CHƯƠNG 72
“MÀY CŨNG RẮN đấy. Tao phải công nhận .
Tin nhắn gửi đến lúc 2 giờ sáng, ba ngày sau. Tiếng bíp đánh thức Mars dậy, khi anh ta đang thiu thiu vào giấc. Anh ta bật dậy, đọc tin nhắn hai lần, rồi gọi Decker và đọc cho anh nghe.
Giờ họ đang ở tại một khách sạn ở D.C. Chưa đầy năm phút sau, Decker đã xuất hiện trước cửa phòng Mars.
Mars nhìn Decker thấy vẫn còn mặc nguyên đồ. “Anh không ngủ luôn hả?”
“Tôi đã cố nhưng chưa ngủ được.”
“Tôi cũng thế.
Decker đọc tin nhắn rồi đập nhẹ điện thoại lên tay. “Ông ta bị kích động và đang cáu. Nhưng tôi nghĩ bị kích động nhiều hơn.”
Anh soạn một tin nhắn trả lời rồi giơ cho Mars xem.
Có thể coi như thế. Thế rồi ta sẽ đến đâu đây?
Mars gật đầu và Decker bấm gửi.
Họ chờ đợi. Và chờ đợi.
Đến tận 5 giờ sáng, họ mới nhận được tin phản hồi.
Decker nói, “Có vẻ như ông ta cũng không ngủ.”
Tin nhắn hết sức ngắn gọn.
Nếu mày chơi tao, mày sẽ chết. Cả thằng Decker nữa. Tao sẽ liên lạc sau.
“Tôi thích người không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.” Decker nói.
Đêm sau, tin nhắn “liên lạc sau” được gửi đến.
Tuscaloosa. Hai đêm nữa. Vào lúc nửa đêm. Chỉ mày và Decker. Bất cứ ai xuất hiện trong bán kính tám cây, tao sẽ đi luôn.
Đính kèm dưới tin nhắn là một địa chỉ.
Decker nhắm mắt và tâm trí anh xoay vòng về một điểm chính xác. “Đấy là địa chỉ cơ quan NAACP, nơi bị đánh bom năm 1968.”
“Anh nghĩ ông ấy sẽ đến gặp ta chứ?”
“Tôi nghĩ ông ta là một người cẩn thận.”
“Ông ấy nói chỉ tôi và anh được đến.”
“Và rõ là ông ta thực sự có ý như thế.”
“Thế còn Bogart và FBI thì sao?”
“Tôi tin lời Roy. Nếu họ đến gần, ông ta sẽ đi, Melvin à. Và thế là kết thúc vụ án.”
“Anh biết đấy, ta đã tóm được Oliver và McClellan rồi. Thế chưa đủ sao?
“Với tôi thì chưa. Ta còn một thằng khốn trong Quốc hội sở hữu quyền lực khủng khiếp và một tỷ phú đã cho nổ tung hàng tá người, có cả trẻ nhỏ. Tôi sẽ không bỏ qua đâu.”ồi
“Được rồi. Tôi cũng không. Chúng ta sẽ làm thế nào đây?”
“Sẽ không dễ mà gạt Bogart ra được, nhưng mà vẫn có cách. Thực ra, ta buộc phải có cách thôi.”
“Ông ta có thể giết ta ngay khi thấy ta đấy. Ông ta bị điên, Decker à. Tôi đã tiếp xúc rồi. Và anh cũng thấy rồi mà.”
“Nếu có cách khác, Melvin, tôi đã làm rồi. Nhưng tôi không có.”
“Được rồi, hỏi lại, ta sẽ làm thế nào?”
“Ta không thể đi máy bay hay thuê xe. Làm thế sẽ phải dùng đến thẻ tín dụng, và Bogart có thể dễ dàng lần ra.”
“Vậy thì làm gì?”
“Tôi có đủ tiền mặt để bắt xe bus. Anh chịu không?”
Mars nhìn anh và lắc đầu, “Hai cầu thủ đội Buckeyes và Longhorns trên cùng một chuyến xe bus ư? Thật tệ hại làm sao?”
Mất hai lần đổi xe và gần 24 tiếng đồng hồ từ Washington họ mới đến được Tuscaloosa. Họ băng qua “ngón chân” của Virginia, vào Tennessse, rồi qua đỉnh Georgia trước khi cắt chéo Alabama, rồi lại băng qua Birmingham. Dự kiến đến 7 giờ tối thì họ chặt chân đến Tuscaloosa.
Cả hai đều đã tắt điện thoại đi để Bogart không thể lần ra vị trí cả hai được.
Họ ngủ những giấc ngắt quãng trong suốt chuyến đi, hai người đàn ông to lớn ngồi trong những ghế ngồi quá nhỏ so với thân hình. Decker đã kịp đem theo một túi thức ăn với mấy chai nước.
Cuối cùng họ bước xuống Tuscaloosa từ chuyến xe bus thứ ba, cả hai duỗi tay duỗi chân cho đỡ mỏi.
“Làm tôi nhớ đến mấy chuyến đi đấu bóng,” Decker nói
Mars ngớ người nhìn anh. “Anh không được đi máy bay khi chơi mấy trận lớn như trận cho bang Ohio à?”
“Có chứ. Tôi đang nói tới hồi trung học cơ.”
“À, phải rồi. Này, cứ thử ở Texas. Có đi xa đến mấy thì cũng vẫn chỉ trong địa phận bang.”
Cả hai người họ nhìn quanh, sau đó Decker xem đồng hồ. “Ta còn nhiều thời gian. Hay là tìm một chỗ để nghỉ chút rồi ăn gì đó.”
“Nghe ổn đó. Tôi chán ngấy mấy thanh granola 1 với hạt tổng hợp lắm rồi. Tôi thèm một miếng beefsteak và khoai tây.”
1.Hỗn hơp của yến mạch, các loại hạt dinh dưỡng, trái cây khô…
“Lỗi tại Jamison đấy. Cô ấy đang cố ép tôi thành một cái que.”
Họ tìm đến một khách sạn chấp nhận tiền mặt, cách bến xe vài dãy nhà. Họ bỏ hết đồ đạc lại phòng và lập tức đi tìm một nhà hàng.
Năm phút sau, hai người thấy một nhà hàng, họ vào bàn và gọi món luôn.
Mars nhìn qua cửa sổ. “Anh đã bao giờ đến chơi bóng ở đây chưa?”
“Có một lần. Chúng tôi đã bị đá đít.”
“Chúng tôi từng thua họ ở đây, nhưng lại thắng ở sân nhà.”
Hai người đàn ông im lặng một lúc lâu.
“Anh có bao giờ nhớ nó không?”
“Gì cơ, bóng bầu dục á?”
“Chứ anh nghĩ là gì?”
“Tôi đâu có chơi như anh, Melvin.”
“Này, anh bạn, đừng nói thế. Anh đã leo đến tận Giải Quốc gia còn gì. Thế là hơn tôi rồi.”
“Đừng có cố. Anh đang nói giảm đi nhiều đấy. Và tôi chỉ trụ được có một trận.”
Món ăn của họ được đem ra, nhưng trước khi ăn, Mars lại hỏi, “Cảm giác thế nào?”
Decker trải khăn ăn ra. “Cái gì thế nào?”
“Bước lên sân của Giải Quốc gia ấy? Được nhìn, gì chứ, tám mươi ngàn người trên khán đài? Chơi với những người xuất chúng nhất thế giới ý?