← Quay lại trang sách

Chương 5

MỘT bãi đất rộng trong nội phủ, chung quanh vây gióng gỗ rất kiên cố.

Ngoài giống gỗ là một hàng lính ngự lâm cầm dáo mác đề phòng.

Ở góc phía bắc khu đất ấy, người ta dựng một cái lầu gỗ cao, trên có mái căng vải mầu vàng nhạt và có bao lơn đỏ chói.

Nguyễn-Triều Hoàng-Đế, cùng Hoàng-hậu, hoàng-tử công-chúa, các vị đại thần trong lục bộ, Tả quân Thống-Chế Lê-văn-Duyệt đều ngồi trên lầu cao, dưới bóng những tàn vàng tán tía rực rỡ.

Vua ngự ở ghế chạm rồng đặt gần bao lan nhất. Hai tên thị vệ cầm hai chiếc tàn vàng che.

Xế về bên tả bảo tọa, là ghế ngồi của Tả quân Thống-Chế Lê-văn-Duyệt.

Lão-tướng ngồi chầu vua, nhưng phía sau vẫn có Lê-văn-Khôi cắp gươm đứng hầu, y như cảnh Quan-Vân-Trường đan đao phó hội thời Tam-Quốc vậy.

Rồi sau lưng vua mới đến Hoàng-hậu, Thái-Tử, Công-Chúa, các vị hoàng-thân, các vị đại-thần.

Vua ngự ra được một lát, thì cuộc vui bắt đầu.

Một hồi đại cổ gióng lên.

Tiếp liền ngay đến tiếng hò reo, tiếng chiêng đồng, thanh-la, tiểu-cổ, ầm ầm như trong một trận kịch-chiến.

Người ta mở cũi cho một thớt voi tiến ra giữa bãi.

Ấy là một con voi trận cực to, dữ tợn, hung-hăng và đen trũi như một tảng đá bị cháy xém.

Con voi vừa ra thì cửa một chiếc cũi khác cũng mở.

Một tiếng rống kinh hồn.

Một con hùm lớn hơn con ngựa, sắc lông vàng già như một ngày nắng hạ.

Ác thú chạy lồng ra bãi, bao nhiêu móng nhọn, bao nhiêu răng, nanh đều phô trắng hếu.

Tiếng hò reo của quân-sĩ bội lên.

Hai con vật bị kích-thích, liền nổi hung, xông thẳng vào nhau mà đánh.

Thoạt tiên, hùm lợi thế hơn voi.

Nó nhẩy vọt lên, ôm lấy vòi voi mà cắn mạnh như muốn xé cho kỳ đứt. Voi bị đau, chạy cuồng lên, làm cho mặt đất phải rung động.

Trên đài cao, khán giả hồi hộp theo cuộc chiến đấu tàn-khốc.

Trong khi ấy, con voi đã làm cho con hổ phải tuột răng rơi xuống.

Ác thú gầm vang động.

Voi cũng hăng không kém.

Nó lăn xả vào, nhất định lấy ngà húc cho kỳ đến lúc mãnh hổ phải chết nó mới nghe.

Trước cái cảnh hổ tượng tranh hùng, cái thiên-tính khát máu của người vụt tỉnh thức.

Người ta hò reo còn chưa đủ.

Người ta dậm chân, múa tay, náo nức như muốn nhẩy vào trong gióng mà dự cuộc.

Thình lình, con voi giơ vòi cuốn được con hổ.

Nó tung mạnh ác thú lên cao, định hễ chú hổ bị rơi xuống, nó sẽ lấy chân xéo bẹp.

Bất ngờ, hổ bị văng mạnh, rơi đâu không rơi lại nhè ngay trước chỗ vua ngồi mà giáng xuống, làm, cho tòa lầu rung rinh suýt đổ sụp.

Hùm đương cơn điên, nhăn răng giơ móng toan làm dữ.

Mọi người bạt vía.

Những tiếng kêu hoảng-hốt nổi lên.

Các bà nội-cung, các quan đại thần xô nhau ai cũng chỉ nghĩ đến mạng mình, cơ hồ quên cả vua.

Thực là một tai biến trời nghiêng đất lệch!

Cảnh hỗn loạn không bút nào tả xiết.

Tả Thống-chế nhanh trí vội đứng phắt dậy thét:

- Khôi! mau cứu giá!…

Chàng thanh-niên dũng-sĩ dạ một tiếng đoạn nhảy phắt lại.

Nhanh như chớp, chàng gạt vua lại phía sau, thuận tay nắm lấy hai cánh tay mãnh-hổ và co chân đạp thốc vào bụng ác-thú một cái.

Mãnh hổ lộn nhào xuống bãi.

Đức vua thoát nạn.

Tẩt cả cùng cảm thấy trên ngực nhẹ hẳn được nghìn cân!

Nhưng, người ta vẫn chưa hoàn hồn…

Ai nấy vẫn còn run như rẽ.

Nguyễn Hoàng-Đế cầm tay Khôi và nói:

- À, lúc lâm nguy mới biết ai là người xả thân cứu chúa… Không có tráng-sĩ, Trẫm chắc chắn mắc nạn mãnh hổ rồi…

Nói xong, vua hỏi Lê Thống-chế:

- Hiện nay, tráng-sĩ làm chức gì dưới trướng hiền-khanh?

Lê lão-tướng đáp:

- Tâu Bệ-hạ, đây là con nuôi của hạ-thần.

Hắn mới được hạ-thần cho giữ chức đội-trưởng trong cơ mãnh-hổ quân.

Vua gật đầu:

- Kể tài võ dũng, tráng-sĩ đây thực đáng phong đến chức Thống-đốc Ngự-lâm quân!

Lê-văn Khôi lạy tạ:

- Tiểu thần xin bái tạ thâm ân của Thánh-Thượng. Thần chịu ơn của phụ-thân thần nhiều lắm, đã nguyện suốt đời chỉ theo hầu dưới cờ, không dám mong tướng quan chức gì hết…

Hoàng-Đế nghe tâu càng tỏ ý khen ngợi khôn xiết.

Ngài truyền thưởng cho Lê-văn-Khôi vàng lụa và thân tự thảo sắc phong chàng làm Hiến nghĩa tướng-quân.

Lê Thống chế cùng con lạy tạ ơn vua xong ; liền lại xin phép về Nam.

Nguyễn-Triều Hoàng-Đế không viện lẽ gì lưu hai cha con Thống-chế được nữa, bèn phải ưng thuận.

Trước khi Lê Thống-chế lên đường, vua cầm tay lão-tướng ân-cần dặn:

- Hiền-khanh vào Nam, thỉnh-thoảng nên về kinh để Trẫm khỏi mong nhớ.

- Thần xin phụng mệnh.

- Còn như những điều hiền-khanh đã tâu, Trẫm cam đoan rằng không có. Mà dù có nữa, Trẫm cũng không bao giờ làm tai nghe.

- Nếu được vậy, thực là đại phúc cho hạ-thần.

- Trẫm không bao giờ quên rằng hiền-khanh đã là một vị khai-quốc công thần của đức Thế-Tổ. Vậy, hiền-khanh đừng nghĩ-ngợi gì cả.

Lê Thống-chế ứa nước mắt:

- Thần là võ tướng, không nham-hiểm dân được như bọn văn quan, trăm sự nhờ lượng cả của Thánh-Thượng mà thôi!…