← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 74

NGAY LẬP TỨC, Roy vặn tắt đèn, nhấn chìm họ trong màn đêm.

“Đưa súng cho tôi đi,” Decker nói.

“Làm sao tao biết chắc được đó không phải là FBI và rằng mày chỉ đang cố lừa tao.” Roy cự lại.

Viên đạn phóng tới bắn vỡ cửa sổ và cả ba người đồng loạt nằm sụp xuống đất.

“Vì FBI thường sẽ xưng danh trước và không hay khai hỏa vào một tòa nhà mà bên trong có người.

Ngay sau đó, một chất giọng điện tử chói tay cất lên, “Chúng tao biết mày đang trong đó, Callahan! Chỉ cần bước ra và mang theo thứ ấy!”

“Khỉ thật,” Roy lầm bầm. Ông ta lôi súng của Decker ra và ném sang chỗ anh.

“Có lối ra nào khác không? Decker hỏi.

“Có cửa sau, nhưng tao tin là chúng cũng chặn ở đó rồi.”

Như thể để xác định điều này, một phát súng nổ lên từ phía sau căn nhà.

“Được rồi, đó là tín hiệu đừng-đi-lối-này,” Decker nói.

“Chúng kẹp chặt chúng ta rồi. Giờ chúng chỉ cần đợi đến khi ta ló mặt ra thôi.”

Decker rút điện thoại ra.

Roy nhìn thấy liền lắc đầu, “Không ích gì đâu. Đây là khu vực không có sóng tín hiệu trên bản đồ di động. Không có ai sống ở vùng này cả. Thế nên tao mới chọn làm điểm gặp mặt.”

“Vậy chúng ta gặp rắc rối rồi,” Mars nói.

“Mày gặp rắc rối lớn từ lúc mà cái chương trình ESPN ấy phát sóng, Mellow.”

“Vậy đây là lỗi của tôi chắc?”

“Hơi quá muộn để chơi trò đổ lỗi rồi đó,” Decker xen vào.

Anh trườn đến bên cửa sổ và rón rén nhìn ra ngoài.

“Không thấy gì cả. Nhưng chắc chắn là những viên đạn đó nghe như những phát súng trường công suất lớn. Giống loại súng đã giết McClellan.” Anh vội trườn về lại chỗ hai người kia. “Chúng thực sự nghĩ ông đem thứ ấy theo bên người à?”

“Không, nhưng chúng muốn tao đem theo ra.”

“Nó đâu rồi?”

“Đừng lấn tới. Giờ tao cần vũ khí chống lại chúng.”

“Chúng sắp giết ta đấy, Roy,” Decker nói.

“Chúng hẳn đã đi theo mày đến đây. Không thì còn cách nào khác.”

“Không có ai đi theo chúng tôi cả.”

“Eastland điều hành một công ty tình báo đó, thằng đần. Mày nghĩ ông ta thiếu cách theo dõi người à?”

Decker quay sang Mars. “Ông ta có lý đó.”

“Tao nói chỉ có đúng. Đáng lẽ tao không bao giờ nên đồng ý gặp hai thằng ngốc bọn mày.”

“Cũng đâu phải là chúng tôi muốn gặp ông,” Mars cãi. “Ông là người khởi đầu mọi chuyện này.”

“Tôi đã hỏi ông rồi nhưng vẫn chưa có được câu trả lời,” Decker nói. “Ông bỏ chạy và đem theo bằng chứng để buộc tội chúng, tại sao thế, Roy”

“Mày nghĩ đây là thời điểm thích hợp để thảo luận chuyện ấy à?”

“Tôi không nghĩ chúng ta có cơ hội nào khác đâu.”

Roy liếc nhìn về phía cửa sổ khi giọng nói ban nãy lại vang lên, “Mày có một phút trước khi bọn tao khai hỏa. Và bọn tao có trang bị đạn cháy đấy.”

“Khỉ thật,” Roy lẩm bẩm. Ông ta nhìn Decker. “Được rồi, mày đúng. Giết lũ trẻ không phải một phần trong kế hoạch, nhưng Ba chàng lính ngự lâm cũng chẳng quan tâm mẹ gì đâu. Sau đó thì tao muốn rút lui. Nhưng chúng sẽ không để tao đi. Chúng bày tỏ rõ quan điểm luôn.”

“Rồi ông đã làm gì?”

“Tao lấy cắp bằng chứng từ két sắt nhà Huey cha. Lão già tự hào về chuyện ấy lắm, nhưng lão không ngu đến mức trưng chuyện ấy ra. Còn tao là một đứa tò mò. Chính tao là người đã quay lại mấy buổi xưng tội nho nhỏ của bọn chúng, và tao đã thấy Huey cha mở két mấy lần, nên tao nhớ được mã két. Khi tao lấy mấy đoạn phim, tao đã để lại một mẩu giẫy nói cho chúng biết tao có gì trong tay và đi biệt xứ.”

Mars thẫn thờ nói, “Rồi đem lòng yêu một phụ nữ da đen. Mỉa mai thật đấy.”

Roy đột nhiên có vẻ khó chịu. “Tình yêu thế đấy, mày chỉ… ý tao là, mày không thể kiểm soát được nó. Tao yêu mẹ mày và bà ấy yêu tao. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên chúng tao nhìn thấy nhau.”

“Nhưng tôi thì không,” Mars nói. “Ông chưa từng yêu tôi.”

“Tao đã tự hào về mày, Mellow, vì những gì mày làm được trên sân bóng. Nhưng màu da đen của mày không phải lý do khiến tao không thể yêu mày.”

“Vậy thì vì cái gì?”

“Mỗi lần nhìn mày, tao thấy hình ảnh của thằng khốn đã làm tổn thương người duy nhất tao yêu thật lòng trên đời này. Đó không phải lỗi của mày. Tao biết nghe thật sự điên rồ nhưng thế đấy, đó là cảm nhận của tao.” Ông ta khựng lại. “Chết tiệt, chắc tao phải kể hết cho mày thôi. Tất tần tật. Bố đẻ mày ý? Tao đã nói dối. Tao chưa bao giờ giết được hắn sau tất cả những gì hắn đã làm với mẹ mày.”

“Cái gì?” Mars kêu lên.

“Không phải tao không cố. Nhưng hắn quá giàu có và được bảo vệ kỹ lưỡng. Đám tay chân của hắn đã suýt giết tao.” Ông ta chỉ vào vết sẹo. “Chúng tặng tao cái này đây, cùng với một số thương tích vĩnh viễn khác. Thằng khốn ấy vẫn còn sống ở Colombia, sống một cuộc sống sung sướng. Mỗi lần nghĩ về nó là tao lại sôi máu.”

Mars nói, “Sao ông lại kể cho tôi cơ chứ?”

Lúc này đây, lần đầu tiên trên gương mặt Mars có biểu hiện của sự lo lắng. “Vì đó là lý do thực sự khiến tao gán tội giết người lên mày. Và mẹ mày không biết trước tao sẽ làm thế. Bà ấy chỉ tưởng tao sẽ lại trốn đi thôi. Nếu bà ấy biết tao định gán tội lên mày, bà ấy sẽ không bao giờ để tao làm thế được. Chết tiệt, hẳn bà ấy sẽ giết tao mất.”

“Tại sao?” Mars hỏi.

“Mày thực sự cần phải hỏi câu ấy à?”

“Đúng, tôi phải hỏi.”

“Vì mặc cho hoàn cảnh ra đời của mày, bà ấy vẫn yêu mày hơn mọi thứ trên đời này.” Ông ta khựng lại rồi nói tiếp với vẻ đầy cam chịu, “Thậm chí hơn cả tao.”

Mars nhìn chằm chằm Roy cho đến khi ông ta nhìn xuống đất và nói tiếp. “Gán tội cho mày là cách duy nhất tao có thể làm để trả đũa thằng khốn đó. Mặc dù có lẽ hắn đếch quan tâm gì đến mày đâu, nhưng trong mày vẫn có một phần thuộc về hắn. Và đó là phần duy nhất tao tiếp cận được. Nên tao gài bẫy mày để trả đũa hắn.”

Một khoảng lặng dài giữa cả hai.

“Thật bệnh hoạn, Roy,” Decker quan sát ông ta, trong khi Mars chỉ vô hồn nhìn người đàn ông anh ta từng lầm tưởng là bố mình. “Ông đã trừng phạt nhầm người rồi.”

Roy nhún vai. “Như tao đã nói, Decker, cuộc đời này không hoàn hảo và tao cũng thế. Tao đã làm những chuyện ấy và tao không cần phải giải thích cho ai hiểu.”

“Callahan!” Cái giọng điện tử chua loét lại cất lên. “Mày sắp hết thời gian!”

Decker nhìn về phía cánh cửa. “Thế ta định làm gì với mấy gã ngoài kia đây?”

“Có lẽ tao có một đường ra. Nếu ta cho chúng thứ chúng muốn.”

“Và chúng cứ thế để chúng ta đi chắc?”

“Tao, thì có thể, nhưng hai đứa mày, thì phải tự túc thôi.”

“Đồ khốn!” Mars gào lên. Anh ta lao vào Roy, nhưng ông ta đã kịp thời chĩa súng vào anh ấy.

“Đừng để tao phải bắn mày, Mellow.”

“Tôi sẽ bắn ông đấy,” Decker nói.

“Không,” Roy nói. “Tao có thể sẵn sàng bắn vào lưng kẻ khác. Nhưng tao không nghĩ mày sẽ làm thế. Giờ thì, xin mạn phép, tao phải đi đây.”

Trong bóng tối, ông ta vô tình va vào Decker trong khi tiến ra cửa. Roy nắm chặt vào Decker để giữ thăng bằng. “Mày gầy đi rồi đó, Decker. Tốt đấy.”

Ông ta bỏ tay ra rồi gọi với ra ngoài cửa. “Tao ra đây. Bọn mày muốn biết thứ đó ở đâu, thì phải thỏa thuận đã. Nếu bọn mày bắn tao, thứ đó sẽ ngay lập tức đến nơi mà bọn mày không muốn nó đến.”

“Thế còn những người khác trong đó với mày?” giọng nói vang lên.

Roy thậm chí còn không quay lại nhìn họ phải vấn đề của tao.” Ông ta hét vọng lại.

“Đồ khốn nạn!” Mars gầm lên, nhưng Decker đã giữ anh ta lại.

“Cứ để ông ta đi, Melvin.”

“Tại sao? Để ông ta được sống còn chúng ta phải chết à?”

“Đừng có hèn thế, Mellow,” Roy chế nhạo. “Mày cũng có thể thoát ra mà. Nếu không, thì hẹn gặp lại ở thế giới bên kia vậy.”

“Không đâu,” Mars nói. “Tôi sẽ đoạn tụ với mẹ. Còn ông thì tự biết ông sẽ đến đâu rồi đấy.”

“Tao ra đây.” Roy bước ra ngoài, giơ khẩu súng lên cao.

Decker ngó ra từ cửa sổ và thấy ba người đàn ông chạy về phía căn nhà, mỗi người cầm một khẩu súng trường, áo quần được trang bị đầy đủ giáp bảo vệ. Chúng bao vây Roy.

“Nó ở đâu?” một người lên tiếng.

Roy ngoảnh lại nhìn căn nhà.

“Này, Mellow, bảo mẹ mày là tao…” Giọng ông ta vỡ nứt và nước mắt bỗng trào ra trên khuôn mặt ông. “Bảo là tao yêu bà ấy, Melvin. Sẽ luôn yêu bà ấy, dù có thế nào đi chăng nữa.”

“Ôi khỉ thật,” Decker thốt lên. Anh túm lấy Mars và đẩy anh ta về phía sau nhà. Mars trượt trên sàn nhà, va người vào bức tường lưng nhà. Decker chạy hết tốc lực rồi lấy thân mình to lớn của anh để che chắn anh ta.

Ngoài nhà, Roy cởi áo khoác. Để lộ ra mấy túi thuốc nổ đính quanh thắt lưng, gắn với một kíp nổ.

Ba người đàn ông kia quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Roy Mars bấm nút kích hoạt.

Và bốn người đàn ông cứ thế tan biến.