← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 70

“VÌ CÁI QUÁI gì mà cô kể với tôi từ trước?” McClellan hét lên trong điện thoại.

Oliver nói, “Tôi chỉ vừa mới phát hiện ra thôi, Roger. Tôi gọi ông ngay đấy.”

“Cô ta thôi miên Mars à? Và hắn ta nói với cô ta chuyện gì đó?”

“Phải, tôi mới nghe Decker kể.”

“Nhưng cô mới đề cập đến những thứ trong hộp đảm bảo. Hắn có nói về chúng không?”

“Rõ ràng là có. Decker đang chuẩn bị gặp Davenport để nói chuyện thì chúng ta bắt cô ấy.”

“Chết tiệt. Tôi giữ cô ta bấy lâu nay trong khi có khả năng là cô ta biết ư? Ý tôi là biết hẳn hoi?”

“Hoàn toàn có khả năng. Vậy nên ông cần nói chuyện với cô ấy đi.” Ả khựng lại. “Làm ơn hãy nói là cô ấy còn…”

“Tôi sẽ lo việc này,” McClellan cáu kỉnh nói rồi cúp máy ngay. Ông ta hối hả rời tòa nhà và leo lên xe.

Mất dầy một giờ lái xe đến căn nhà trang trại nhỏ nằm giữa một trăm mẫu Anh 1 mà McClellan thừa kế lại từ bố mình. Ông ta đậu xe trước mái hiên nghiêng ngả của căn nhà. Ở quanh đó chẳng có cái xe nào khác đậu cả.

Một người đàn ông xuất hiện ở bậc cửa, McClellan chạy vội lại căn nhà. “Tôi nhận được cuộc gọi của ông rồi,” anh ta nói. Đó là một anh chàng thấp đậm, có vai rộng và đôi bàn tay lớn. Dưới cạp quần có kẹp một khẩu súng lục.

McClellan đi qua anh ta vào thẳng gian trước. Chỉ bước ba bước trong nhà, ông ta đã đến mở cửa một phòng ngủ nhỏ.

Davenport đang ngồi trên một chiếc ghế. Cô bị trói, bịt miệng và bịt mắt.

McClellan kéo một chiếc ghế nữa ra đặt đối diện cô rồi ngồi xuống.

Ngay từ khi nghe tiếng cửa mở, cô đã cứng người dựa vào lưng ghế, cơn căng thẳng rần rần chạy dọc cột sống.

McClellan với tay ra kéo khăn bịt ra khỏi miệng cô. “Chúng ta cần nói chuyện,” ông ta nói.

Davenport liếm môi và nuốt nước bọt vài lần. “Tôi cần nước.”

McClellan lấy từ bàn một chai nước. Mở nắp và kề lên miệng cô. Cô uống ngay, ho, rồi lại uống.

McClellan nói, “Cô đã thôi miên Melvin Mars à?”

Cô chậm rãi gật đầu. “Đúng vậy.”

“Hắn đã nói những gì?”

“Không nhiều.”

“Tôi cần được nghe hết. Từng chi tiết.”

“Tôi cần suy nghĩ đã. Tôi mệt quá.”

Ông ta nắm lấy vai cô mà lắc. “Nghĩ nhanh lên.”

Ông nghe thấy tiếng bước chân và quay lại thì thấy người đàn ông nọ đứng trước cửa phòng. Ông quay lại với Davenport. Áo quần của cô nhăn nhúm bẩn thỉu, mặt cô cũng không sạch sẽ gì. Trên má cô có vết bầm và trên trán là một vết cắt.. Cô gầy sọp đi, xanh xao và giọng cô giờ khàn đặc vì quá lâu rồi cô không nói.

“Tại sao ông làm thế này?” Cô nói. “Làm ơn, tôi chẳng biết gì hết. Hãy thả tôi ra.”

McClellan rút khẩu súng cảnh sát ra và gí vào thái dương cô. Cô cứng người lại khi cảm thấy bề mặt kim loại áp vào da mình.

Ông nói, “Cứ suy nghĩ kỹ vào rồi kể lại những gì hắn ta đã nói cho tôi nghe. Rồi ta sẽ bàn về tương lai của cô sau.”

Davenport run rẩy, thuật lại cho ông ta nghe những gì Mars đã nói trong khi bị thôi miên.

“Thế thôi à?” Ông ta nói khi cô kể xong.

“Phải,” Cô đáp.

“Cô không giấu giếm gì đấy chứ?” Ông nhấn mạnh họng súng vào thái dương cô.

“Thề trước Chúa, tôi không giấu gì cả.”

McClellan rút súng và nhét lại vào bao da. Ông quan sát cô thật kỹ, cố móc nối các chi tiết lại.

Ông nghe thấy tiếng người đàn ông nọ di chuyển.

“Được rồi, ta cần xử lý cô ta,” McClellan nói. “Và ta cần làm ngay.”

“Tôi nghĩ chúng tôi lo liệu được,” một giọng nói cất lên.

McClellan giật bắn người quay lại và thấy Đặc vụ Bogart đứng đó với khẩu súng chĩa vào ông ta.

Gã đàn ông nọ thì đang bị Milligan còng tay lại.

Decker, Mars và Jamison bước vào phòng.

Bogart nói với McClellan, “Đứng dậy và đặt tay ra sau đầu. Ông chỉ cần ho he định rờ đến khẩu súng ấy thôi là tôi sẽ hạ ông ngay tại chỗ. Và tôi sẽ rất vui được làm thế.”

McClellan chậm rãi đứng dậy, đặt tay ra sau đầu.

Davenport thổn thức, “Đặc vụ Bogart à?”

Mars và Jamison nhanh chóng tiến lại cởi trói cho cô và tháo bịt mắt ra. Đôi mắt cô ấy sưng húp và cô chớp mắt lia lịa cho đến khi đã quen với ánh sáng. Mars đỡ cô dậy trong khi cô run rẩy trên đôi chân.

McClellan dán chặt mắt vào Decker. Khi Milligan tiến đến còng tay ông ta, ông ta gào lên, “Thằng béo khốn kiếp. Mày đã dùng Oliver để lừa tao.”

“Phải, chúng tôi đã làm thế,” Decker nói. “Cô ta sẽ được khoan hồng. Và ông cũng có thể được thế. Nếu ông hợp tác và giúp chúng tôi bắt hai chàng ngự lâm còn lại.”

McClellan lao đến, cố vồ lấy Decker, nhưng Milligan đã khóa chặt ông ta từ phía sau.

Bogart nói, “Ông sẽ chỉ tự làm đau mình thôi, McClellan, bình tĩnh lại đi. Chúng tôi đã gọi xe đến để áp giải ông và bạn mình đi rồi.”

Họ bước ra ngoài dưới ánh nắng mặt trời. Trong lúc chờ xe áp giải, Decker nói, “Họ sẽ giao nộp ông ngay nếu họ là người rơi vào tình cảnh này, ông hiểu chứ? Mà họ có biết là ông bắt cóc Davenport không?”

McClellan quay ra nhìn anh, “Mày thì biết cái quái gì chứ?”

“Tôi biết ba người đã đánh bom nhà thờ và một cơ quan của NAACP.”

McClellan nhếch mép. “Mày chẳng biết cái mẹ gì cả.” Rồi ông ta nhổ nước bọt xuống đất, ngay cạnh đôi giày của Decker.

“Nếu ông khai họ ra, án tù của ông sẽ được giảm nhẹ đi, có thể không nhiều lắm, nhưng cũng ra gì chứ. Mà tại sao Eastland với Huey lại được thoát tội?”

“Tao không biết mày đang nói gì. Cả hai người đó đều là những người đàn ông tốt, thực sự xuất chúng.”

“Vậy là ông chấp nhận chịu tội một mình à?”

“Tội gì? Tao chỉ đến đây cùng bạn tao để kiểm tra nhà cửa thì phát hiện ra cô kia bị trói.” Ông ta chỉ tay vào Davenport và nói thêm. “Tao đang chuẩn bị cởi trói cho cô ấy thì mấy người xuất hiện.”

“Đấy không phải những gì cô ấy nói.”

“Mỗi người một ý mà.”

“Ông biết thừa chẳng ai tin cái màn vớ vẩn ấy cả mà,” Bogart lên tiếng.

Milligan nói thêm, “Và chúng tôi tóm được Oliver trong tay rồi. Cô ta đã chơi ông một vố đấy.”

“Tao không biết cô ta nói cái gì, nhưng đó là nhảm nhí hết thôi.”

“Chúng tôi đã ghi âm cuộc gọi của cô ta với ông. Đó là lý do ông tức tốc đến đây mà.”

“Chà, tao đoán thế nên ta mới có tòa án. Để xác định sự thật. Và ở Cain, người ta sẽ tin lời tao thôi.”

“Chà, tôi không nghĩ ta sẽ làm thế ở Cain đâu,” Bogart nói.

“Có luật sư để mà làm gì. Tao sẽ trả tiền bảo lãnh, nhưng đừng lo, ta sẽ ra hầu tòa. Tao là một cảnh sát trưởng được coi trọng và đặc biệt thân thiết với công chúng. Hồ sơ của tao không tì vết. Tao không phải con rùa rụt đầu.” ông ta nói thêm với một cái nhếch mép chế nhạo.

Milligan nói, “Chịu tên khốn này luôn đấy, lý luận giỏi thật.”

Decker nói, “Dù ông có nói gì đi nữa, cảnh sát trưởng McClellan, ông vẫn bị buộc tội bắt cóc. Ông sẽ dành phần đời còn lại trong tù thôi. Đây chính là cơ hội để ông đảm bảo là hai đồng đội của mình cũng phải chịu chung trách nhiệm đấy. Tôi chắc là FBI có thể sắp xếp cho ba người ở cùng một nhà tù. Ba chàng lính ngự lâm trong bộ đồ màu cam. Cứ tưởng tượng mà xem.”

Chiếc xe áp giải tù nhân đã xuất hiện trong làn bụi đất, đậu lại trước mặt họ.

Bogart nói, “Đi thôi.”

Anh ta với tay ra, nắm chặt cánh tay McClellan.

Một viên đạn phóng thẳng vào giữa trán McClellan, như một hình xăm con mắt thứ ba. Ông ta ngã ngửa ra sau mặc sức níu của Bogart mà đổ sụp xuống nền đất.

Milligan rút súng ra. Mars nắm chặt lấy Jamison và Davenport mà đẩy họ nằm xuống đất.

Decker nhìn xuống thi thể McClelaan, máu từ trán ông ta chảy xuống thành một vũng quanh đầu ông ta. Rồi anh lao tới chỗ người đàn ông nọ, anh ta vẫn chưa kịp hoàn hồn, đứng thần tại chỗ.

Viên đạn thứ hai găm vào ngực người đàn ông bị còng tay và xuyên qua giữa hai bả vai của anh ta. Anh ta ngã đè lên Decker. Anh cảm nhận được lực của viên đạn khi nó xuyên qua lưng người đàn ông nọ mà găm xuống đất. Tên đồng bọn của McClellan trượt xuống nền đất. Anh ta chết ngay sau khi viên đạn xuyên qua tim.

Hai cái xác nằm sống soài trên mặt đất cùng với sáu người, cho đến giờ, vẫn còn sống.

Hai đặc vụ trên xe áp tải tù nhân đã nhảy khỏi ghế trước mà trốn sau xe. “Đạn bắn từ đằng kia,” một đặc vụ hét lên, chỉ tay về phía Tây.

Bogart hét với lại, “Gọi tiếp viện đến đây. Và gọi cả một chiếc trực thăng xem họ có lần ra được kẻ đó là ai không?”

Nhưng Decker, nằm giữa đám bụi đất với một cái xác đè lên người mình, biết là đã muộn rồi.