Chương 3
TỜ dụ này, theo ý con, có nghĩa như thế nào?
Lê-văn-Khôi tức giận đến đỏ gay cả sắc mặt. Chàng hằn-học nói:
- Nó có nghĩa là dụ hổ ra khỏi rừng xanh, lừa rồng lên khỏi đáy vực ạ!
Lê-tướng-công gật-gù:
- Hừ!… Thế mới rõ nhân-tâm nan trắc mà công-danh phú-quý ở đời chẳng qua chỉ là một trò mây che mà thôi!… Cha nghĩ bao nhiêu càng chán-nản bấy nhiêu.
- Thưa cha!…
- Gì?
- Cha chán-nản, cha ngã lòng lắm…
- Chính vậy!
- Đã đành rồi, nhưng liệu người ta có để yên cho cha ngã lòng, chán nản chăng?
- Chẳng để yên thì làm gì!
- Con không tin như vậy.
- Con tin thế nào?
- Người xưa chẳng vẫn nói: vua giận thì bày tôi phải chết đấy ư?
Nay vua đã giận, đã muốn cha phải chết rồi…
- Chưa chắc…
- Thì ý đã sờ sờ ra đấy!
- Con nói cha nghe?
- Vua dụ cha về kinh. Cha mà không về ư? Sẽ có tờ ban ra, kể tội cha manh tâm phản phúc kháng cự mạng vua, rồi thì lũ Triều-thần ghen-ghét được dịp chưng ra những chữ kêu vang như sấm: nào bất-trung, nào phản-bội, để lừa dối dân gian. Bọn này ngu mê, biết gì là lẽ phải. Chúng chẳng khỏi sẽ bỏ cha mà về phe với Triều-đình, mạnh thế hơn. Lúc bấy giờ, cha đã bị cô-lập. Triều-đình mới cử binh vấn tội, cha làm cách nào mà bảo-toàn được tính-mệnh?
- Nhưng cha sẽ về.
- Ấy tức là cha tự đem mình vào cạm rồi còn gì!
- Đem thân vào cạm?
- Thì chính thế! Người ta chỉ còn chờ đợi cha về đến kinh, lúc ấy cha sẽ là một tù nhân bị giam lỏng ở đất đế-đô. Chức Tổng-trấn Nam-kỳ sẽ về tay người khác. Con hổ ngoài sân kia, răng móng đã bị nhổ cả rồi, đứa trẻ bây giờ cũng dám coi thường nó. Ấy, cái số-phận cha ở kinh-đô sẽ như thế đấy!
Lê-tướng-công đứng phắt dậy.
Ngài tuốt gươm chém một nhát hẳn một góc án thư, đoạn gầm lên mà rằng:
- Đã thế, ta nhất-định về kinh xem nó ra làm sao!…
Lâ-văn-Khôi nói:
- Thưa cha, về thì nhất định là phải về rồi. Chỉ còn tính cách nào về rồi lại đi được mà thôi!
- Con có ý-kiến gì hay chăng?
- Thưa cha có.
- Con nói cha nghe.
- Cha hãy làm như vui mừng tiếp chiếu nhà vua vời về bệ-kiến.
- Sao nữa?
- Và cha hãy lên đường ung-dung.
- Được rồi.
- Trong khi ấy, con sẽ đảm nhận mọi việc…
- Đại khái?
- Con sẽ điểm một ngàn khinh-kỵ, đi nhật dạ về kinh-đô…
- Con sẽ đi vào lúc nào?
- Con sẽ đi ngay sau lúc cha lên đường.
- Thế thì con sẽ đến trước cha rồi còn gì!
- Cha đi ngựa hay đi võng!
- Cha đi võng!
- Cha đi ngựa thì hơn…
- Cũng được.
- Cả hai cha con cùng đến kinh-đô một lúc.
- Con sẽ dàn quân chiếm đóng ngay bên ngoài bốn cửa Hoàng-thành rồi con theo cha cùng vào chầu thiên-tử.
Lê tướng-công cười ha hả:
- Hay lắm!… Được lắm!
- Triều-đình sẽ trở tay không kịp. Và sau khi chầu vua xong, cha sẽ viện cớ ở ngoài ven, chức-vụ của cha rất quan-trọng, không thể vắng mặt lâu được, thế rồi cha cáo lui. Hai cha con ta lại phi thực nhanh về đây.
- Giỏi… giỏi!… Bốn ngàn móng ngựa sẽ làm mù bụi đất-kinh thành phen này!
Lê-văn-Khôi cũng cười náo nức:
- Và hành-động ấy mới xứng-hợp với uy-danh của đại-tướng-quân Tả-quân…
- Lê-văn-Duyệt!
Tướng công nắm tay Lê-văn-Khôi:
- Con thực là người của trời sai xuống giúp ta. Cứ những như vua thì cũng không nỡ lòng nào hại cha đâu. Chỉ giận thay cái lũ hủ nho móng tay gãi ghẻ chúng nó ghét ghen mà thôi!
- Để xem, hễ biết đích-xác đứa nào cha cứ chặt phăng đầu nó đi.
- Đành rồi, chỉ tiếc một nỗi chúng nó khôn lắm!…
- Thưa cha, theo ý con, con nghĩ rằng bọn gian-ác nếu đã dám tính đến chuyện hại cha, ấy cũng là do lượng trên có ý không dung cha rồi. Nếu như nhà vua xét nghĩ đến cái công bách chiến của cha, đứa nào mở mồm dèm pha, vua gạt phăng đi thì đâu nên nỗi.
Lê tướng-công trầm ngâm một lát đoạn thở dài:
- Con nói có lý lắm!
- Bởi vậy, con vẫn thầm nghĩ, nếu con ở vào địa-vị cha…
- Thì con sẽ làm cách nào?
- Con sẽ… con sẽ… làm như nhời con đã thưa với cha ngay từ hôm con mới tới đây…
Chàng rung đùi cất tiếng ngâm:
- Bỉ trượng-phu hề ngã trượng-phu!
Lê tướng-công bật cười:
- Đã đành sức cha có thể làm thừa đi, nhưng mà… Ngàn năm ai có khen chi Hoàng-Sào!… Con xem, oanh-liệt đến như Tây-Sơn Hoàng-Đế, Bắc diệt Mãn-thanh, Nam phá Xiêm-la, gây nên một đoạn lịch-sử hiển-hách nhất trong lịch-sử nước Nam, vậy mà dân-chúng vẫn không thừa nhận.
Văn-Khôi thở dài:
- Số mệnh!… Chẳng qua số-mệnh cả. Cha cũng biết Người mới thực đáng vì chúa tể của cha, nhưng trót lỡ mất rồi, còn biết nói sao! Phạm-Tăng đã trót về với Hạng-Vương, dù biết Cao-Tổ là bậc đại-đức nữa, cũng đành chỉ vuốt bụng thở dài…
Hai cha con cùng nín lặng.
Hồi lâu, Văn Khôi hỏi:
- Thưa cha, bao giờ cha lên đường về Kinh?
- Cha định mai đi sớm.
- Thế để con sửa soạn.
- Phải đấy, cha viết tờ lệnh cho con đem xuống phòng binh điểm ngay lấy một ngàn dũng-sĩ…
- Con xin chọn trong đám quân Hổ-đội.
- Tại sao không lấy ở các đội khác?
- Là vì hổ-đội gồm phần nhiều những chiến-sĩ thiện nghệ, đã từng theo cha trong các trận đánh nhau với quân Tây-sơn trước.
- Ồ, con tôi làm như là sẽ có một trận đại huyết-chiến không bằng.
- Thưa cha, phòng bị trước bao giờ cũng vẫn hơn… Thánh-nhân đã có câu: vô viễn lự tất hữu cận ưu. Nếu bọn gian-thần hủ-nho trở giọng, con sẽ không ngần ngại gì mà chém đầu chúng như chém củ chuối!
- Ừ, thôi cho con cứ tùy tiện mà làm, có điều nếu không ra sự biến gì, con chớ có vọng-động mà nguy đấy.
- Xin tuân lệnh phụ-thân.
Văn-Khôi đứng phắt dậy, vái cha nuôi rồi lui ra. Trong trí tướng-tượng đương bồng-bột, kế tiếp nhau hiện ra những trận tranh hùng ghê gớm…