Chương 4
GIỮA một buổi đại-triều ở điện Thái-hòa.
Vua và các quan đương bàn quốc-gia trọng-sự.
Thình lình, ai nấy đều chú ý lắng tai nghe…
Tự ngoài xa, và khắp bốn phía cùng một lúc cái gì phảng-phất như nước réo qua nhiều quãng đê vỡ, hay một cơn thủy-triều đương hú mạnh.
Nguyễn Hoàng-Đế ngừng một câu phán giở, và toan sai nội-giám ra xem việc gì, bỗng có Hoàng-môn-quan hốt-hoảng chạy vào quỳ tâu:
- Muôn tâu… muôn tâu Thánh-Thượng, binh-mã không biết từ đâu… bỗng ầm ầm kéo tới rất đông và có vẻ hung-hăng lắm!…
Nguyễn Hoàng-Đế cau mặt:
- Binh-mã… nào mà khi không lại hiện ra đông thế được?
- Tâu Thánh-Thượng, ấy là điều mà hạ-thần không hiểu…
- Hãy trở ra xem nào!…
Hoàng-môn-quan phụng mệnh lui ra…
Bấy giờ, những tiếng người tiếng ngựa đã rõ.
Thực là ồn-ào, đột-ngột, khủng-khiếp.
Những tiếng vang-động rội vào trong hoàng-thành, nghe càng to gấp bội.
Đất như chuyển lên.
Trăm quan ngơ-ngác nhìn nhau.
Trong đầu mỗi người thoáng hiện kế tiếp hàng trăm câu hỏi.
Và hàng trăm điều ức-đoán…
Không ai hiểu rõ gì với gì nữa.
Nhưng tất cả cùng linh-cảm một cách rõ-rệt và khủng-khiếp rằng một biến-cố phi thường nào đó đã hiện ra bên ngoài dải tường thành.
Hoàng-môn-quan lật đật chạy trở vào.
Nguyễn Hoàng-đế thét hỏi:
- Binh mã nào? Việc chi?…
- Tâu Thánh-Thượng, ấy là quân mã của Tả-quân Thống-Chế Lê-văn-Duyệt…
- Lê-văn-Duyệt?…
Một tiếng sét nổ giữa trời quang tạnh không làm cho người ta hoảng hồn bằng.
Vua tôi đều lặng đi trong giây phút.
Một cảm-giác nặng nghìn cân đè nặng xuống tâm-hồn cử-tọa.
Hơi thở người nào người nấy như đứt quãng…
Mắt người nào người nấy mờ đi.
Nhất là những ai đã dụng tâm xử tệ với Lê-tướng-công!
Họ thoáng thấy hiện ra trước mặt họ cái bóng một vị hung-thần đương tiến đến với một tấm lòng đầy thù oán…
Nhưng, mọi lo-lắng, nghĩ-ngợi ấy đều chỉ thoáng qua…
Một sự cần thiết ghê-gớm làm cho ai nấy phải tìm ngay cách đối-phó với tình-trạng nguy-ngập.
Nguyễn Hoàng-Đế nhắc:
- Lê-văn-Duyệt?… Hắn thình-lình đem binh mã về triều làm gì?… Phải, hắn đem binh-mã về triều làm gì, nếu không là để uy-hiếp Trẫm… nếu không là do một ý đại nghịch?
Những câu vua phán cứ như từng nhát búa đánh mạnh vào óc trăm quan ; và làm cho cái nguy-cơ càng rõ-rệt, càng khẩn-thiết.
Đến nỗi, mấy ông đại-thần đã bàn kế-sách hại Lê-tướng-công hồi-hộp thoáng nghĩ đến cái vạ giận cá chém thớt.
Thực vậy, trước cái hành-động ngang-tàng của Lê tả-quân, nhà vua có thể đổ lỗi cho một vị đại-thần nào đó. Kẻ không may không những sẽ không trách thoát sự căm-hờn của vị lão-tướng mà còn e búa rìu của chính nhà vua nữa.
Thế mới rõ đương yên đương lành đi kiếm chuyện với người không thù oán gì mình để rước lấy tai vạ vào thân!
Những ý-tưởng dồn-dập này làm cho lắm vị quan lớn hay tâng công kinh hồn táng đởm, mặt cắt không còn hột máu…
- Chư-khanh!…
Tiếng thét của nhà vua, tự cửu-trùng gieo xuống, như một lệnh lấy đầu. Văn võ giật nẩy mình…
Đức vua tiếp luôn:
- Thế nào? Chư-khanh nghĩ đến đối phó bằng cách nào bây giờ? Nói mau…
Một vị văn-quan quỳ tâu:
- Muôn tâu thánh-thượng, tình-thế hiện khẩn-cấp lắm rồi…
Vua gắt:
- Điều ấy, ai còn không rõ! Trẫm hỏi đây là hỏi cách đối phó với Lê-văn-Duyệt kia…
- Tâu Bệ-hạ, bây giờ tốt hơn hết là cứ làm như không để ý gì đến cái hành-động ngang-ngược bất kính của Lê-văn-Duyệt…
- Sao nữa?
- Thánh-Thượng hãy sai quan ra Ngọ-Môn đón va vào Triều, và hãy niềm-nở đón tiếp va, tự hồ sự va đến chính là vào giữa lúc Thánh-Thượng đương chờ mong. Hãy cứ làm như thế đã rồi sau hãy tìm cách khác…
Vua gật đầu:
- Kế ấy nghe được!… Vậy, mấy khanh trong hàng tứ trụ hãy mau mau ra Ngọ-Môn vời Tả-quân Lê-văn-Duyệt vào đây.
- Phụng mệnh!
Bốn ông đáp cùng một lúc, giọng to-tát và dõng-dạc, tỏ ra rằng những hồi-hộp đè nặng trên tâm-hồn các ngài đã cất hẳn.
Vua và trăm quan cùng nhìn theo bóng bốn vị đại-thần ra cổng.
Có thể nói tất cả ngần ấy con mắt đều bị một sức thu hút không sao cưỡng nổi.
Nhưng, sự chờ đợi của vua quan không lâu.
Chỉ chừng rập bã trầu, bốn vị đại-thần đã khúm-núm trở vào, dẫn đầu là Tả-quân Đô-Thống Lê-văn-Duyệt.
Lê Tướng-công mặc sắc-phục Đại-thống-chế.
Trên đầu, ngài đội một cỗ mũ trụ dát vàng ngũ tía.
Mình ngài mặc giáp chiến ; ngoài phủ cẩm-bào mầu huyết dụ thêu rồng vàng.
Bên ngoài tà áo phủ, người nào để ý nhìn sẽ thấy thấp thoáng một thanh đoản kiếm đeo cạnh đùi bên trái.
Tướng-quân ngửa mặt nhìn cao, nghênh-ngang tiến vào giữa sân rồng.
Theo liền sau ngài là bốn vị đại-thần, dáng khép-nép và sợ-sệt.
Đoạn hậu cho đám năm người, Lê-văn-Khôi, mặc sắc-phục mãnh dũng quân đội-trưởng, rảo bước tiến theo như sẵn-sàng đối-phó với hết thảy mọi bất trắc có thể xảy ra thình lình.
Vào đến trước thềm son, Lê đại-tướng dừng lại toan làm lễ triều bái thì một tiếng hô to đã từ trên điện ném xuống:
- Thánh-Thượng miễn lễ!
Tả Thống-chế nghiêng mình vái ba vái đoạn tiến lên thềm rồng.
Giữa sân Lê-văn-Khôi quỳ lạy năm lạy và tung hô Vạn tuế…
Trong khi ấy, nội-giám theo lệnh đức vua, đã mang một chiếc kỷ son đặt ở phía tả ngự tọa.
Hoàng-Đế truyền Lê Thống-chế ngồi.
Lão-tướng tạ ơn vua xong rồi mới an vị.
Bách quan để hết tinh-thần nghe câu chuyện giữa đấng Thiên-tử và Lê Tướng-công.
Đức vua ôn tồn phán:
- Hiền-khanh bấy lâu trọng-trấn ngoài xa. Trẫm ngày đêm hằng mong nhớ. Nay nhân lúc vô sự, Trẫm mới giáng chỉ vời hiền-khanh về bệ-kiến, không ngờ hôm nay vua tôi đã giáp mặt nhau, Trẫm thực thỏa lòng khao-khát.
Lê thống-chế đứng đậy, chắp lay nói:
- Hạ-thần phận là võ-tướng trọng-trấn biên cương xa vời kinh khuyết, vấn chỉ lo đấng quân vương bỏ quên, chẳng ngờ Thánh-Thượng vẫn sẵn lòng đoái tướng, thần-hạ thực muôn vàn cảm-kích. Hôm nay, nhân ứng-chiếu, hạ-thần được cái may-mắn chiêm cận long-nhan, hạ-thần cúi xin nhắc lại một lần nữa cái dự-định đánh Xiêm-la và mong Thánh-thượng chuẩn tấu… Đã đành rằng Thánh-thượng nhân-từ đại-độ, không nỡ bắt lê-dân phải chịu cái khổ cực binh-đao, nhưng hạ-thần thiển nghĩ cái quyền lợi của quốc-gia bao giờ cũng nên đặt lên trên hết mọi sự.
Vua tìm cách hoãn-binh:
- Việc ấy quan-trọng không phải nhỏ, vậy để rồi hãy bàn sau.
Rút lời, vua nhìn Lê Thống-chế, mỉm cười mà rằng:
- Hiền-khanh về kinh chuyến này để bệ-kiến Trẫm, cớ sao lại đem binh mã đi theo nhiều thế?
Lê Tướng-công sầm vẻ mặt:
- Tâu Thánh-thượng, hạ-thần đem quân mã theo không phải là vô cớ. Nay quân-vương đã ban hỏi, thần xin cứ thực tâu bày, vì thần là kẻ lỗ mãng không quen giấu những điều mình nghĩ…
- Cho khanh cứ tâu!
- Hạ thần theo hầu Tiên-Đế trong bao nhiêu năm, đã từng cùng vua trải đủ mùi gian-lao tân-khổ. Nay, dù thiên-hạ đã đại định, thần mong ơn mưa móc được dự vào hàng cực-phẩm nhân-thần, sự phú-quý thực đã đầy-đủ. Giá như ai, thần có thể cứ ngồi yên mà hưởng sự giầu sang, còn phải nghĩ ngợi gì nữa. Nhưng, một là vì xuất thân là kẻ võ-sĩ, thần không quen ngồi nhàn ; hai là vì mỗi khi chợt nhớ đến những nhời tâm-huyết của Tiên-Đế, nghĩ đến cái thanh-thế và quyền lợi của nước nhà, thần luôn luôn giật mình lo lắng nên đã dò xét, bàn tính kỹ-lưỡng mới dám tâu lên ngự-lâm. Ấy thế mà trong lúc hạ-thần xa vắng, có kẻ dám nghi-ngờ sự ngay thẳng của hạ-thần, kiếm lời dèm pha để chia rẽ vua tôi, mong những hãm hại kẻ hạ-thần vào vòng tội-lỗi và, gieo tiếng bất-minh cho quân-thượng. Những kẻ ấy thực đáng giận.
Bởi thế cho nên thần xin đem hết cả cái công phu từ lúc theo hầu Tiên-Đế ra mà cầu xin bệ-hạ cho hạ thần gỡ mặt nạ những kẻ lòng lang dạ thú ấy, đem chúng mà băm làm muôn mảnh…
Càng nói, Lê Đô-Thống càng uất phẫn, mắt ngài sáng quắc như lửa, mắt ngài đỏ gay-gắt. Ngài nhìn khắp hai hàng văn võ một lượt khiến nhiều kẻ phải cúi đầu thất sắc.
Nhà vua thấy tình hình ấy, liền cười mà rằng:
- Hiền khanh nhiệt thành vì vua vì nước sự ấy đã rõ rệt và không còn ai cãi lại được Trẫm rất khen ngợi. Còn như trăm quan văn võ tại Triều, đối với hiền-khanh đều có cảm-tình tốt cả, chứ không ai đem lòng ghen ghét hoặc ngầm mang ý gì khác đâu!
Biết rằng nhà vua có ý che đậy cho lũ thù địch của mình, Lê-Thống-Chế càng uất phẫn cực điểm. Lão tướng hét lên:
- Thánh-Thượng nhân từ nên che chở cho những quân gian ác tiểu nhân ấy thì hạ thần đành chịu vậy. Nhưng mà một ngày kia nếu hạ thần thấy rõ cơ tâm của chúng, hạ thần sẽ đem tính mệnh này đổi lấy tính mệnh chúng và xin cam chịu tội với Bệ-hạ.
Bầu không khí đến đây thực nặng-nề.
Vua lấy làm khó chịu quá.
Khó chịu nhất là không tiện nói rõ tâm sự ra nhời.
Còn trăm quan thì ngơ ngác, ai cũng lạnh gáy, chỉ sợ đầu chẳng phải phải tai…
Nhưng Lê-văn-Duyệt đã đứng dậy:
- Tâu Bệ-hạ, thần về đây, được chiêm ngưỡng long-nhan, lòng thần thế là vui thỏa lắm rồi. Vậy thần xin bái biệt Bệ-hạ để lại lên đường về lục tỉnh.
Vua tỏ vẻ ngạc-nhiên:
- Ô hay, sao hiền-khanh lại đi ngay như vậy?
- Là vì trọng-trách của hạ thần ở ngoài ngàn dặm không cho hạ thần được quyền ở lâu tại đế-kinh.
- À, điều ấy hiền-khanh đừng lo. Trẫm đã vời hiền-khanh về đây, trong nam ví có xẩy ra sự gì, Trẫm há lại trách cứ hiền-khanh hay sao?
- Thần cảm thâm ân của Bệ-hạ. Khiến nỗi quân mã đem theo không tiện quá. Xin Bệ-hạ chuẩn tấu cho.
- Nếu thế thì ít ra khanh cũng ở lại đây một ngày, để vua tôi trò chuyện với nhau đã.
Nói xong, vua truyền đặt yến đãi vị lão thần và cho binh-bị ra khao thưởng cho quân mã của Thống-Chế.
Ngài lại truyền bầy trò vui cho voi và hổ chọi nhau.
Lê-Thống-Chế không còn cách nào từ chối được nữa đành phải nín lặng.
Lập tức mọi việc khởi-hành.
Chỉ trong giây lát, tiệc yến đã bày xong.
Vua cùng Lê-Thống-Chế vào tiệc.
Trăm quan văn võ cũng được dự.
Trong khi ấy, Lê-văn-Khôi vẫn cắp gươm đứng hầu sau lưng Lê-Thống-Chế, không chịu rời xa nửa bước!