩ thế đâu,” Decker lên tiếng. “Như tôi đã giải thích trước với Đặc vụ Bogart, cô sẽ bị bắt giữ cho tội bắt cóc Lisa Davenport.”
“Davenport? Mày điên rồi à? Các người không có bằng chứng gì để buộc tội tôi cả.”
“Vào lúc muộn như vậy, cô ấy chỉ mở cửa cho người cô ấy quen. Hiện trường vụ án được dựng lên để chúng tôi nghĩ rằng một cuộc chiến kinh hoàng đã diễn ra trước đó. Nhưng không phải vậy.”
“Và tại sao không nói tao nghe động cơ để tao bắt cóc cô ta?”
“Để hoán đổi. Davenport không còn đây nữa, cô tình nguyện giúp chúng tôi điều tra. Cô đóng vai một đồng đội chân thành một cách đầy thuyết phục, thậm chí còn tỏ vẻ tội lỗi chút đỉnh. Nhưng khi Davenport biến mất, cô nhảy vào ngay giữa cuộc điều tra. Cô báo lại từng ly từng tý động thái của chúng tôi cho McClellan, người mà có lẽ có cả tay trong ở Texas nữa. Khi chúng tôi bàn về việc đến nhà Melvin, cô vớ lấy điện thoại ngay. Cô nói là trả lời tin nhắn từ một người bạn ở Texas, liên quan đến mấy vụ kiện của Melvin. Nhưng mà, tôi đã ngồi ngay cạnh cô, và tôi chưa bao giờ nghe thấy tiếng điện thoại, hay thậm chí một tiếng rung. Cô chỉ lấy cớ để cảnh báo đồng phạm của mình những gì chúng tôi định làm, để chúng có thể đến đó trước jvà kiểm tra chỗ đó. Sau đó, tôi chắc là cô đã nhắn lại với chúng về chỗ giấu đồ trong garage mà Melvin đề cập đến. Đấy là lý do mà chỗ đó đã có người mở ra kiểm tra trước chúng tôi.”
Milligan giận dữ nói, “Và sau đó chúng còn cố giết chúng tôi!”
“Các người thật điên rồ. Tôi còn không quen McClellan. Bức ảnh đó chụp trong một sự kiện. Tôi chụp rất nhiều ảnh.”
“Dừng màn kịch lại đi, Oliver,” Decker nói. “Cô không bỗng nhiên mà tiếp quản vụ của Melvin. Cô được yêu cầu làm thế.”
Mars nhìn thẳng cô ta. “Tất cả những câu hỏi đó về gia đình tôi, bố tôi, hoặc ít nhất là người tôi nghĩ là bố tôi. Cô bòn rút thông tin từ tôi trước cả khi họ quyết định hành quyết tôi. Cô đã cố để xem tôi có biết chỗ cái thứ trong chiếc hộp ấy không?”
“Tôi đã hết mình vì cậu.”
Bogart nói, “Sau khi Decker cho tôi xem bức ảnh đó, tôi đã tìm chút thông tin. Công việc pháp lý của cô chỉ là chiếu lệ. Và khi Decker bị bắt giam lại, Decker mới là người cứu anh ấy trước tòa, chứ không phải cô. Và tôi cũng đã kiểm tra cái ‘đơn kiện’ cô đại diện cho Melvin kiện bang Texas. Nó chưa bao giờ tồn tại.”
“Tôi đoán là với tư cách tay chân của một kẻ phân biệt chủng tộc như McClellan, cô không thể thực sự giúp được một người da đen,” Decker nhấn mạnh. “Nhưng mà mấy cái đó không quan trọng. Chúng tôi bắt cô vì tội bắt cóc tương đương với hai mươi năm trong nhà tù liên bang đấy. Và nếu Davenport đã chết, cô có thể đang phải đối mặt với án tử hình.”
“Mày không có bằng chứng gì cả! Và cái đơn kiện ở Texas ư? Tôi cũng có được trả công để làm thế đâu,” cô ta nói thêm, chỉ ngón tay cái về phía Mars. “Chắc là có sai sót gì thôi. Tôi chắc chắn có thể kiểm tra lại.” cô ta nói kèm một nụ cười ngớ ngẩn.
Decker nhìn Bogart, “Cô ta cần nhiều bằng chứng hơn đấy.”
“Chúng tôi đã có lệnh khám xét nội dung điện thoại và các tài khoản trực tuyến của cô.”
“Dựa trên cái gì?” Oliver hét lên.
“Dựa trên thực tế rằng cô là bạn thân thiết của một đối tượng trong cuộc điều tra. Những trùng hợp lớn vậy không tồn tại đâu. Thẩm phán đã ban lệnh, đồng ý với lý lẽ của chúng tôi.”
Decker nói, “Và có bốn thư điện tử giữa cô và McClellan. Cô báo cáo cho ông ta nhất cử nhất động của chúng tôi. Đó là hành vi cản trở tư pháp. Ngoài ra còn có một tin nhắn cô nhắc đến tên viết tắt LD và hỏi về tình trạng của cô ấy.” Decker rướn lên. “Giờ thì, nếu cô vẫn nghĩ chúng tôi không đủ chứng cứ để bắt được cô, thì cứ thử đứng dậy mà đi khỏi đây.”
“Tôi muốn có luật sư.”
“Cô chưa bị buộc tội chính thức,” Bogart nói. “Nên không có quyền ấy đâu.”
Oliver nhìn những người khác trước khi ngồi xuống ghế và nhìn chằm chằm vào Decker. “Mày muốn cái quái gì chứ?”
“Tôi muốn Lisa Davenport trở về bình an vô sự. Cô hãy làm vậy cho chúng tôi, và giúp chúng tôi tóm McClellan cùng đồng bọn nữa, thì tôi nghĩ Bộ Tư pháp sẽ giảm án cho cô đấy.”
Oliver không nói gì.
Decker rướn người thêm về trước, “Lisa Davenport còn sồng không?”
Oliver không nói gì.
Decker đột ngột đứng dậy, “Được rồi, Đặc vụ Bogart, hãy cứ kết tội và bắt cô ta đi. Chúng ta sẽ tự tóm mấy thằng ngự lâm mà chẳng cần cô ta giúp. Và cả bọn sẽ ngồi tù hết đời hoặc nhận một mũi tiêm độc, bao gồm cả cô ta.”
“Nghe ổn đấy,” Bogart nói và gật đầu với Milligan.
Milligan nắm chặt cánh tay Oliver. “Xin hãy đứng dậy.”
Khi cô ta không phản hồi, anh giật tay cô ta, kéo dậy. “Mary Oliver, cô bị bắt vì…”
“Chờ đã, chờ đã,” cô ta thở gấp.
Tất cả đổ dồn mắt nhìn cô ta, chờ đợi.
“Tôi … tôi không biết liệu cô ta có còn sống hay không?”
“Thế thì tôi khuyên cô tìm hiểu đi,” Bogart nói. “Rồi nói chúng tôi biết vị trí của cô ấy.”
“Tôi… tôi không biết họ đưa cô ấy đi đâu. Họ không nói tôi biết.”
“Cô không có vẻ cố gắng lắm nhỉ,” Decker nói. “Nếu muốn được giảm án, cô cần cố gắng hơn đấy. Tìm xem cô ấy đang ở đâu.”
Bogart nói, “Và chúng tôi sẽ theo dõi và lắng nghe mọi động thái của cô. Chỉ cần cô chớm ý định nói với bè lũ của cô rằng cô bị lộ rồi, tôi sẽ làm mọi cách để cô không bao giờ thấy ánh nắng mặt trời được nữa.”
Oliver há hốc mồm và cô ta bắt đầu nức nở khe khẽ.
Decker lạnh lùng nói, “Không có thời gian cho màn đó đâu. Nếu chúng chưa giết Davenport, thì cũng không biết được khi nào chúng sẽ rat ay. Cô cần hành động. Ngay.”
“Nhưng làm sao tôi tìm ra được?” Oliver than khóc.
“Tôi sẽ nói chính xác cho cô biết,” Decker nói.