← Quay lại trang sách

Chương 9

TRONG khi bố-chính Gia-định Bạch-Xuân-Nguyên lập mưu bắt chàng thì Lê-văn-Khôi cũng đương cùng bọn đồng-chí bàn việc trong một ngôi nhà khuất nẻo của chủ nhân tức là bạn thân của Khôi, tên gọi Thái-công-Triều.

Cuộc hội-họp gồm có tất cả mười lăm người:

- Chủ tịch Lê-văn-Khôi.

- Thái-công-Triều.

- Lê-đắc-Lực.

- Nguyễn-văn-Đà.

- Nguyễn-văn-Tông.

- Dương-văn-Nhã.

- Hoàng-nghĩa-Thư.

- Võ-vĩnh-Tiền.

- Võ-vĩnh-Tái.

- Võ-vĩnh-Lộc.

- Nguyễn-văn-Bột.

- Lưu-Tín.

- Trần-văn-Tha.

- Nguyễn-văn-Tâm.

- Nguyễn-văn-Chân.

Lê-văn-Khôi chờ cho ai nấy ngồi yên chỗ, chàng mới cất tiếng sang sảng nói:

- Thế nào, có việc chi khẩn cấp mà Thái hiền đệ cho mời anh em lại hợp bữa nay vậy?

Thái-công-Triều đáp:

- Nếu không có việc quan trọng, đệ khi nào lại làm phiền các đại-huynh.

- Vậy việc ấy là việc chi, xin hiền đệ cho biết.

- Việc này có cơ nguy lớn cho bọn ta chứ không thường. Các anh chắc đều biết quan bố chánh mới là ai đấy chứ?

- Bạch-Xuân-Nguyên chứ gì?

- Ấy chính cái thằng mắt trắng môi thâm ấy.

- Sao nữa?

- Nó là một thằng đại gian đại ác. Nó vừa đến đấy mà đã tìm cách xoay xỏa bọn lương dân, nào ăn tiền, nào hạch sách đủ vẻ.

Hoàng-nghĩa-Thư sốt ruột:

- Cho thế nữa thì em cũng không thấy có nguy gì cho bọn ta!

Thái đáp:

- Đã đành, nếu chỉ có thế thì không quan hệ gì đến bọn ta thực. Nhưng có phải chỉ như vậy mà thôi đâu!

- Thế làm trò gì nữa?

- Nó để ý đến anh em mình dữ lắm!

Cả bọn đều chú ý:

- Thực à?

- Cứ như tay sai của tôi mật báo thì thằng ấy hình như đương sửa soạn một việc gì bí mật và ghê gớm lắm.

- Có thể rõ là việc gì không?

- Biết rõ thì chưa, nhưng có điều đáng chú-ý là nó sai lục đến việc xây thành Phan-an, và ngày thường thấy hai thằng đầy tớ cũ của Tướng công vẫn thì thọt ra vào công hậu dinh bố chính.

Vẻ mặt ai nấy trở nên nghiệm trọng:

- Ồ…

- Tôi đã dặn tay sai của tôi phải luôn luôn để mắt nhìn nhận cái hành vi của bọn chúng nó để xem hễ có sự gì khác thì phải báo ngay tức khắc.

Lê-văn-Khôi hỏi:

- Việc Thái hiền đệ nói quả nhiên là một việc tối quan-trọng. Chúng ta không thể bỏ qua được. Và ngay bây giờ tôi muốn biết rõ ý các anh em đối với việc này ra thế nào?

- Chúng tôi xin nghe, đại huynh nói trước.

- Tôi đồ chừng thằng Bạch-Xuân-Nguyên nó muốn làm công làm cán với Triều-đình phen này đây.

- Nhưng nó làm cách gì được?

- Kẻ mưu gian thiếu gì cách hại người trung trực!

- Đã đành rằng thế, nhưng chúng tôi không thấy có chuyện gì khả dĩ cho tâng công được!

Lê-đắc-Lực nối nhời Lưu-Tín:

- Thực thế! Thành Phan-an xây xong từ lâu, không ai kêu ca gì hết, không có sự tệ lạm nào hết. Việc bình Xiêm, Triều-đình không ưng thuận thì Tướng công nhà cũng đã xếp rồi. Còn như Triều-đình nghi-kỵ Tướng-công, nhưng nay Tướng-công nhà đã quá-cố, sự nghi-kỵ ấy đã trở nên vô-ích!

Lê-văn-Khôi cười:

- Đường trường vẫn là như thế! Nhưng ai cấm thằng Bạch-xuân-Nguyên nó cứ lục chuyện cũ rồi thêu dệt nọ kia ra mà bắt bớ, mà tra khảo, mà làm tình làm tội chúng ta để lấy công?

- Thế Đại-huynh tính sao?

- Thì trước sau cũng một lần, ta thử trọc trời khuấy nước một phen xem nó ra làm sao? Không làm thế cũng không còn cách nào khác nữa. Ta muốn yên mà người ta có để cho ta yên đâu.

Tất cả đồng thanh:

- Đại-huynh nói rất phải! Ở đời này hơn nhau một tiếng anh hùng, còn thì trước sau ai cũng một lần chết. Vả lại, biết đâu đấy! mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu ông Trời không bỏ ta thì chưa biết chừng!…

Chàng kỵ-sĩ áo lam hăm hở:

- Anh em đã quyết định như thế thì bắt đầu từ sau cuộc hội họp này, ta sửa soạn ngay đi thì vừa.

- Xin tuân lệnh.

- Ta cứ sửa soạn kỹ trước phòng khi làm sự khỏi phải lúng túng.

- Chính thế.

Lê-văn-Khôi vừa toan hạ lệnh giải tán, bỗng có tên thư-đồng của chàng tự ngoài vào trình một phong thư:

- Thưa chủ tướng, quan bố-chính Bạch-xuân-Nguyên vừa sai người cầm thư này sang trình tướng-quân, nói là thư cần lắm nên con vội đem đến đây.

Mười lăm vũ-sĩ ngạc nhiên nhìn nhau.

Lê-văn-Khôi nói:

- Được! Để ta xem thư gì.

Chàng mở thư ra đọc xong, cười mà rằng:

- Dụ hổ li sơn!… À, thằng cha này đáo để thực.

Chàng đọc to bức thư của Bạch-xuân-Nguyên cho mọi người cũng nghe và kết luận:

- Anh ern nghĩ nên đối phó ra sao?

Hoàng-nghĩa-Thư đáp:

- Nó đã mời, đại-huynh cứ sang xem nó ăn-nói ra làm sao, bên ngoài đã có chúng tôi.

Thái-công-Triều cũng hăm hở:

- Phải đấy! Đại huynh cứ đi. Mình không đi nó sẽ chê mình là nhát sợ hoặc có ý gian mà không giám đến.

Lê-văn-Khôi đứng phắt giậy:

- Nếu nó tưởng vậy thì nó nhầm to!

Chàng rút thanh gươm để trước mặt chém mạnh một một nhát làm xạt hẳn một góc bàn:

- Ta sẽ cho đàn chuột ấy nó biết rằng trêu vào tay ta, chúng nó chỉ mua lấy cái chết một cách vô ích…

Dứt lời, chàng bảo theo cái giọng của người vẫn quen truyền lệnh:

- Bỏ giấy bút đây!

Và chỉ một loáng, bức thư trả lời đã xong.

Chàng gọi gia-nhân:

- Bay đâu, lập tức đem thư này qua dinh bố-chính, nghe!

Tên bộc đi rồi, Lê-văn-Khôi quay lại bảo các đồng đảng:

- Chiều nay, tôi sang bên dinh Bạch-xuân-Nguyên rồi, chư đệ lập tức sửa soạn mọi việc đâu vào đấy, nghe chưa. Hễ xẩy ra biến-cố gì, chư hiền-đệ nên tức khắc khởi sự.

- Xin tuân lệnh.

- Nó đã mang lòng bất trắc, ta cũng không nghĩ ngợi gì nữa…

Cả bọn đều hăm hở:

- Hãy cùng nhau làm cho tỏ mặt phi thường một phen…