Chương 6
CÁI việc hai cha con Tả-quân Lê-văn-Duyệt đem mấy ngàn kỵ-mã về Triều rồi lại trở vào trong Nam vô sự thành ra cái đầu-đề bất tuyệt cho ai nấy bàn tán một cách cực-kỳ khoái trá.
Công-chúng thường vẫn vậy.
Họ đứng ngoài vòng danh-lợi nên nhận xét và phán-đoán bao giờ cũng vô tư.
Họ rất ghét kẻ gian-tà, phường rua nịnh hiểm ác.
Họ sẵn-sàng phò tá người trung-lương, ủng-hộ những ai oan khuất.
Bởi thế, đối với vị lão tướng bách chiến, có công phù tá vua Thế-Tổ nhà Nguyễn, như Hàn-Tín đã phù tá Cao-Tổ nhà Hán, họ rất cảm-tình.
Và, thấy ngài bị nhiều kẻ dèm pha, toan bề hãm hại, họ thương-xót vô cùng. Họ thống mạ lũ tiểu-nhân toan hại người trung-trực. Họ chỉ mong bọn ấy bị lột mặt nạ, bị hành-phạt một cách xứng-đáng với tội ác của chúng.
Cái hôm mà Tả Thống-Chế thình-lình về kinh, kỵ-mã đóng kín cả bốn cửa thành, ai nấy cùng hồi hộp đợi chờ xem một cảnh-tượng phi-thường hiếm có. Hàng vạn cặp mắt cùng nhìn cả vào hoàng-thành ; hàng vạn cái miệng cùng lẩm-bẩm:
- Nào, thử xem phen này cháy nhà ra mặt chuột, những ai ngay ai gian mới tỏ rõ được!
Nhưng, đến lúc hai cha con Lê Tả-quân lên đường về Nam mà không một tên gian-nịnh nào phải chết cả thì họ đều phàn-nàn tức-tối giay tay, nắm miệng… Họ chê trách nhà vua che đậy bọn gian thần ; họ tiếc cho Lê Tả-quân ít quả-quyết quá, mặc dầu cái việc Lê văn Khôi đánh hùm cứu giá, và cái thái-độ ngang-tàng của Tả-quân Duyệt khiến trăm quan đều khiếp vía nọ đều làm cho ai nấy sung-sướng háo nức.
Căm-tức Lê Tả-quân, chỉ có bọn gian nịnh chịu hại ngài mà không được.
Cái lúc vị lão-tướng đem kỵ-mã về náo triều-đình, bọn chúng sợ-hãi mất mật chừng nào, giờ, thấy cơn nguy-hiểm đã qua, chúng càng thù ghét lão-tướng ngần ấy. Có điều, chúng cũng tự biết trêu vào lão-tướng tức là vuốt râu hùm, và lâm thời chính ngay nhà vua cũng khó lòng che-chở cho chúng được.
Thực thế, sự cong queo bao giờ cũng bị khuất-phục trước sự chính-đại quang-minh.
Nhà vua có nghe lời sàm tấu, có ghét bỏ vị lão-thần chăng nữa thì cái đầu điểm bạc kia cũng chẳng thể đem mà ghép vào một tội gì được, ấy là chưa kể cái công-lao vĩ-đại, và cái huân-nghiệp chói lòa sử sách.
Hơn thế nữa!
Cha con Tả tướng-quân lại vừa có cái công cứu giá, một công-lao rực-rỡ nhất mà kẻ bầy tôi có thể có được.
Lúc nguy-nan mới biết ai là hết-lòng vì chúa!
Nhà vua nhớ lại cái lúc con mãnh hổ bị ném lên lầu. Thôi thì từ hoàng-thân quốc-thích, đến văn võ đại-thần, ai nấy đều sợ-hãi mất mật, và chỉ lo thoát lấy thân mình. Tấm lòng đấng chí-tôn chẳng khỏi bùi-ngùi chán nản!
Trong khi ấy thì vị lão tướng vẫn điềm-nhiên bởi không nghĩ chi đến bản thân. Ngài thét con nuôi nhảy lại cứu giá. Trời, nếu Lê-văn-Khôi mà không can-đảm phi thường, không nhanh chân một chút thì cả cái miệng lởm-chởm những răng và nanh kia chắc đã khép chặp lại, nghiến nát thịt xương vua rồi còn gì!
Nhà vua rùng mình và lẩm-bẩm:
- Chính những kẻ mà ta toan làm tội lại là những kẻ có công với vua, với nước nhất!
Nhà vua hối-hận vô cùng.
Ngài còn cho rằng việc con hùm toan làm dữ, biết đâu chẳng là sự cảnh-cáo thiêng-liêng nào đó!…
Ngài truyền gọi mấy ông quan lớn hằng tỏ ra hằn-học với Lê Tả quân nhất mà phán rằng:
- Từ nay, các khanh phải lấy lợi quyền của nước nhà làm trọng hơn cả và không nên có những tư tình tư ý gì, nghe chưa!
Các quan cúi đầu vâng dạ.