← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 73

MỘT PHÚT TRƯỚC nửa đêm, họ đến địa chỉ Roy hẹn. Phố xá bên ngoài vắng tanh không một bóng người, đêm se lạnh nhưng trời thì vẫn trong. Decker đã bảo Mars bật lại điện thoại lên để chờ tín hiệu tiếp theo từ Roy.

Decker nhìn ra sau lưng anh ta. “Hay đấy.”

“Cái gì cơ?” Mars nói, cũng quay lại nhìn.

“Nơi từng là Hiệp hội quốc gia vì sự tiến bộ của người da màu, giờ người ta xây một thư viện công cộng. Anh biết những người đọc sách thường biết cảm thông và cởi mở hơn những người không đọc sách mà.”

“Tuyệt, hãy phát cho mỗi người trên thế giới này một cái thẻ thư viện đi.”

Họ đợi tầm năm phút thì điện thoại của Mars kêu lên. Một tin nhắn khác từ Roy:

Đi thẳng khoảng nửa dặm về phía Tây. Sẽ có một chiếc Ford màu đen đậu ở lề đường. Chìa khóa kẹp dưới ghế lái. Bản đồ bên ghế hành khách. Tao đang theo dõi ngay lúc này. Nếu có bất kỳ ai đi theo, thì tạm biệt.

“Bắt đầu rồi đấy,” Decker nói với vẻ đáng ngại.

“Anh đem theo súng chứ?”

Decker gật đầu. “Tôi chỉ mong là tôi không phải dùng đến nó, vì thế nghĩa là có người khác bắn ta trước.”

Họ lê bước nửa dặm về phía Tây và đến chiếc Ford màu đen đậu ở lề đường. Họ vào xe. Decker lấy chìa khóa trong khi Mars xem bản đồ chỉ dẫn.

“Ta sẽ lái về phía Tây rồi cuối đường thì rẽ vào đường số 82 và tiếp tục đi về phía Tây. Rồi sẽ có chỉ dẫn tiếp.”

Họ lái theo chỉ dẫn, đến rồi ra khỏi đường số 84.

“Có vẻ như ta đang đến một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó,” Decker nói.

“Đây đã là một nơi xa xôi hẻo lánh rồi, Decker,” Mars đáp. “Nhìn quanh đi, chẳng có gì cả.” Anh ta bắt đầu bồn chồn. “Anh có nghĩ là ông ấy sẽ đột kích chúng ta không? Để giết ta ấy?”

“Nếu muốn làm thế thì ông ấy có nhiều cơ hội khác từ trước mà, Melvin.”

“Phải rồi, tôi nghĩ anh đúng.”

“Chà, tôi cũng có thể sai mà. Như anh nói đó, ông ta bị tâm thần.”

“Cảm ơn đã chia sẻ những suy nghĩ tích cực.”

Decker cứ liên tục kiểm tra gương chiếu hậu. “Ông ta nói ông ta đang theo dõi ta, nhưng tôi không thấy có ai ở đằng sau cả.”

“Chắc nói điêu thôi.”

“Ông ta không giống người nói điêu lắm.”

Mars cũng quay đầu lại nhìn. “Có vẻ ông ta lái xe mà không bật đèn.”

“Có thể.”

Mars chỉ anh rẽ ba chỗ rẽ nữa, cuối cùng họ dừng xe trước một căn nhà xập xệ bên đường, không có căn nhà nào khác trong bán kính một cây số rưỡi.

“Chà, cái đêm này càng lúc càng thêm cô quạnh và rợn người.” Mars nhận xét khi dừng xe lại.

Decker nói, “Tôi không thấy có xe nào khác cả.”

Một giây sau có ánh đèn pha chớp bật rồi tắt từ bên hông nhà.

Decker cùng Mars xuống xe.

Cửa chiếc xe nọ bật mở và Roy Mars bước ra.

Khi ông ta di chuyển ra vị trí có ánh trăng rọi, họ có thể thấy rõ ông ta mặc quần áo công nhân bạc màu với áo khoác, áo sơmi flannel và giày bảo hộ. Tay ông ta cầm một khẩu súng lớn và đang chĩa súng vào họ.

Decker tiến lên và nói, “Tôi nghĩ ông không cần đến thứ đó đâu.”

“Thế còn khẩu súng kẹp ở thắt lưng mày thì sao, Decker? Tao có thể nhìn thấy nó cộm lên đấy, kể cả với cái thân hình ấy.”

“Thân hình tôi giờ không to bằng trước đây đâu.”

“Chúc mừng. Nắm vào họng súng mà rút ra.”

Decker làm theo và đưa khẩu súng cho Roy.

“Vào trong,” Roy nói.

Họ vào trước và ông ta đi theo sau.

Bên trong căn phòng hẹp có mùi ẩm mốc và mục nát. Roy bước qua họ và vặn công tắc một cái đèn cắm trại đặt bên trên một chiếc thùng hàng lật ngược. Ngay lập tức, căn phòng được soi rõ, ánh sáng hắt lên khắp không gian.

Roy nhét khẩu súng của Decker vào túi quần và đứng dựa lưng vào tường. “Vậy là, mày đem cô ả về rồi.”

“Và làm thế nào mà ông biết được tin về Davenport?” Decker hỏi.

“Tao không biết. Chỉ là phỏng đoán dựa trên cái bản báo cáo về ông cảnh sát trưởng Roger McClellan bị bắn chết ngay tại trang trại của ông già ngoài ngoại ô Cain thôi. Bản báo cáo không đề cập đến người phụ nữ nào tử vong. Vậy là, mày đã cứu được cô ta rồi.

“Đúng vậy.”

“Mac chết rồi. Mày có điều mình muốn. Vậy còn gọi tao làm gì?”

“Vẫn còn hai người nữa chưa phải chịu trách nhiệm,” Decker nói. “Lý do đấy.”

“Ở đời mày không thể cứ muốn gì là có nấy được. Cuộc đời này không vận hành như thế. Cứ hỏi Mellow thì biết.”

“Vậy tại sao ông còn đồng ý gặp chúng tôi?” Mars hỏi.

“Tao đoán là sự tò mò đã thúc đẩy tao.”

“Tôi thì nghĩ là lý do còn hơn thế,” Decker nói. “Ông đã từng là một người trong nhóm ấy, có lẽ là một cách không chính thức là Chàng ngự lâm thứ tư, nhưng rồi ông lại quay lưng lại với họ.”

“Tao không hiểu mày đang nói gì.”

Để trả lời, Deck giở trang kỷ yếu mà anh đã xé từ thư viện ra.

“Ông là người thứ tư từ bên trái, Aaron Callahan.”

“Gì cơ?” Mars thốt lên, nhìn chằm chằm vào trang kỷ yếu.

“Tên thật của Roy Mars là Aaron Callahan. Tất nhiên là ông đã thay đổi nhiều, Roy à, nhưng cũng không khó nhận ra đấy là ông và rằng ông đã học ở Trung học Cain cùng với Ba chàng lính ngự lâm.”

“Giỏi đấy, Decker. Làm thế nào mà mày tìm ra được?”

“Chúng tôi đã tìm thấy hai cái tên viết tắt trong tủ quần áo trong phòng ngủ nhà ông ở Texas. AC và RB. Tôi xé những trang kỷ yếu có danh sách học sinh với tên bắt đầu bằng chữercent ‘C’ và ‘B’. Tôi không khớp được ra ai với tên bắt đầu bằng chữ ‘B’. Nhưng đến vần ‘C’ thì tôi tìm ra. Vậy còn RB thì hẳn là chữ tắt cho tên thật của Lucinda.”

“Roxanne Barrett.” Roy nhìn Mars. “Đó là tên thật của mẹ mày. Nhưng bà ấy thích tên Lucinda hơn.”

“Sao ông lại chọn tên họ là Mars thế?” Decker hỏi.

Roy nhe răng cười. “Tao luôn thích cái hành tinh màu đỏ ấy, từ khi còn nhỏ. Nó có vẻ ngầu.” 1

1 Mars có nghĩa là Sao Hỏa.

Decker gật đầu. “Ông đã chơi trong đội họ. Ông là tiền vệ cánh trái, bảo vệ điểm mù của Huey. Ông ta là tiền vệ chính mà.”

“Một tay ném bóng quèn mà chúng ta trưng ra cho đẹp. McClellan thì là một con chó điên ở sau gác góc C. Hắn là loại sẽ cắn chân người ta khi bị đè. Eastland là một hậu vệ cánh lươn lẹo. Chưa bao giờ lao vào giữa đường chạy chính. Luôn chạy khỏi vạch trước khi bị tóm. Thằng khốn ấy không thích va chạm. Một thằng hèn thực sự. Nhưng nó ưa nhìn, thông minh, giàu từ trong trứng, và rõ ràng là nó sẽ tiến xa nên lũ con gái cứ lột quần xì ở mọi nơi nó xuất hiện. Hắn và Thurman. Nhưng toàn là miếng thơm hưởng từ ông già nó. Ông trùm của Mississippi. Ai cũng biết lão ta.

Decker nói, “Huey cha là một kẻ phân biệt chủng tộc thuần túy. Bây giờ và mãi mãi, như Georger Wallace đã nói.”

“Này, hồi đó ở Mississippi thì phân biệt chủng tộc mạnh mẽ lắm. Có khi giờ vẫn có đến một phần tư là phân biệt chủng tộc.”

“Ông lớn lên cùng lũ khốn ấy à?” Mars nói.

“Chà, ai cũng phải có chỗ mà lớn lên chứ. Nhưng tao chưa bao giờ qua lại với lũ ấy cả. Tao đã đầu thai ở nhầm nơi.”

“Và ông đã tham gia vào hai vụ đánh bom?”

“Tao đã nói với mày rồi, Mellow. Tao không nghĩ mình cần nhắc lại.”

Decker nói, “Và ông nắm giữ bằng chứng có thể tiêu diệt bọn chúng. Thế nên ông mới biến mất sau hai vụ đánh bom.”

“Tao đã chọn bỏ đi.”

“Tại sao?”

“Lý do riêng. Không phải việc của mày.”

“Có phải là vì lũ trẻ không? Những đứa trẻ đã chết trong nhà thờ ư?”

“Sao mày lại nghĩ là tao quan tâm đến mấy đứa nhóc da màu ấy chứ?”

“Ông đã nói đáng lẽ chúng không ở đó, và rằng việc ấy không nằm trong kế hoạch,” Mars nói.

“Và cuối cùng thì ông cưới một phụ nữ da đen nữa,” Decker nói thêm.

Roy chỉ nhún vai mà không nói gì.

“Ông có thể hủy hoại lũ khốn ấy mà, Roy. Sau gần năm mươi năm sau. Ông muốn công lý chứ?”

“Sao tao lại quan tâm chứ? Tao chỉ đang cố sinh tồn thôi.”

“Người của Eastland đã giết McClellan. Và Huey đã cố phá hoại cuộc điều tra của FBI rồi.”

“Chẳng làm tao ngạc nhiên. Bọn chúng có đầu óc mà. McClellan thì chỉ là tay sai chỉ đâu đánh đó. Thế nên nó mới thành cảnh sát. Tao tự hỏi thằng Mac già ấy từ lúc khoác đồng phục lên đã thổi tung bao nhiêu cái sọ rồi?”

“Nhiều đấy,” Decker nói. “Và tôi cá là phần lớn là của người da đen.”

“Nhưng tại sao lại đánh bom chứ?” Mars hỏi. “Như ông đã nói, chúng đều có tương lai rộng mở. Huey có các mối quan hệcủa bố hắn ta. Vậy thì tại sao chứ?”

“Mày va đầu vào đâu à, Mellow? Thằng Huey cha, tao không chắc hoàn toàn, nhưng tao thực sự nghi ngờ lão ta chính là người giật dây.”

“Nhưng tại sao chúng phải làm theo? Chúng hải biết chuyện như thế sẽ đeo bám chúng sau này chứ?”

“Chúng là bọn trẻ trâu nghĩ rằng mình là bất khả xâm phạm. Chúng thực sự đã nghĩ mình là Ba chàng lính ngự lâm đấy, chiến đấu bảo vệ lối sống xưa cũ. Lối sống của người da trắng. Mày phải gặp chúng khi ấy cơ. Luôn tỏ vẻ bề trên, cao sang, như thể chúng là Chúa vậy. Chết tiệt, chúng sống như ở năm 1860 ấy.”

“Vậy là chúng đã chiến đấu quyết liệt để miền Nam được sống theo ý Chúa hả?” Mars hỏi.

“Đại loại thế. Còn tao, tao chỉ muốn tiền thôi.”

“Đáng cao sang làm sao,” Mars nói.

“Khỉ thật, mày nghĩ đấy là cái nhà thờ hoặc cái cơ quan Hiệp hội quốc gia vì sự tiến bộ của người da màu duy nhất bị đánh bom à? Chết tiệt, ở miền Nam vào những năm năm mươi, sáu mươi giống như ở Trung Đông vậy. Mày chưa bao giờ đọc tin cũ à? Người ta bị phun vòi rồng vào đẩy bay đi. Cháy nổ khắp nơi. Đánh nhau ngay tại quầy ăn trưa. Thi thể treo lủng lẳng trên cây. Đạn bay tứ tung.”

“Tôi sinh ra ở Texas hơn ba mươi năm trước với bố mẹ từ hai chủng tộc, nên tôi chưa từng thấy nạn phân biệt chủng tộc,” Mars mỉa mai nói.

Roy mỉm cười và nghiêng đầu sang một bên. “Dù sao thì, thằng con trai luôn cố gây ấn tượng với ông bố. Thurman sẽ tiếp bước bố hắn ta, trở thành một người chơi trên đấu trường cấp quốc gia. Tao chẳng đoán già đoán non gì ở đây cả. Hắn cứ lải nhải không ngừng ở trung học. Còn Eastland thì cũng luôn định sẵn sẽ theo nghiệp kinh doanh rồi. Nhưng mà thằng đó thì cũng nhiều chuyện phức tạp lắm, chắc bệnh giàu. Hắn và Huey, hai kị sĩ quất thanh gươm sáng loáng bảo vệ vương quốc hoa huệ trắng muốt của bọn chúng. Vậy là ta có một chính trị gia tương lai và một doanh nhân tương lai, một cặp trời cho. Và Mac được đính kèm vì, chà, như mày thấy đó, Mac không thích những người không cùng màu da với mình.”

“Còn ông thì sao?” Decker hỏi. “Động cơ của ông là gì.”

“Mày lại không nghe tao rồi. Tao đã bảo rồi. Là tiền! Hồi đó tao thích a dua, thích đi theo đám đông. Nhà Huey thì lại quyền lực. Nhà Eastland thì có tiền. Tao muốn được sống trong thế giới ấy, dù chỉ một lát thôi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với thế giới thực của tao rồi. Bố mẹ thuê đất làm nông. Cái nhà vệ sinh duy nhất hồi nhỏ của tao là cái ở trường. Hàng ngày tao phải tự ra đồng kiếm ăn. Bố mẹ tao làm việc rất chăm chỉ, đừng hiểu nhầm ý tao, nhưng họ không bao giờ có thể khá giả được.”

“Vậy là ông hùa theo?”

“Chết tiệt, đúng vậy. Chúng nó trả tiền cho tao. Một cục tiền lớn. Tao chưa bao giờ kiếm được nhiều thế. Đó giờ tao vẫn giỏi sửa chữa các thứ. Động cơ, hộp số, thiết bị nọ kia.”

“Và chất nổ nữa,” Decker bổ sung.

“Tao bắt đầu chế tạo mấy quả bom ống nhỏ ở trung học. Rồi bắt đầu chuyển sang những loại lớn hơn. Chúng cung cấp nguyên liệu và tao làm ra một quả bom hẹn giờ.”

“Và Charles Montgomery đã giúp đánh lạc hướng.”

“Chết tiệt, cảnh sát địa phương đều biết trước chuyện gì sẽ xảy ra rồi, nhưng đúng vậy, Chuck vờ say xỉn lái xe để bọn cảnh sát ấy có cớ mà rời mắt khỏi nhà thờ.”

“Cả ở nhà thờ và cơ quan NAACP?” Decker hỏi. “Montgomery đều đánh lạc hướng để mấy người cài bom?”

“Tao không có mặt tại hiện trường, nhưng tao đoán là vậy. Sau đó thì Huey có bảo với tao là cái văn phòng ấy cũng nhận được lời đe dọa nên cũng có cảnh sả canh chừng.”

“Và ai là người kéo Montgomery tham gia?”

“McCellan và Eastland.”

Decker gật đầu. “Ông ta chơi bóng với bọn chúng ở Đại học Mississippi.

“Phải rồi. Nhưng gã đã bỏ học, nhập ngũ, quay về với một đống vấn đề. Gã cần tiền và bọn kia có tiền. Tao cũng giở chiêu tương tự để Chuck đưa ra lời thú tội giả và đưa Mellow ra khỏi tù. Một kẻ sắp chết thì còn bận tâm gì chứ. Gã muốn chăm sóc được cho con mình thôi. Ít nhất thì đấy là những gì ả Regina nói.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra?” Decker hỏi. “Tại sao ông lại biến mất, thay tên đổi họ mà bỏ trốn.”

Roy không trả lời ngay. “Tao không đồng ý gặp hai người để trả lời đến hai mươi câu hỏi.”

“Cứ cho là vậy đi, nhưng ông đã đồng ý gặp chúng tôi rồi. Có phải đã có cãi cọ không?”

“Điều gì khiến mày nghĩ thế?”

“Vì ông có thứ mà chúng muốn. Bất kể cái gì ông giữ trong hộp đảm bảo ấy. Chúng biết là ông còn sống, Roy. Chúng sẽ không bao giờ ngừng tìm kiếm.”

“Mày nghĩ chuyện ấy làm tao lo lắng à?”

“Tôi không biết. Sao ông không đưa bằng chứng cho chúng tôi để chúng tôi tóm chúng lại?’

“Rồi sao, mày sẽ để tao lặn đi vào hoàng hôn à?”

Decker nói, “Đó là vũ khí để ông đe dọa bọn chúng phải không? Chúng săn đuổi ông và ông sẽ giao nộp cho chính quyền.”

“Rõ là thế rồi.”

“Mẹ có biết ông tham gia đánh bom không?” Mars hỏi.

“Mày có nghĩ bà sẽ cưới tao nếu bà biết không?” Roy quay sang nhìn Mars. “Sau cái chương trình trên ESPN, tao nhận được một bức thư.”

“Chúng đe dọa ông ư?”

“Chúng nó đe dọa mọi người. Và cùng lúc đó, tao phát hiện ra rằng Lucinda đang chết dần chết mòn. Bà ấy chỉ còn lại vài tháng. Tao thực sự bế tắc.”

Decker nói, “Nhưng ông đã không tiết lộ bằng chứng chống lại chúng suốt ngần ấy năm mà, Roy. Sau khi thấy ông trên TV, tại sao chúng còn đeo đuổi ông đến vậy? Làm thế có thể ép ông đến nước tung ra bí mật của chúng?”

“Là trò của thằng McClellan. Nó là đứa gửi thư hăm dọa, tao chắc luôn. Huey và Eastland sẽ ngồi yên, không động thủ. Nhưng tính Roger khác. Suốt những năm ấy, tao biết thằng chó đẻ ấy luôn canh cánh trong lòng về những gì tao làm. Hắn coi đó là sự phản bội. Và hắn không thích cảm giác bị đe dọa. Hắn muốn săn tao, nên hắn kéo hai đứa còn lại theo, về phần ấy thì tao chắc chắn.”

Decker gật đầu. “Sau khi gặp ông ta, tôi có thể mường tượng được đó là điều ông ta làm. Nhưng làm thế nào mà ông có tiền cho Reigina Montgomery mua sắm?” Anh hỏi. “Hồi đó ông còn không có tiền chạy chữa cho Lucinda mà.”

“Vài vụ phá két, vài vụ lừa đảo, vài vụ trộm, một vụ cướp có vũ trang. Khá mất thời gian nhưng tao cũng tích được đủ tiền mặt. Rồi con khốn ngu ngục ấy cầm tiền đi mua sắm phè phỡn. Tao đã bảo nó đợi đến khi chuyển đi đã, nhưng nó không đợi được. Ả đàn bà đần độn. Thế là tao lại phải ra tay xử lý cái vấn đề nho nhỏ ấy.”

“Còn về người đàn ông đã chết thế cho ông bỏ trốn, Dan Reardon?”

“Đừng thương tiếc cho gã làm gì. Mày có biết Reardon đã là loại người gì không? Một thằng ấu dâm, một kẻ sát nhân. Chẳng ai buồn xem xét, nhưng mà gã phải có đến nửa tá trẻ con chôn ngoài nhà đấy.”

“Và ông chưa nói chuyện đó với ai bao giờ hả?” Decker hỏi.

“Không, thay vì thế thì tao bắn vỡ đầu gã luôn. Giúp tiết kiệm khối thời gian và tiền của cho mọi người đấy.”

“Nhưng giờ chúng biết ông còn sống rồi, Roy. Và chúng sẽ săn lùng ông và Melvin.”

“Chà, tao thì khó bị săn lùng hơn Mellow nhiều.”

“Và ông thấy ổn với việc đó.”

“Tao thấy ổn với nhiều thứ mà mày thấy không ổn lắm.”

“Kể cả nếu Lucinda không đồng tình.”

Để trả lời, ông ta giơ điện thoại lên, “Mày đã soạn tin nhắn này, phải không? Cái tin nhắn đầu tiên. Vì tao không thấy Mellow có tài hùng biện lắm.”

Trên màn hình hiển thị đoạn tin, Liệu đây có phải điều mà Lucinda muốn không, Roy? Đó là con trai bà ấy, dấu vết sự sống duy nhất còn lại từ vợ ông. Lucinda sẽ muốn ông làm gì?

“Một câu hỏi hợp lý,” Decker nói.

“Thì tao đâu bảo nó không hợp lý đâu.”

“Vậy thì, liệu bà ấy sẽ muốn ông làm gì? Không chỉ là cho Melvin. Nhưng cho cả những người khác đã bị giết. Cho những bé gái chưa từng có cơ hội được lớn lên và có con.”

“Đừng cố làm tao động lòng, không ích gì đâu.”

“Tôi thì không tin thế đâu. Vì ông đã đưa Melvin ra khỏi tù. Ông đã cứu anh ấy.”

“Vậy mà mày vẫn còn ở đây hỏi hàng tá câu hỏi nữa.”

“Vì tôi vẫn chưa xong việc.”

“Việc của mày, không phải của tao.”

“Ta có thể đấu khẩu cả tối. Nhưng cứ thế sẽ chẳng đi đến đâu đâu.”

Hai người đàn ông nhìn nhau gay gắt.

“Sẽ thú vị đây, để xem điều gì kích động được mày, Decker.”

“Chúng ta có vẻ giống nhau hơn ông nghĩ đó.”

“Ồ, tao nghĩ chúng ta rất giống nhau.” Roy nhìn xuống. “Nếu như tao đưa thứ đó cho mày? Mày có để tao đi không?”

“Nếu chúng tôi có được bằng chứng để tóm Eastland và Huey, tôi thực sự sẽ không dành nhiều thời gian mà tìm ông.”

“Nhưng có thể FBI sẽ làm thế.”

“Có thể. Nhưng như ông nói đấy, ông khó bị lùng ra mà.”

Roy cân nhắc và ngay khi ông ta mở miệng định nói gì đó, ông ta sững người, mắt ông ta phóng ra sau họ. Mặt ông ta cứng đờ lại.

“Mày chơi tao. Mày đã đem theo FBI.”

Decker quay ra sau quan sát rồi quay lại đối diện Roy. “Không, chúng tôi không làm thế. Nghĩa là có phe khác ngoài kia.”