Chương 10
ĐÊM ấy là đêm hôm 18 tháng năm, năm Quý-Tị, tức Minh-Mệnh thứ mười ba.
Trong phòng giam nóng như một cái hầm lửa và đầy những tiếng muỗi kêu ran tứ phía, Lê-văn-Khôi dần dần hồi tỉnh…
Chàng ngồi dậy, tay sờ soạng quanh mình vì bóng tối không còn cho mắt chàng trông thấy gì nữa. Nhưng tay chàng giơ ra chỉ sờ phải bốn mặt tường xù xì và ẩm uớt nếu không thì cũng chỉ vốc phải muỗi bay nhiều như trấu.
Chàng nhớ lại sự đã xẩy ra và bắt đầu nhận rõ tình-trạng trong đó chàng đương sống.
Thì ra chàng đã bị Bạch-xuân-Nguyên đánh lừa!
Hắn cho thuốc mê vào rượu và mời chàng uống.
Đến lúc chàng mê man không biết gì nữa, chúng liền ném chàng vào đây!
Chàng đã là một thằng tù.
Chàng đã là một thằng trong tù, vì cái tội của chàng là cái tội đại phản-nghịch.
Kẻ nào đã phạm tội đại phản nghịch thì không còn mong gì thoát lưỡi dao của đao-phủ-thủ nữa.
Cái cảnh-tượng hãi hùng của một tội nhân phải điệu ra pháp-trường, phải quỳ trên bãi cỏ, phải lắng nghe nhời tuyên-cáo tội trạng, tiếp đến tiếng chiêng tiếng trống, rồi bất thình lình một nhát gươm lòe sáng, đầu hắn rơi bịch xuống cỏ, trong khi thây hắn run như thân gà bị cắt tiết, phún máu ra đầm đìa, cái cảnh tượng ấy hiện ra trước mắt chàng rõ rệt từng ly từng tí…
Lê-văn-Khôi đứng phắt dậy và gầm lên như mãnh hổ bị mắc cạm:
- Có thể nào như vậy được!
Chàng nắm lấy khung cửa lim toan cố sức lay mạnh, bỗng mấy tiếng khe khẽ như tiếng ai cạo móng tay vào mặt ngoài cánh cửa khiến chàng phải để ý.
Tiếng cạo mỗi lúc một rõ.
Không còn ngờ vực gì nữa.
Hẳn có người nào đó đương ra ám-hiệu cho chàng.
Lê-văn-Khôi đằng hắng một tiếng.
Bên ngoài tức khắc có tiếng đáp.
Rồi chàng nghe tiếng thìa lồng vào họng khóa.
Rồi hai cánh cửa hé ra, để lọt vào phòng giam một luồng gió mát…
Ồ! cái luồng gió nó là hơi của cuộc sống tự do ngoài khoảng rộng…
Tiếng nói của Thái-công-Triều hô lớn:
- Đại-huynh mau ra phía sân trước. Anh em đã chờ sẵn để cùng vào thăm gia-quyến thằng giặc họ Bạch.
Lê-văn-Khôi không đáp. Nói là chàng kêu lên thì đúng hơn:
- Vậy thì đi, mau!…
Ở sân trước dinh bố-chính, bọn anh-hùng đã gươm đao sẵn sàng cả.
Khôi bảo mọi người:
- Anh em theo ta!
Tức thời cả bọn đều reo hò ầm ĩ và xông vào phá cửa tư-thất Bạch-xuân-Nguyên.
Lúc ấy, Bạch vẫn còn thức.
Hắn đương loay hoay thảo một tờ sớ về Triều kể lể công-trạng mình một cách khéo léo.
Chợt bọn anh hùng vào đến nơi.
Khôi thét:
- Thằng gian ác kia, tao có làm chi mày mà mày lại toan hại tao? Bây giờ tao đã vào đây, mày đừng nên van lạy và khóc lóc nữa, nghe chưa. Hãy nhận lấy nhát gươm này!
Rứt lời, chàng vung kiếm.
Đầu Bạch-xuân-Nguyên văng xuống đất.
Gia quyến va thấy động cũng thức cả dậy.
Trước cái chết ghê gớm của chủ nhân, ai nấy kêu gào líu cả lưỡi.
Lê văn-Khôi truyền.
- Giết cho bằng hết lũ gian tặc, đừng để sót một mạng nào!
Bọn anh hùng reo ầm ầm, và chém, và đập phá…
Hồi lâu, thấy không còn một người nào để giết, một vật nào để phá nữa, họ mới chịu kéo nhau ra.
Vừa tới cổng dinh bố-chính, bọn họ gặp ngay một đám quan quân đèn đuốc sáng quắc, vùn vụt tiếng lại.
Thái-công-Triều phát hỏi:
- Quân nào?
- Quân của Tổng-đốc Nguyễn đại nhân. Ai đấy? Và tại sao bên dinh quan bố-chính lại có tiếng kêu khóc và đập phá như vậy?
- Tại vì bọn ta đã vào giết cả nhà thằng mọt dân họ Bạch ấy chứ sao!
Lê-văn-Khôi tiếp nhời Thái-công-Triều:
- Thằng mọt dân họ Bạch đã giết chết rồi, ta còn để thằng Nguyễn-văn-Quế này làm gì?
Tất cả reo:
- Phải đấy! Chém!… Chém chết nó đi rồi kéo nhau sang nhà án-sát và lãnh-binh một thể!…
Gươm dáo múa tít lên.
Bọn quân lính địch sao nổi lũ anh hùng mãnh dũng như hổ báo.
Nguyễn-văn-Quế vội nhảy xuống ngựa và toan tìm phương đào tẩu.
Muộn rồi.
Bọn anh hùng đã vây kín bốn mặt.
Và, trong nháy mắt. Nguyễn tổng-đốc chỉ còn là một đống bùn đẵm máu.
Bọn phiến loạn hò reo sôi nổi cả kinh thành Phan-an.
Dân chúng kéo nhau ra xem.
Khi họ đã biết rõ là chuyện gì, lập tức họ cũng hò reo trợ lực và gia nhập vào đảng phiến-loạn.
Ấy là một việc họ chờ đợi từ lâu.
Bấy giờ, ai nấy mới thật được toại-nguyện.
Họ chỉ tiếc rằng công cuộc đã xảy ra muộn quá, vì nay Lê tướng-công người mà họ kính thờ tôn trọng, đã không còn nữa.
Nhưng, chậm còn hơn không!
Bọn phiến loạn chỉ loáng cái đã chiếm được thành trì.
Ấy là nhờ có bọn lính hồi-hương quy thuận.
Bọn này nguyên là những tội nhân bị Triều-đình xung vào quân đội.
Họ sẵn đem lòng oán vọng từ lâu.
Nay gặp dịp, họ liền đem khí giới nhập bọn với phe cách mệnh.
Nhờ thế mà sự chiếm cứ thành Phan-an chẳng khó nhọc gì.
Dân chúng lại biết rõ cha con Lê tổng-trấn.
Họ yên tâm làm ăn, bởi họ biết việc làm của Lê-văn-Khôi không có hại gì cho tính mệnh và tài sản của họ.
Tờ mờ sáng hôm sau, mọi việc đã đâu vào đấy.
Sự yên ổn đã trở lại.
Lê-văn-Khôi tự xưng làm Đại Nguyên Súy, tổng quản thủy bộ, mã tượng chư quân:
Lê phong cho các đồng đảng theo thứ tự của công lao lớn nhỏ và tài năng của từng người.
- Lê-Đắc-Lực, Thái-công-Triều. Hai người được cất lên chức quản trung quân
- Nguyễn-văn-Đà, Nguyễn-văn-Tông quản tiền quân
- Dương-văn-Nhả, Hoàng-nghĩa-Thư quản tả quân
- Võ-vĩnh-Tiền, Võ-vĩnh-Tái quản hữu quân
- Võ-vĩnh-Lộc, Nguyễn-văn Bột quản hậu quân
- Lưu-Tín, Trần-văn-Tha quản thủy quân
- Nguyễn-văn-Tâm, Nguyễn-văn-Chân quản tượng quân.
Tướng tá cùng các văn quan đã cắt đặt đâu vào đấy, Lê Nguyên Súy liền triệu Thái công Triều vào mà bảo rằng:
- Muốn mưu đồ đại sự, hiền đệ nghĩ nên bắt đầu việc gì trước?
Triều chắp tay nói:
- Bẩm Nguyên-Súy, trước hết hãy-bình định sáu tỉnh Nam-kỳ xong đã.
Lê Nguyên-Súy gật:
- Phải. Thế rồi sau?…
- Thông tiếm Xiêm-la.
- Được.
- Hai việc này xong, ta để hậu quân giữ nhà, còn bao nhiêu tận xuất một phen ra Huế.
- Được lắm!
- Triều-đình hôm nay xem chừng không mặt nào đối thủ với ta. Sự thành công, tiểu tướng dám chắc đến tám phần mười.
- Ta cũng nghĩ vậy.
- Nếu một trận mà xong, Nguyên-Súy sẽ lên ngồi ngai vàng, mở ra một kỷ nguyên mới, để xem ta có kém gì thiên hạ!
Lê Nguyên-Súy vỗ vai Thái-công-Triều, cười mà nói:
- Thực là những nhời khoái luận!