CHƯƠNG 71
DAVENPORT QUA ĐÊM tại bệnh viện để kiểm tra tổng quát. Có vẻ như cô sẽ sớm hồi phục hoàn toàn thôi. Ít nhất về mặt thể chất là vậy. Mặt tinh thần thì sẽ mất một thời gian.
Jamison và Milligan đang ngồi cạnh giường cô, cùng với vài đặc vụ FBI khác. Họ sẽ không mạo hiểm bất cứ cơ hội nào để có chuyện gì xảy ra với cô.
McClellan và người đàn ông nọ giờ đang nằm trong nhà xác địa phương.
Kẻ sát nhân đã bỏ đi mà không để lại một dấu vết nào. Chờ đến khi quân tiếp viện đến được cái chốn hẻo lánh ấy, Decker nghĩ anh đã có thể đi bộ đến Tennesssee mất.
Anh, Bogart và Mars ngồi lại trong một căn phòng ở nhà xác để suy ngẫm về việc giờ đây họ đã mất nhân chứng.
“Oliver không thể móc nối được đến Huey và Eastland,” Bogart nói. “Cô ta chưa từng gặp họ. Mọi chuyện đều là với McClellan.”
“Tôi chắc là có chủ ý,” Decker nói. “Eastland và Huey có quá nhiều thứ để mất. Nhưng họ thông minh và tinh vi hơn tay cảnh sát trưởng kia nhiều. Ông ta chỉ là loại chỉ đâu đánh đó.”
“Chúng tôi đang kiểm ta đồ đạc của ông ta, nhưng máy tính gần như trống trơn và có vẻ ông ta không hề viết gì. Bất cứ cuộc nói chuyện nào với hai người kia hẳn phải là gặp mặt trực tiếp.”
“Quá trình liên kết các luận điểm trong vụ án này là một chặng đường gập ghềnh,” Decker nhận định. “Nhất là đây lại còn là một vụ án gần năm mươi năm tuổi nữa.”
Mars lơ đãng gật đầu nhưng không nói gì.
Decker lại nói, “Tất nhiên là chúng sẽ giết McClellan và đồng đội của ông ta rồi. Hẳn chúng đã theo dõi ông tata, hoặc chúng ta. McClellan rời văn phòng và họ đi theo ông ta. Hoặc có thể Eastland và Huey biết chỗ đó. Bố McClellan đã để lại khu đất ấy cho ông ta mà. Hẳn McClellan đã kể với họ rằng ông ta giữ Davenport ở đó.”
Bogart nói, “Tôi và anh đều biết thế, nhưng ta chẳng thể chứng minh được. Chúng tôi đã khôi phục lại mấy viên đạn nhưng không thể tìm được vũ khí phù hợp với chúng. Tôi đoán là Eastland, với công việc làm ăn của ông ta trong lĩnh vực quốc phòng, và với đống tiền của ông ta, đã thuê một xạ thủ chuyên nghiệp. Và hắn đã biến mất tăm rồi, có khi đang sống trên một hòn đảo nào đó với chỗ tiền được trả cũng nên. Và ta thì không có đủ lý do để kiểm tra tài chính của Eastland. Hơn nữa, ông ta có khi biết hết mọi thủ thuật kê khai để mà luồn lách cũng nên. Như mò kim đáy bể và ta sẽ không bao giờ tìm ra được.”
“Nhưng ta đã giải cứu được Lisa,” Mars nói.
“Tạ ơn Chúa vì điều đó,” Bogart nói thêm.
Anh ta liếc nhìn Decker, anh gật đầu hưởng ứng. “Và giờ ta phải đảm bảo ai cũng phải chịu trách nhiệm.”
“Tôi cũng muốn thế chứ,” Bogart nói. “Nhưng làm thế nào? McClellan đã chết. Không có ông ta, ta không có bằng chứng gì chống lại Huey và Eastland cả.”
“Thực sự thì chỉ có một cách,” Decker nói.
“Cách gì?” Bogart hỏi.
Mars trả lời. “Roy Mars.”
Decker gật đầu. “Ông ta có tất cả bằng chứng mà chúng ta cần.”
“Tuyệt vời, Decker, cho tôi địa chỉ đi, rôi sẽ đi đón ông ta ngay,” Bogart nói với vẻ mỉa mai.
“Có lẽ ta cần để ông ta tự đến với chúng ta.”
“Bằng cách nào? Ta còn chẳng thể liên lạc được với ông ta.”
“Chắc chắn là có chứ.”
Mars nhìn anh, “Có à?”
“Cứ trả lời cái tin nhắn mà ông ta gửi anh ý, Melvin, khi ông ta đóng giả tôi ý.”
Mars rút điện thoại ra. “Chết tiệt, tôi quên béng mất.”
Bogart nhìn Decker chằm chằm. “Được rồi, nhưng anh định thuyết phục thế nào?”
“Ta luôn có mồi mà. Ta chỉ chưa bao giờ sử dụng miếng mồi này đúng cách.”
“Ồ, cảm ơn vì đã giải thích thật rõ ràng làm sao,” Bogart chán nản nói. “Nhưng cho những trí óc kém nhanh nhạy hơn, anh có thể nói cặn kẽ hơn được không?
“Vợ ông ta ý,” Decker đáp.
“Mẹ tôi thì có liên quan gì?” Mars hỏi.
Để trả lời, Decker ngồi xuống và viết gì đó ra một tờ giấy rồi đưa cho Mars. “Gửi tin nhắn với nội dung này cho ông ta, và chờ xem chuyện gì xảy ra,” anh nói.
Bogart đứng ra sau vai Mars và đọc tờ giấy. Anh ta ngẩng lên nhìn Decker. “Anh thực sự nghĩ sẽ làm được à?”
“Nếu làm thế còn không được, thì tôi không biết làm gì khác nữa.”
Bogart xoa cằm lo lắng rồi gật đầu với Mars. “Cứ làm đi. Như Decker đã nói, tôi không chắc lúc này còn gì để mất nữa.”
Mars cẩn thận gõ tin nhắn vào điện thoại, ngón tay anh ta lưỡng lự lướt trên nút gửi. Anh ấy nhìn Bogart đầu tiên, rồi sang Decker. Anh ấy nói, “Ông ấy thực sự yêu bà ấy đấy. Yêu đến nỗi có thể xuống tay với bà ấy.”
“Và chúng ta đều đang tin tưởng vào điều đó, Melvin. Thực ra, đó là tất cả những gì tôi thực sự tin.”
Mars nhấn nút và tin nhắn được gửi đi ngay.
Bogart hít một hơi thật sâu.
“Chà, hãy cầu nguyện xuống tận địa ngục là tin nhắn ấy có tác dụng. Vì tôi không nghĩ ta có kế hoạch B nào.”