← Quay lại trang sách

Chương 8

TIẾNG sét mà chàng kỵ-sĩ áo lam cùng bọn vũ tướng của Lê Tướng-công đương chờ đợi đã bùng ra, đột-ngột và ghê-gớm.

Nó là cái cử-động ám-muội và lạm quyền của một vị văn quan gian ác, hay ăn hối-lộ và hèn nhát. Bạch-xuân-Nguyên.

Muốn hiểu rõ đầu-đuôi việc này, ta hãy vào thăm dinh bố-chánh Gia-định là nơi lị sở mà Bạch-xuân-Nguyên vừa đề-huề đem vợ con đến ở được mấy hôm nay.

Lúc ấy, trong tư-thất Bạch-xuân-Nguyên, chỉ có ba người.

Người thứ nhất cố nhiên là Bạch.

Va ngồi vắt chân chữ ngũ trên sập trải chiếu hoa, vẻ mặt cực kỳ kiêu-căng và độc-ác.

Trước chỗ va ngồi, hai tên dân đứng chắp tay với cái điệu-bộ khúm núm của những quân phản-chủ.

Bạch quắc mắt nhìn hai tên dân hồi lâu rồi mới giài giọng hỏi:

- Bay thử nhắc lại những điều bay vừa khai ta coi thử?

Một tên lùn tũn, béo phục phịch, khẽ gãi gáy đáp:

- Bẩm cụ lớn, cái việc bình Xiêm của Tả-quân chỉ là một cớ để che đậy một âm-mưu mà thôi…

- Thực chăng?

- Bẩm thực.

Tên cao và đen nói:

- Chúng con xin đem hai cái đầu chúng con mà cuộc vào việc này.

- Ừ, nếu vậy thì được.

- Bẩm, chúng con quả không dám man của cụ lớn.

- Ừ! Thế cái âm-mưu kia?

- Chính là sự chiếm giữ lục tỉnh, thông-đồng Xiêm-la để chống cự với Triều-đình.

Câu ấy làm cho hai mắt lươn của Bạch bố-chính sáng quắc lên. Ông ta rung rung cái đùi cẳng gà, giơ tay vuôn cần xe điếu trúc. Một tên lính hầu chạy lại nạp thuốc, bật mồi lửa…

Bạch rít một hơi rất ròn, nhả khói dầy đặc, ngân nga một lúc lâu rồi mới nói:

- Có việc ấy, sao mãi bây giờ bây mới nói?

- Bẩm, vì lúc trước chúng con sợ oai của Tả-quân Duyệt nên không giám nói vì e khi họa hổ bất thành thì nguy đến thân gia chứ không chơi.

Bạch gật gù:

- Phải rồi… Thế mai đây, bây phải cứ thế mà khai, nghe.

- Dạ.

- Bây giờ ta sẽ lục cái việc ấy ra, làm cho to chuyện đệ sớ về Triều…

- Công cụ lớn ắt không nhỏ.

- Ồ, ta vì vua vì nước mà làm chức vụ chứ lợi lộc ta có quản gì mô! Vả lại, Lê-văn Duyệt có còn đâu nữa…

- Bẩm cụ lớn, Lê chết rồi nhưng công cụ lớn vẫn không phải là nhỏ.

- Bây nói chi?

- Chúng con trình cụ nhớn rằng Lê văn Duyệt tuy chết rồi mà cái việc phản nghịch của va đem phát giác ra, công của cụ lớn vẫn to lắm.

- To chi mà to! Thủ phạm chết rồi thì ăn thua gì!

- Bẩm cụ nhớn ăn thua chứ ạ.

- Bay nói ta nghe!

- Việc phản nghịch phải đâu chỉ có một mình Lê-văn-Duyệt. Va đã chết rồi nhưng còn những kẻ đồng mưu với va chứ!

Bạch gật gù:

- Bây nói cũng có lẽ.

Hai tên dân đắc ý:

- Bây giờ cụ lớn cứ đem bọn thằng Khôi và mấy tên chùm dân hồi lương ra mà tra tấn, bắt chúng nó nhận quấy nhận quá mấy điều, đoạn chém lấy vài cái thủ cấp là công cụ lớn sẽ chẳng kém chi công một vị đại tướng thắng trận.

- Rứa mới là bàn nhằm sự lý!

- Xin cụ lớn trước hết bắt ngay tên Lê-văn-Khôi hạ ngục đi đã.

- Ừ, cái thằng cha ấy ghê gớm lắm.

- Và giỏi võ vô địch. Lại rất được bọn dân hồi lương yêu mến.

- Chưa thấm. Nó còn có công cứu giá nữa!

- Nghĩa là cụ lớn sợ đức Hoàng-Đế sẽ nhớ công mà xí xóa chứ gì?

- Có thể lắm!

- Không ạ.

- Sao?

- Con chắc nhà vua sẽ không tha nó.

- Vì cớ gì?

- Vì cha con nó bị ghét nhiều lắm.

- Chưa đủ.

- Vậy chỉ cần dùng cực hình để nó phải nhận tội.

- Sao nữa?

- Một khi nó đã nhận tội làm phản, cái tội đại-nghịch bất đạo, thì công lao mấy cũng vất đi.

- Ừ, phải đó.

- Xin cụ lớn cứ thi-hành ngay đi cho.

- Bây giờ ta còn lo một điều…

- Bẩm, cụ lớn lo điều chi?

- Bay chẳng vừa nói thằng Khôi nó vũ dũng vô-địch, lại được dân hồi lương quý mến lắm. Như vậy bắt nó không phải là chuyện dễ.

- Chúng con có cách bắt nó rất dễ.

- Thật chứ?

- Bẩm Lê-văn-Khôi dũng mãnh thực, nhưng nó là phường vô mưu. Ta chỉ dùng một mẹo nhỏ là xong.

- Mẹo gì?

- Cụ lớn hãy biên thư mời nó đến hội kiến, đại ý nói rằng từ khi nó lập được công lớn tại Triều đức Hoàng-Đế vẫn hằng có lòng nhắc nhở tới nó. Nay Lê Tả quân quá cố rồi, nếu nó muốn về kinh thì cụ lớn sẽ vì nó mà sớ về cho.

- Cũng được đấy!

- Bẩm, sự vinh hoa ai mà không thích. Huống hồ nó thấy cụ lớn ân cần muốn làm ơn và hết sức khen ngợi nó thì làm gì mà nó không nức lòng. Nó sẽ không đề phòng gì cả. Và ta sẽ bắt nó dễ như trở bàn tay.

- Đành rằng thế, nhưng cũng phải đề phòng kẻo nó làm dữ?

- Bẩm cụ lớn, ta có dùng đến võ lực đâu mà sợ nó làm dữ.

- Không dùng võ lực mà bắt nó thì dùng cách nào?

- Bẩm, xin cụ lớn cứ cho mời nó lại rồi đặt tiệc rượu khoản đãi. Nó không ngờ vực gì lại là đồ vũ phu ham ăn thiết uống, cụ lớn cứ đổ mãi rượu cho nó kỳ đến lúc nó say mèm thì chỉ việc sai lính trói lại như trói một con chó ốm mà thôi, chẳng vất vả gì hết!…

Bạch-Xuân-Nguyên vỗ chiếu cười ha hả:

- Được! Được lắm!…

Và lại hút thuốc, lại hãm bằng một ngụm tre thơm và nói:

- À, nhưng ta có một điều cần phải dặn kỹ các mi…

- Dạ?

- Việc này phải giữ kín, nghe!

- Dạ.

- Nhất là đừng có hở ra cho Ngài Tổng Đốc Nguyễn-văn-Quế và quan Án Nguyễn chương Đạt biết, nghe chưa?

- Dạ.

- Ta phải làm kín kẻo các ông ấy lại rây máu ăn phần ngay đấy.

- Dạ.

- Ta bắt Khôi xong, sẽ tuyên bố rằng phụng mật chỉ làm việc, như thế các ngài ấy sẽ không còn ngấp nghé gì nữa.